Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1475 - Chương 1475 - Hồ Phi Phi Nâng Cao Bình Cảnh (2)

Chương 1475 - Hồ Phi Phi nâng cao bình cảnh (2)
Chương 1475 - Hồ Phi Phi nâng cao bình cảnh (2)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Tiếp theo, là thiên địa dị tượng.” Diệp Phong nói.

Hắn vươn tay, lòng bàn tay có dị tượng thế giới xuất hiện.

Nếu nhìn kỹ lòng bàn tay Diệp Phong thì sẽ kinh ngạc phát hiện lòng bàn tay của hắn giống như ẩn chứa vô số thế giới, trong đó có bình nguyên rộng lớn, có đồi núi phì nhiêu, có rong rêu tươi tốt, bầu trời xanh thẳm và cây cối xanh mướt dạt dào.

Đây cũng là dị tượng thế giới, bao la vô tận!

“Sức mạnh thần kỳ quá!”

Hồ Phi Phi trừng mắt nhìn lòng bàn tay Diệp Phong, dán trán vào đó, hấp thu sức mạnh dị tượng thế giới.

[Năng lượng thăng cấp của Hồ Phi Phi: 99,6%]

[Năng lượng thăng cấp của Hồ Phi Phi: 100%]

Không lâu sau, năng lượng của Hồ Phi Phi đạt tới mức tối đa, thân thể run lên, bên trong cơ thể phát sinh biến hóa cực lớn.

“Ta… Ta buồn ngủ quá!”

Hai mắt nàng nhắm lại, cứ vậy nằm trên mặt đất, chìm vào ngủ say.

“Lại phải lột xác năm mươi năm!”

Diệp Phong nhìn Hồ Phi Phi, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Hắn đưa tay thi pháp, dùng trận pháp thời gian bao bọc lấy nàng, khiến thời gian tăng tốc gấp trăm lần, bên ngoài nửa năm thì bên trong đã trăm năm.

Sau đó, Hồ Phi Phi bay lên, bay tới dưới tán cây trà Thất Thải Ngộ Đạo, nằm bên cạnh Linh Trì, bắt đầu lột xác.

“Cuối cùng cũng xong rồi!”

Diệp Phong thở phào một hơi.

Nói thật, để cung cấp đủ Thế Giới Chi Lực, dị tượng thế giới và Pháp Tắc Chi Lực cho Hồ Phi Phi thăng cấp, hắn gần như đã trút cạn thân mình, súy nữa chống đỡ không nổi.

“Nếu mình còn chưa đột phá Hiển Thánh thì căn bản không thể cung cấp đủ năng lượng cần thiết cho Hồ Phi Phi thăng cấp.”

Diệp Phong thầm nói.

Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, vận hành công pháp khôi phục hao tổn.

Quảng trường tông môn.

Khảo hạch nhập tông lần này đã đi đến hồi kết.

Một nghìn thiên tài đứng đầu lần lượt về đích, trở lại quảng trưởng tông môn, nhìn thấy thứ hạng của mình trên bảng danh sách Cung Thanh Thu công bố, trong lòng mừng như điên.

“Ta qua rồi!”

“Ta cũng qua rồi!”

Một nghìn thiên tài kích động nhảy cẫng lên.o

“Các thiên tài không vượt qua khảo hạch có thể rời đi, người vượt qua khảo hạch ở lại, sau đó theo ta lên đỉnh Phiêu Miểu phong, đăng ký gia nhập tông môn với Chưởng môn, sau đó nghe giảng giải.”

Cung Thanh Thu dẫn theo Hạ Văn Văn tới, cao giọng tuyên bố.

“Hầy!”

“Chúng ta lại không thông qua.”

“Không vội, tháng sau còn có cơ hội.”

“Nói cũng đúng.”

Những người không thông qua khảo hạch buồn bã ra mặt, có người lập tức rời đi, có người quỳ trên mặt đất vì không cam tâm.

Nhưng sau nửa canh giờ, bọn họ vẫn phải rời đi.

“Các ngươi đi theo ta.”

Cung Thanh Thu dẫn một nghìn đệ tử thông qua khảo hạch đi qua thềm đá vòng quanh Phiêu Miểu phong, từng bước một đi lên đỉnh núi.

Mấy canh giờ sau.

Diệp Phong mở mắt ra, nhìn Cung Thanh Thu, Hạ Văn Văn và các đệ tử ngoại môn mới gia nhập từ đối diện đi tới, nở nụ cười.

“Ngồi đi!”

Giọng nói ôn hòa của Diệp Phong vang lên, lọt vào tai mọi người, khiến tâm trạng căng thẳng của bọn họ dần trở nên bình tĩnh.

