Chương 2182: Chúc Long của nguyên hội trước
Chương 2182: Chúc Long của nguyên hội trướcChương 2182: Chúc Long của nguyên hội trước
Thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên, khiến Chúc Niệm Niệm và Tuyết Vũ cùng thở phào nhẹ nhàng, Diệp Phong thì vẫn lạnh nhạt đứng đó từ đầu đến cuối.
Hắn có thể trực tiếp thông qua phương thức hỏi thăm hệ thống để biết được đối phương có phù hợp điêu kiện nhập tông hay không.
Bởi vậy Diệp Phong đã sớm biết kết quả.
Sở dĩ sử dụng khảo hạch Duyên Phân Tử Kim Linh là bởi vì làm như vậy rất tiện, bằng không chẳng lẽ hắn phải hỏi thăm từng người sao, quá lãng phí thời gian.
"Tiếp theo đến lượt ngươi." Diệp Phong nhìn về phía Tuyết Vũ.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Diệp Phong phát hiện nàng có một đôi mắt hút hồn, một cái nhăn mày một nụ cười đã suýt làm tâm thân hắn thất thủ, trong lòng thâm run lên.
"Thật là một vật báu! Sức hấp dẫn của nàng ta quá dữ dội." Diệp Phong không khỏi thầm than.
Lúc này, Tuyết Vũ nhẹ nhàng duỗi tay ra, trong ánh mắt mong đợi của vô số người, nàng ta nhẹ nhàng đụng vào Duyên Phân Tử Kim Linh, nhưng nó lại không có động tĩnh gì cả.
"Không có duyên phận?" Đám người sửng sốt.
"Mẹ?" Chúc Niệm Niệm vội vàng bắt lấy góc áo Tuyết Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh hoảng.
Đinh linh linhI
Rốt cục Duyên Phân Tử Kim Linh cũng vang lên.
"Hô!" Chúc Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, Tuyết Vũ thì buông tay, trong mắt tràn đầy vui sướng.
"Chúc mừng các ngươi, đều thông qua khảo hạch Duyên Phân Tử Kim Linh, hoan nghênh gia nhập Phiếu Miểu tông." Diệp Phong giơ hai tay ra về hướng các nàng thể hiện ý hoan nghênh.
"Đa tạ chưởng môn!" Tuyết Vũ nở nụ cười xinh đẹp, lôi kéo Chúc Niệm Niệm đi về hướng Diệp Phong, rất nhanh đã biến mất khỏi tâm mắt mọi người.
Trên đỉnh Phiếu Miểu phong, ba người Diệp Phong, Chúc Niệm Niệm, Tuyết Vũ ngồi trước khay trà, thưởng thức Thất Thải Ngộ Đạo Trà thơm ngát.
"Chưởng môn, nếu ta gia nhập Phiếu Miểu tông thì có một điều kiện, đó chính là nhất định phải chữa trị thiếu hụt bẩm sinh trên người Niệm Niệm." Tuyết Vũ đặt chén trà xuống, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Là bệnh ở mắt sao? Vừa rồi ta đã nhìn qua, hiện nay có xác suất chừng chín phần tám khỏi hẳn, không ổn lắm." Diệp Phong than nhẹ một tiếng.
"Phốc! Chín phần tám?" Tuyết Vũ trực tiếp phun nước trà trong miệng ra, khẽ ho một tiếng, thâm nghĩ Diệp Phong biết nói đùa quá.
Xác suất chín phần tám đã rất cao rồi biết không hả?
Chỉ cần không xảy ra vấn đề thì gần như có thể đảm bảo chữa khỏi đôi mắt cho Chúc Niệm Niệm.
"Chưởng môn, xin hãy trị liệu cho nó."
Tuyết Vũ bắt lấy tay Diệp Phong, khiến hắn có cảm giác toàn thân tê tê dại dại nên vội vàng tránh đi, Diệp Phong tằng hắng một cái rồi nói: "Được rồi, lập tức trị."
Nói xong, hắn bắt mạch cho Chúc Niệm Niệm.
Xúc cảm lạnh buốt! Diệp Phong cảm thấy đối phương như một khối huyền băng vạn năm, chỉ đụng một cái đã làm mình có cảm giác rét lạnh như rơi vào kẽ nứt băng tuyết.
"Ghê gớm! Bệnh của nữ nhi ngươi cũng không nhẹ!" Diệp Phong buông tay ra nhìn vê phía Tuyết Vũ.
Nàng lại bắt lấy tay Diệp Phong, lo lắng hỏi: 'Chưởng môn, Niệm Niệm còn cứu được không?"
