Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1732 - Chương 1987: Ngươi Vậy Mà Không Chết?

Chương 1987: Ngươi vậy mà không chết? Chương 1987: Ngươi vậy mà không chết?Chương 1987: Ngươi vậy mà không chết?

Tử La tiên cung là một cung điện hoàn toàn mới, tâm khoảng vài vạn năm gần đây mới được kiến tạo. Người đứng đầu là Tử La Tiên Đế, một trong trăm đại mỹ nữ của Tiên Giới.

Trong tẩm cung, Tử La Tiên Đế và Thạch Tĩnh ngồi chung một chỗ với vẻ mặt ngưng trọng, trong đầu toàn là dáng vẻ đáng sợ của Diệp Phong.

"Phu nhân, ai mà ngờ tên Diệp Phong chết tiệt kia lại khủng bố tới vậy? Chuyện này nên làm sao cho phải đây?" Thạch Tĩnh hốt hoảng.

Ngay cả Thương Long Tiên Đế mà Diệp Phong còn không sợ, đã thế còn thẳng tay giết cả Oanh Thiên Tiên Đế, vậy giết một Tiên Đế tâng năm như Tử La Tiên Đế chỉ là chuyện trong lòng bàn tay.

Tử La Tiên Đế ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Yên tâm, không sao đâu. Diệp Phong thần thông quảng đại, nếu muốn giết chúng ta thì đã động thủ từ lâu rồi."

"Phu nhân nói chí phải." Thạch Tĩnh gật đầu. Gã thấy khung cảnh vắng lặng, liền cười nói: "Phu nhân, ta biết cái chết của Thiên Kiêu khiến ngươi đau buồn lắm. Nhưng giờ chúng ta vẫn còn sống, chi bằng nhân lúc rảnh rỗi, sinh thêm đứa con?"

Nói xong, gã quàng tay qua vai của Tử La Tiên Đế.

"Hừ!”

Tử La Tiên Đế hất tay của Thạch Tĩnh ra, rời khỏi đại điện, chỉ thấy tâm phiền ý loạn, nên một mình dạo quanh hoa viên.

"Haiz!" Thạch Tĩnh thở dài.

Gã cũng không ngờ, hai thân ảnh hoàn toàn trong suốt đang hiện diện ngay đằng sau lưng. Một trong số đó còn đang cầm một chiếc nón xanh, từ từ thả xuống.

"A, cái thứ gì thế?"

Thạch Tĩnh ngó trái ngó phải, lại sờ lên đâu, cảm giác như có ai đội mũ cho mình, nhưng lại chẳng sờ thấy cái gì, nên cảm thấy là lạ.

"Hì hì ha ha!" Gã không hề biết, Diệp Phong và Hồ Phi Phi ở sau lưng đang che miệng cười trộm.

Trong hoa viên, Tử La Tiên Đế đang ngắm hoa, thấy tâm tình như một mớ bòng bong. Nàng ta nhìn về phía Thạch Tĩnh, cảm thấy thiên tài Tiên Tôn đỉnh phong này hoàn toàn không xứng với mình.

Lúc này, Ngọc Diện công tử tuấn tú bước tới.

Người này có tu vi không tâm thường, gần đạt tới Tiên Đế vô hạn, tuổi trẻ tiềm lực. Càng quan trọng hơn là hắn ta ưa nhìn hơn Thạch Tĩnh, phù hợp với gu thẩm mỹ của Tử La Tiên Đế.

"Bái kiến Tiên Đế!" Ngọc Diện công tử chắp tay, lấy ra một hộp bảo ngọc, Tử La Tiên Đế, ta biết ngài thích mỹ ngọn, nên đặc biệt đưa tới cho ngài.'

"Đa tạ" Tử La Tiên Đế nhận bảo ngọc trong vô ý thức, sau đó đeo lên cổ.

Thấy vậy, Ngọc Diện công tử ngẩn người.

Hắn ta thuộc loại hết mực lấy lòng Tử La Tiên Đế, đã tặng mỹ ngọc cho đối phương không biết bao nhiêu lần. Chỉ có điều, đa số đều chẳng nhận được vẻ mặt vui vẻ gì cho cam.

Nhưng lần này, thái độ của đối phương lại tốt hơn nhiều.

Điều này khiến hắn ta cảm thấy có hi vọng.

"Tiên Đế, tối nay có lễ hoa đăng, ta muốn mời ngài cùng đi ngắm hoa đăng." Ngọc Diện công tử tiến lên một bước.

