Chương 1271: Thời đại tăm tối của Tiên giới
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Mấy trăm vạn năm trước, có Thiên Tôn sao?"
Diệp Phong đột nhiên lên tiếng.
Phục Khắc Cổ Thánh suy nghĩ một lúc, đáp:
“Sau khi thời đại hắc ám kết thúc, các Thiên Tôn mới lần lượt xuất hiện, hơn nữa, hình như bọn họ đang sợ cái gì đó, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.”
“Diệp Phong gật đầu: “Hiểu rồi.”
Lúc này, Chân Long Cổ Thánh nghĩ tới gì đó, hỏi: “Diệp Chưởng môn, cho nên, người đang bị phong ấn dưới lòng đất Tiểu Tiên Giới chính là kẻ đứng đằng sau thời đại hắc ám của Tiên giới?”
Chần chừ một lúc, Diệp Phong mới đáp: “Xem là như thế đi!”
“Hzzz!”
Cả đám hít sâu một hơi.
Kẻ chủ mưu phải Tiên Tôn tuyệt đỉnh liên thủ ra tay mới có thể phong ấn lại đang bị phong ấn dưới lòng đất Tiểu Tiên Giới?
Cái này… có phải quá kích thích rồi không!
“Người bị phong ấn là Thi Tôn, khẩu khí rất ngông cuồng, có điều, các ngươi yên tâm, gã chưa ra ngay được đâu.” Diệp Phong nói với vẻ tự tin.
“Chưa ra ngay được, là bao lâu?” Tinh Hà Thánh Nhân nhịn không được hỏi.
Diệp Phong duỗi hai ngón tay ra, cười không nói.
“Hai vạn năm?”
“Không, hẳn là hai mươi vạn năm!”
“Không đúng! Thi Tôn đã bị phong ấn mấy trăm vạn năm, ít nhất cũng có thể phong ấn thêm hai trăm vạn năm.”
“Vậy thì chúng ta yên tâm rồi.”
Cường giả đang ngồi tự biên tự diễn một hồi, đều cho rằng Thi Tôn còn có thể bị trấn áp hai trăm vạn năm.
Nghe vậy, Diệp Phong cố gắng giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Hắn không dám nói chừng hai ba chục năm nữa Thi Tôn sẽ phá phong ấn thoát ra, hắn mà nói ra, sợ là đám người này sẽ bị dọa đến mức bỏ của chạy lấy người.
“Trong vòng mười năm, Thi Tôn không thoát ra được.”
“Trong mười năm này, nếu mình có thể lên đến cấp bậc Chí Thánh thì không có gì đáng ngại.”
“Nếu trong vòng mười năm, mình không thành được Chí Thánh, lúc đó nói chân tướng cho Phục Khắc Cổ Thánh và mọi người cũng không muộn.”
Diệp Phong tính toán trong lòng.
Không lâu sau, mọi người rời đi.
Diệp Phong ngồi một mình trên tảng đá dưới tán cây liễu, nhìn ba tỷ muội cá vàng thả câu, uống trà ngộ đạo, hưởng thụ một buổi chiều thanh nhàn, vẻ mặt đầy hài lòng.
Hoàng hôn.
Tàn ảnh của Bắc Hợp Đại Đế lại xuất hiện.
Diệp Phong tập trung một trăm phần trăm, tiếp tục tham ngộ.
Thời gian thoi đưa, mới đó đã qua nửa tháng.
Từ khi Diệp Phong tới Hương Trà cốc của Tiểu Tiên Giới đến nay, đã qua hơn một tháng.
Ngày hôm đó.
Diệp Phong nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, đột nhiên đứng dậy, tiến một bước về phía bầu trời, thân thể hoàn toàn biến mất, ngay cả khí tức cũng không thể phát giác.
Hắn như chưa từng xuất hiện.
“Hả… Chưởng môn đâu rồi?”
Ba tỷ muội cá vàng phát hiện Diệp Phong biến mất, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện được gì.
Sau ba nhịp thở.
Không trung trên Tiên hồ.
Vô số Thiên Địa Chi Lực hội tụ vào chính giữa, trong đó bí mật mang theo một lượng lớn khí tức pháp tắc thiên địa, không ngừng dồn nén lại, bắt đầu dẫn động một chút khí tức thiên đạo.
Chúng dần dần hội tụ, trở thành thân ảnh của Diệp Phong.
Giờ phút này, toàn thân hắn phát sáng, giống như thần linh.
“Một bước nhập đạo!”
Diệp Phong lạnh nhạt nói, dẫm một chân xuống chỗ sâu trong Hắc Ám Cấm Địa, trên mặt đất Tiểu Tiên Giới, vô số người tu hành đều đang mở thiên nhãn để quan sát cảnh tượng này.
Chỉ thấy một thân ảnh pháp tắc khổng lồ hiện thân.