“Vâng!”

Các đệ tử khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, nhìn Diệp Phong với vẻ mặt kích động, muốn nói chuyện nhưng lại không dám.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành đăng ký, ta sẽ trực tiếp chỉ điểm cho các ngươi trong quá trình đang ký.”

Diệp Phong nói.

Hắn nhẹ nhàng phất tay, trước mặt lập tức xuất hiện bàn, danh sách tông môn, nghiên mực, bút lông và đại ấn chưởng môn.

Sau đó nghi thức nhận đồ đệ bắt đầu.

“Chưởng môn, ta tên Phó Lữ Thủy.”

Chưởng môn, ta tên Bạch Mao.”

Các đệ tử tự giới thiệu bản thân, sắc mặt Diệp Phong kỳ quái, thầm nói:

“Bạch Mao, Phó Lữ Thủy?”

Dứt lời, Diệp Phong bỗng nhớ tới câu thơ “Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng phát thanh ba”, khóe miệng nhịn không được giật giật một cái, khiến mấy đệ tử này nơm nớp trong lòng, còn tưởng mình gây ra rắc rối gì đó.

Lại nghe Diệp Phong tiếp tục nói:

“Thể chất của các ngươi cũng không tệ, là linh thể thượng hạng, tu vi cũng không kém, phần lớn là Linh Hải cảnh, mạnh hơn rất nhiều so với những đệ tử tham gia khảo hạch trước kia.”

“Có điều, căn cơ của các ngươi không đủ dày.”

“Trong tông môn có rất nhiều công pháp bổ trợ, chăm chỉ tu luyện là có thể khiến căn cơ tu hành trở nên vững chắc.”

“Còn nữa, pháp thuật của các ngươi quá thấp.”

“Đến Phiêu Miểu tông rồi thì tới Tàng Thư Các tham quan một chút, ở đó có rất nhiều pháp thuật chất lượng tốt phẩm cấp cao, đều do ta... đều do ta thu hoạch được từ bên ngoài.”

Diệp Phong vốn muốn nói “đều do ta sáng tạo ra”, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định sửa miệng, tránh làm kinh hãi thế tục.

Dù sao…

Số lượng pháp thuật hắn sáng tạo ra cũng đã vượt qua mười vạn loại!

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến các giới chấn động.

“Vâng.”

Các đệ tử nhao nhao gật đầu, tiếp tục ng2he Diệp Phong giảng đạo, cả quá trình kéo dài suốt ba ngày.

Diệp Phong ngộ tính siêu phàm.

Hiểu biết của hắn đối với tu hành đã áp đảo vô số người, các đệ tử nghe hắn giảng đạo đủ để thu lợi cả đời.

Con đường tu hành về sau của bọn họ sẽ bớt đi vô số ngã rẽ quanh co.

Cho dù cứ để bọn họ tu hoành theo kiểu “nuôi thả” trong tông môn thì tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn các thiên tài ở bên ngoài rất nhiều.

Nguyên nhân chủ yếu có ba điểm dưới đây.

Một, Diệp Phong chỉ ra sai lầm cho bọn họ, bớt đi đường vòng.

Hai, Phiêu Miểu tông có linh mạch cấp Thánh, bảng tích phân của đệ tử, tháp Tụ Linh, lò luyện đan bảy sao và các công trình hỗ trợ tu hành, tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh.

Ba, Phiêu Miểu tông có linh trù!

Chỉ cần ăn một miếng đồ ăn linh trù làm thì tu vi sẽ tăng lên rất nhiều.

Có những bug trên, chỉ cần là đệ tử Phiêu Miểu tông, cộng thêm chăm chỉ tu luyện thì tốc độ tiến bộ không thể chậm được.

Nhoáng một cái, thời gian giảng đạo đã kết thúc.

“Lần giảng đạo này đến đây thôi, giải tán đi!” Diệp Phong phất tay: “Văn Văn, dẫn bọn họ tới chỗ ở.”

“Vâng.” Hạ Văn Văn gật đầu.

“Chưởng môn, chúng ta cáo lui!”

Các đệ tử đứng dậy, nhận lệnh bài thân phận rồi đi theo Hạ Văn Văn về chỗ ở của mình.

“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.”

Diệp Phong đưa mắt nhìn các đệ tử rời đi, sau đó mới trở lại tiểu viện giữa đỉnh núi, lưng tựa vào cột đá trong đình hóng mát, hai tay gối đầu, hưởng thụ từng cơn gió nhẹ phất qua.

Bình Luận (0)
Comment