"Được." Tử La Tiên Đế đáp ứng.

Dưới màn đêm, hai người sóng vai ngắm hoa đăng, đi một lúc liền tới một nơi yên bình vắng vẻ, cực kỳ ấm áp, khiến Tử La Tiên Để cảm thấy thoải mái trong lòng.

"Đẹp thật!"

Ngọc Diện công tử ngắm vẻ đẹp mỹ miều của đối phương, hoàn toàn chìm đắm. Đêm nào hắn ta cũng mời đối phương đi dạo phố, khiến quan hệ của hai người càng ngày càng gần hơn.

Mấy ngày sau, Thạch Tĩnh đang ngồi trong phòng uống trà, chợt nghe thấy những tiếng động kỳ lạ, vội chạy đi xem xét. Nào ngờ, gã phát hiện Tử La Tiên Đế và Ngọc Diện công tử đang tằng tịu với nhau trong hoa viên, liền nổi trận lôi đình.

“Tiện nhân!!!"

Thạch Lĩnh cả giận lao tới. Trong cơn thịnh nộ, gã nện một chưởng vào đầu Ngọc Diện công tử, khiến đối phương trực tiếp vong mạng.

"AI" Tử La Tiên Đế hét lên kinh hoàng, sau đó nhìn gương mặt bết máu của Thạch Tĩnh thì nổi cơn sát ý, phóng ra một đạo kiếm mang.

Phập phập!

Dù Thạch Tĩnh là Tiên Tôn đỉnh phong vẫn bị một kiếm xuyên đầu, thần hồn rách nát, triệt để mất mạng.

Trong một đình nghỉ mát, Diệp Phong và Hồ Phi Phi ngồi bắt chéo chân mà xem kịch vui, còn trăm miệng một lời: "Quả không hổ là nón xanh tình yêu, tuyệt vời!"

"Ail"

Tử La Tiên Đế quét mắt về phía đình nghỉ mát, nhưng Diệp Phong đã hoàn toàn ẩn thân, chỉ còn lại bóng dáng Hồ Phi Phi.

"Hộ pháp Phiêu Miểu Tông, Hồ Phi Phi." Sau khi đứng dậy, Hồ Phi Phi lôi Hỗn Nguyên Côn ra, lập tức tiến vào hình thái chién đầu cấp năm, tản ra khí tức thuộc vê Tiên Đế tâng một.

"Phiêu Miểu Tông!" Đôi con ngươi của Tử La Tiên Đế co lại thành một chấm, lạnh giọng nói: "Diệp Phong phái ngươi tới giết ta?"

"Đúng vậy." Hồ Phi Phi gật đầu.

Nàng biết mình không phải là đối thủ của Tử La Tiên Đế, nhưng mục đích của nàng cũng chẳng phải giết chết đối phương, mà là để hấp thu năng lượng thăng cấp.

"Ha ha ha!" Tử La Tiên Đế ngửa mặt cười lớn,'Chỉ là một con hồ ly tinh Tiên Đế tâng một mà cũng mơ tưởng giết được ta. Các ngươi thật sự cho rằng bản Tiên Đế là kẻ dễ bắt nạt hay sao?"

"Ngươi có phải dễ bắt nạt hay không thì ta không biết, nhưng ta là vậy đấy." Hồ Phi Phi chửi thâm trong lòng.

"Đi chết đi!"

Tử La Tiên Đế lập tức động thủ, lực lượng pháp tắc càn quét xung quanh, gây ra vô số vết nứt không gian, thôn phệ Hồ Phi Phi chỉ trong nháy mắt, nghiên nát thành bột phấn.

"Một Tiên Đế tâng một mà cũng đòi giết ta. Đúng là tự tìm đường chết!" Tử La Tiên Đế khinh thường.

Sau đó Tử La Tiên Đế liếc mắt nhìn hai thi thể trước mặt, phun ra một luồng lửa, tiêu hủy cả thi thể của Thạch Tĩnh lẫn Ngọc Diện công tử, chuẩn bị rời khỏi Tử La tiên cung.

Bỗng nhiên linh cảm về sự nguy hiểm tăng vọt trong người nàng ta. Nàng ta nhanh chóng xoay người, vỗ ra một chưởng, nhưng lại chậm mất một nhịp, bị Hồ Phi Phi nện thẳng một gậy vào trán, bay văng ra ngoài. "Ngươi vậy mà không chết?" Tử La Tiên Đế sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment