Chương 1322: Truyền thuyết về táng địa cổ xưa
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Màn đêm buông xuống.
Diệp Phong ngồi trên mái nhà, đêm xem thiên tượng.
Làm người tu hành cao giai, đa phần bọn họ không có thói quen ăn cơm, cho nên, Sở Thiên Hà không bày tiệc khoản đãi Diệp Phong, mà bảo Bích Trúc đưa một rương linh trà tới.
Diệp Phong dở khóc dở cười trước chuyện này, trở tặng lại một hộp lá trà Thất Thải Ngộ Đạo nhỏ, khiến Sở Thiên Hà chấn kinh.
Lúc này.
Diệp Phong nhìn trời, hai tay kết quyết, thôi diễn xem phần hài cốt còn lại của Viễn Cổ Thánh Thần đang ở đâu, lại phát hiện kia vùng đất đó hư ảo mờ mịt, hình như ở một thế giới khác.
"Thật là kì lạ."
Diệp Phong hết sức kinh ngạc.
Vù!
Hắn bay lên trời, lên đến trên cao trăm vạn dặm, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện rõ ràng khí tức của hài cốt Viễn Cổ Thánh Thần nằm đâu đó quanh đây, nhưng cứ có vẻ hư ảo, khó có thể tìm kiếm.
"Xem ra, ta phải tung độc chiêu rồi!"
Ý niệm Diệp Phong khẽ động, một khung xương đã vỡ vụn nhưng vẫn được vô số tầng kim quang bao bọc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hắn cảm ứng một phen, có phát hiện.
Xoẹt!
Diệp Phong nhảy vào trong hư không.
Một hơi thở sau.
Hắn xuất hiện trên một dãy núi cổ xưa.
Phía trên vùng đất này có bảy ngôi sao nhỏ huyền phù, bản thân mấy ngôi sao này xám xịt, tạo thành một loại trận pháp đặc biệt.
"Phong bế hư không chi môn!"
Diệp Phong nhíu mày.
Hài cốt của Viễn Cổ Thánh Thần, bị phong ấn trong thế giới nằm sau hư không chi môn này, bằng năng lực của hắn tuy có thể mở ra, nhưng sẽ làm kinh động đến người tạo ra hư không chi môn này.
Đối phương rất mạnh!
"Xem ra, ta phải hỏi Sở Thiên Hà xem sao."
Diệp Phong quay về Thiên Hà Thần tông, đợi đến giữa trưa ngày thứ hai, mới thông qua Bích Trúc tìm được Sở Thiên Hà mới vừa rời giường.
"Diệp huynh, ngươi tìm ta có việc gì?"
Sở Thiên Hà ngáp một cái, hiển nhiên tối hôm qua rất mệt.
"Ngươi có biết đây là gì không?" Diệp Phong vươn tay, bắt chước bảy ngôi sao màu xám trong lòng bàn tay mình.
Sở Thiên Hà tức thì tỉnh táo lại.
"Diệp huynh, đây táng địa của cường giả Đông Châu chúng ta, trong đó phong ấn vô số thi hài cường giả, lịch sử lâu đời, đại khái đã có lịch sử trăm vạn năm rồi!"
Sở Thiên Hà nói sang chuyện khác: "Diệp huynh, ngươi hỏi nơi này làm gì?"
Táng địa của cường giả!
Diệp Phong nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt thay đổi, vội vàng truy vấn: "Ý của ngươi là, bên trong mai táng rất nhiều thi hài cường giả, cho nên... thi hài Phách Hoàng cũng ở trong đó?"
"Đúng, một phần thi hài của Phách Hoàng cũng bị táng ở trong đó, hơn nữa còn do Kiếm Thần đích thân an táng.
Sở Thiên Hà nghiêm túc nói.
Diệp Phong nghe vậy, sắc mặt đại biến.
“Hài cốt của Bá Hoàng là do Kiếm Thần của Hạo Nhiên Thánh Tông tự tay chôn cất sao?”
Diệp Phong kinh ngạc.
Khó trách hắn cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng tột độ từ cánh cổng hư không của Táng Địa.
Thì ra đối phương là Kiếm Thần.
Diệp Phong cảm thấy may mắn vì mình không tùy tiện mở cánh cổng hư không ra, nếu không, có lẽ bây giờ đang bị Kiếm Thần truy sát.
“Vì sao Kiếm Thần lại chôn hài cốt của Bá Hoàng?” Diệp Phong nghĩ đến vấn đề này.
Sở Thiên Hà lắc đầu, nói:
“Cái này thì ta không rõ lắm, có lẽ đó là sự tôn trọng dành cho Bá Hoàng! Dù sao Bá Hoàng cũng là người đứng thứ ba trên Lực Lượng Thần Bảng, là cường giả đỉnh cao chân chính, bình thường thì các cường giả đều là người chung chí hướng.”
Nghe vậy, Diệp Phong âm thầm gật đầu.