Diệp Phong gật đầu và nói: "Được."
Hắn cúi đầu xuống nhìn bàn tay bị Tuyết Vũ nắm chặt, cảm thấy vô cùng mềm mại, thâm nghĩ nữ nhân này không hổ là vưu vật.
Chỉ tiếc hắn không có hứng thú.
"Chúc Niệm Niệm là Chúc Long, không sai đúng ta?" Diệp Phong nhìn vào mắt Tuyết Vũ.
"Ừm, đúng thế" Tuyết Vũ gật đầu: "Chúng ta tới từ nguyên hội thứ chín, lúc đó cha nó là Đế Hoàng của nhất tộc Chúc Long, ta gả cho hắn thì có Niệm Niệm, nhưng không ngờ Niệm Niệm vừa sinh ra hai mắt đã mù."
"Cha Chúc Niệm Niệm đâu?" Diệp Phong hỏi.
"Chết rồi." Tuyết Vũ thở dài một tiếng: "Vì chữa bệnh cho Niệm Niệm, chúng ta tìm đến tất cả cường giả cả vũ trụ, nhưng vẫn vô dụng. Trong quá trình đó có kẻ địch tới cửa đánh giết cha Niệm Niệm, mẹ con chúng ta miễn cưỡng chạy thoát, vẫn luôn trốn tránh đến nguyên hội này."
Diệp Phong lập tức kinh ngạc.
"Chúc Niệm Niệm vẫn là bản thể, không chuyển thế sao?" Hắn vội vàng hỏi thăm.
"Đúng thế." Tuyết Vũ khẽ gật đầu: "Ta sử dụng bí pháp đóng băng duy trì hoạt tính sinh mệnh của Niệm Niệm, vẫn luôn kiên trì đến nguyên hội này, nghe đến đủ chuyện thần kỳ của Phiếu Miểu tông nên cuối cùng quyết định tới đây thử một lần."
"Chỉ có thể nói ngươi đến đúng rồi." Diệp Phong đưa một chén Thất Thải Ngộ Đạo Trà tới: "Trải qua quan sát xem mạch và cuộc nói chuyện sau đó với ngươi thì hiện nay ta đã nắm chắc mười phần chữa trị được."
"Thật sao?" Tuyết Vũ mừng rỡ.
"Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức tiến hành trị liệu cho Chúc Niệm Niệm, dự kiến nửa ngày là có thể thành công." Diệp Phong phất ống tay áo một cái, trước mặt xuất hiện ba mươi loại linh dược.
"Thỉnh chưởng môn cứ việc trị liệu." Tuyết Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ của Chúc Niệm Niệm, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Bên cạnh bàn trà, Diệp Phong bắt đầu luyện đan.
Ba mươi loại linh dược này được hắn luyện hóa thành dược dịch thuần túy, sau đó tăng thêm nước suối của Ánh Nguyệt Thần Tuyền, lại mang tới một quả Đại Bàn Đào rồi ép nước nhỏ vào dược dịch.
Ùng ục uc!
Khi Diệp Phong tiến hành cô đọng dược dịch, chúng nhanh chóng trở nên sền sệt, cuối cùng trở thành một viên đan dược bảy màu lớn chừng ngón, toả ra hương thơm kỳ dị.
"Đây là Tố Thể Đan cấp Tiên Đế."
Diệp Phong nói: "Uống viên đan dược này vào có thể cải thiện thiếu hụt bẩm sinh của Chúc Niệm Niệm, sau đó ta sẽ tự tay bổ sung chỗ trống cho nàng để triệt để chữa trị."
"Niệm Niệm mau uống đan dược vào." Tuyết Vũ đút Tố Thể Đan cấp Tiên Đế cho Chúc Niệm Niệm uống, nàng ta chỉ cảm thấy hai mắt nóng bỏng, đau đến kêu to.
"Không cần lo lắng, hiện tượng bình thường." Diệp Phong đi tới, vươn một tay đè lên đỉnh đầu Chúc Niệm Niệm, tay còn lại vẽ ra pháp quyết, ngưng tụ thành hai con ngươi rồi đưa vào mắt Chúc Niệm Niệm
Ông!
Sau một khắc, Chúc Niệm Niệm mở hai mắt ra, rốt cục trong mắt cũng ngưng tụ ra con ngươi, trở nên có thần, sau đó trong con mắt bắn ra vô số ánh sáng nóng rực, nhẹ nhàng đốt xuyên hư không gần đó khiến không khí trở nên nóng bỏng.