Hắn cao tới hàng trăm nghìn tỷ dặm, lớn đến độ đội trời đạp đất, một chân dẫm xuống Hắc Ám Cấm Địa, bỗng chốc dẫm nát vô số lục địa vỡ vụn giữa không trung.
Tiên điện.
Phục Khắc Thánh Cổ lập tức ngẩng đầu, nhận ra khí tức khủng bố ẩn chứa trong thân ảnh kia, không khỏi hít sâu một hơi.
“Là chân thân của pháp tắc!”
“Ngộ tính của Diệp Chưởng môn thật mạnh, mới đó đã học xong bí pháp thánh môn của Bắc Hợp Cổ Thánh, đã thế uy lực còn mạnh hơn, hiển nhiên là sửa cũ thành mới, tiến thêm một bước.”
Phục Khắc Cổ Thánh cảm thán không thôi.
Không trung trên Tiên hồ.
Vầng sáng trên người Diệp Phong từ từ rút đi, biến thành bộ dạng ban đầu.
“Sau này, gọi là Nhất Bộ Nhập Đạo đi!”
Hắn đặt cho một cái tên hoàn toàn mới.
Môn thần thông này vốn có tên là “Tân – Thất Bộ Đăng Thiên”, nhưng trong quá trình cảm ngộ nó, Diệp Phong kết hợp với cảm ngộ của chính bản thân mình, nên đã nâng cao về mặt cơ sở.
Bảy bước hợp lại thành một bước.
Một bước đạp xuống là có thể dẫn động pháp tắc và đạo vận của chư thiên, tạm thời ngưng thụ chân thân pháp tắc, uy lực vô cùng kinh khủng.
Cho nên, Diệp Phong mới đổi tên cho môn thần thông này.
“Nhất Bộ Nhập Đạo!”
Hắn nghiền ngẫm cái tên hoàn toàn mới này, cảm thấy không tệ.
Quay đầu lại, nhìn ba tỷ muội cá vàng đang ngây ngốc bên hồ, Diệp Phong chậm rãi đi tới, cười nói: “Thế nào, nhìn choáng luôn hả? Không câu cá nữa?”
Tỷ muội cá vàng đồng loạt quăng cần câu xuống.
“Còn câu cá cái gì nữa, chúng ta muốn học bản lĩnh từ Chưởng môn!”
“Chiêu mới rồi quá loại hại, Chưởng môn, về sau ngày nào chúng ta cũng giặt quần áo cho ngài, ngài dạy cho chúng ta được không?”
“Đấm lưng, xoa chân, bóp vai, cũng ta cũng làm được.”
Ba tỷ muội mỗi người một câu.
Diệp Phong nhún vai, nói: “Tư chất của các ngươi quá kém, không học được môn Nhất Bộ Nhập Đạo này, nhưng mà ta có thể dạy Thất Bộ Đăng Thiên cho các ngươi trước.”
“Thất Bộ Đăng Thiên?”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.”
“Sau khi học xong, chúng ta sẽ dùng những thần thông này để nổ cá, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn câu cá gấp vô số lần.”
Ba tỷ muội cá vàng xì xào bàn tán, vẻ mặt đầy phấn khích.
Thính lực của Diệp Phong cực tốt, nghe ba tỷ muội thì thầm trò chuyện, khóe miệng không kìm được run rẩy.
Cái gì?
Chẳng phải các ngươi nói không câu cá nữa sao?
Kết quả, mục đích cuối cùng các ngươi học tập những thần thông này lại là để nổ cá!
Ta…
Không chỉ khóe miệng Diệp Phong co giật mà ngay cả khóe mắt cũng bắt đầu run rẩy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Quá trâu bò!
Sau mười nhịp thở, Diệp Phong nhịn không được mà giơ ngón cái với ba tỷ muội cá vàng, nói: “Thì ra mục đích cuối cùng để các ngươi tu hành chính là nổ cá.”
“Không ăn cá sao được!”
“Đúng vậy, ngoại trừ cá, trên thế giới này còn cái gì ăn ngon nữa đâu.”
Ba tỷ muội trả lời lý lẽ hùng hồn.
Diệp Phong nhếch miệng.
“Chờ các ngươi trở lại Phiêu Miểu tông, ra sau bếp, thưởng thức các món ăn ngon ở đó, ta tin ngày nào ba tỷ muội các ngươi cũng sẽ làm ổ trong bếp không chịu đi.”
Nghe vậy, đôi mắt của ba tỷ muội sáng lấp lánh.
“Chưởng môn, thật sao?”
“Chưởng môn, khi nào thì chúng ta trở về tông môn?”
“Chưởng môn, trong tông môn có chỗ nào để câu cá giống như Tiên hồ ở đây không?”
Các nàng không ngừng hỏi đông hỏi tây.