Viễn Cổ Thánh Thần Bá Hoàng từng nói với Diệp Phong, năm xưa người ra tay với ông là một cường giả đỉnh phong thần bí.
Đối phương không phải Lôi Đế, cũng không phải Kiếm Thần.
Hơn nữa, Bá Hoàng cũng đã nói, ông và Lôi Đế, Kiếm Thần đều không có thù hận, từ sự tôn trọng đối với cường giả, Kiếm Thần mai táng hài cốt của Bá Hoàng cũng là chuyện dễ hiểu.
“Diệp huynh, đừng nói là huynh muốn lấy hài cốt của Bá Hoàng đi nhé?” Sở Thiên Hà nghĩ tới gì đó, biến sắc.
“À, đúng thế!” Diệp Phong gật đầu.
Chuyện hắn muốn lấy hài cốt của Bá Hoàng không phải bí mật đối với Sở Thiên Hà, cũng không có cách nào giấu diếm.
Dù sao, không lâu trước đây hắn còn hợp tác với Sở Thiên Hà đoạt lại bốn cái xương đùi của Bá Hoàng từ tay Minh Vương Thánh Tông.
Khóe miệng Sở Thiên Hà giật giật, nói:
“Vậy thì không đúng dịp rồi.”
“Diệp huynh, huynh cũng biết, trăm vạn năm trước là bước ngoặt trọng đại của Nhân tộc Tam Thiên giới.”
“Năm đó, Cửu Đại Thiên Tôn xuất thế.”
“Vạn tộc bị diệt, Nhân tộc vùng lên.”
“Ở Đông Châu chúng ta, để tưởng nhớ các cường giả đã hy sinh trong Đại Chiến Vạn Tộc, rất nhiều cường giả may mắn sống sót sau sau trận chiến đã thu thập di hài của họ, chôn cùng nhau.”
“Về sau, có rất nhiều cường giả vẫn lạc, đều lựa chọn chôn thân tại Cường Giả Táng Địa.”
“Dần dà, Cường Giả Táng Địa đã trở thành nơi mà các đại cường giả Đông Châu đều muốn tới sau khi chết.”
“Về sau, Kiếm Thần, Nguyên Đế và các cường giả đã liên thủ tạo nên một tiểu thế giới phong bế, đưa Cường Giả Táng Địa vào trong đó.”
“Từ đó, Cường Giả Táng Địa trở thành một bí cảnh.”
“Trong tình huống bình thường, cảnh cowrar hư không cứ mỗi trăm năm lại mở ra một lần, cho phép người tu hành trẻ tuổi vào Cường Giả Táng Địa, tương đương với một đợt rèn luyện quan trọng trong đời.”
“Nếu có cơ duyên, có thể nhận được truyền thừa to lớn từ phần mộ của vô số cường giả trong đó.”
“Còn phải hai mươi năm nữa, táng địa mới mở.”
“Nhưng mà, cho dù Cường Giả Táng Địa mở ra, Diệp huynh, không chỉ huynh, mà ngay cả ta cũng không vào được!”
“Bởi vì, chỉ có người dưới Thánh cảnh mới có thể vào trong.”
Nói đến đây, Sở Thiên Hà nhẹ nhàng thở dài.
Mặc dù không biết vì sao Diệp Phong lại muốn thu thập hài cốt Bá Hoàng, nhưng chỉ cần Diệp Phong cần, hắn ta đều sẽ hỗ trợ, nhưng mà Cường Giả Táng Địa bị các thế lực cai quản nên có hạn chế đủ điều.
Muốn trà trộn vào gần như là chuyện không thể nào.
“Hai mươi năm sau… vậy cũng quá lâu.”
Diệp Phong lắc đầu bất đắc dĩ: “Nếu như thế, có lẽ ta sắp phải rời khỏi Đông Châu rồi.”
Sở Thiên Hà vội vàng giữ lại: “Diệp huynh, ta còn chưa đưa huynh đi dạo chơi khắp Đông Châu mà, sao lại muốn đi?”
“Không lấy được hài cốt của Bá Hoàng, ta phải rời đi, ta còn đang chuẩn bị báo thù mà!”
Diệp Phong ngáp một cái.
Kim Nhược Chí của Thập Phương Thánh Tông, Kim Bào Thiên Thánh của Thôn Thiên Ma Tông, hai người này đã từng hạ sát thủ với hắn, còn chặn hắn ở ngoài Thánh Linh Tông, định tùy ý làm bậy.
Thù này, không thể không báo.
“Diệp huynh ở lại một ngày thôi cũng được! Không thì thế này, đêm nay ta an bài Bích Trúc tới hầu huynh, ha ha!”
Sở Thiên Hà chớp chớp mắt với Diệp Phong.
“Không cần không cần!” Diệp Phong liên tục từ chối.
Nhưng không thể chối từ thịnh tình của Sở Thiên Hà, Diệp Phong quyết định ở lại thêm một ngày, ngày mai lại rời Đông Châu.
…