Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1992 - Chương 2247: Song Kiếm Hợp Bích, Tiêu Diệt Kẻ Địch

Chương 2247: Song kiếm hợp bích, tiêu diệt kẻ địch Chương 2247: Song kiếm hợp bích, tiêu diệt kẻ địchChương 2247: Song kiếm hợp bích, tiêu diệt kẻ địch

"Tiểu tử, muốn đấu cùng ta sao, ngươi vẫn còn non lắm”"

"Ồ, vậy sao?"

Hoắc Vân Kiệt nhếch môi cười lạnh. Sau đó, thân thể hắn biến mất, lúc xuất hiện lại thì đã ở sau lưng của chủ nhân Kiếm Trủng. Song kiếm hợp bích, đâm xuyên hồn phách đối phương.

"Sao có thể?"

Chủ nhân Kiếm Trủng biến sắc, một chưởng quét ngang, đánh nát hồn phách của Hoắc Vân Kiệt. Kế đó, hôn phách của gã cũng sáng lên, thương thế tự động khép lại.

Song ở phía xa cũng lóe lên ánh sáng. Hồn phách của Hoắc Vân Kiệt ngưng tụ lại lần nữa, hoàn mỹ vô khuyết.

"Hồn phách của ngươi cũng bất tử?" Chủ nhân Kiếm Trủng nhận ra.

Hoắc Vân Kiệt cười nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có thân thể ta là bất tử sao? Không dám giấu, thân thể lẫn hồn phách của ta đều bất tử bất diệt!"

Sau khi dứt lời, Hoắc Vân Kiệt tiếp tục xuất chiêu.

Dẫu hắn không địch lại chủ nhân Kiếm Trủng, phải mấy hiệp đánh nhau mới đả thương được đối phương một lần. Song số lần giao chiến càng lúc càng nhiều, khiến chủ nhân Kiếm Trủng không chịu nổi.

"Đúng là một quái thail"

Chủ nhân Kiếm Trủng ý thức được hiện giờ gã không thể đoạt xá Hoắc Vân Kiệt, vì vậy gã tranh thủ thời gian thoát ly thân thể của đối phương, lơ lửng giữa không trung.

Không lâu sau đó, phần đầu của Hoắc Vân Kiệt mọc lại như cũ, ý thức cũng quay về nhục thân. Hắn nhìn về phía đối diện cách đó không xa, phát hiện chủ nhân Kiếm Trủng cũng đã quay về bản thể, đứng với vẻ ngông cuồng trên đỉnh Kiếm Trủng.

"Tiểu tử, nếu đã không giết được ngươi, vậy bản đế sẽ trấn áp ngươi trong Kiếm Trủng vĩnh viễn. Sau đó thôn phệ lực lượng của ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Chủ nhân Kiếm Trủng niết pháp quyết. Đỉnh núi dưới chân gã rung chấn, vô số thanh kiếm phóng thẳng lên tận trời, đồng loạt tản ra uy áp đáng sợ, khống chế Hoắc Vân Kiệt.

"Cảm giác áp bách mạnh quá!" Hoắc Vân Kiệt chợt phát hiện bản thân không tài nào nhúc nhích nổi.

"Ngươi bất tử bất diệt? Nhưng thế thì sao chứ? Một khi bị bản đế trấn áp trong Kiếm Trủng, dẫu thân thể bất tử, nhưng chỉ với tu vi Tiên Đế tâng ba mươi ba như ngươi, vốn không có tuổi thọ vô tận."

"Rồi sẽ có một ngày ngươi chết giàt"

"Khặc khặc khặc!"

Chủ nhân Kiếm Trủng ngửa mặt cười lớn.

Dưới sự trấn áp thô bạo của gã, Hoắc Vân Kiệt chỉ biết đứng yên chịu trận, ý thức cũng dần chìm vào mơ hồ.

"Không, ta không thể ngủ say!"

"Ta muốn đột phá Tiên Đế tâng ba mươi tư!"

"Với chiến lực của ta, chỉ cần đột phá cảnh giới ấy, chắc chắn giết được chủ nhân Kiếm Trủng!"

Bản năng cầu sinh của Hoắc Vân Kiệt trỗi dậy một cách mãnh liệt. Vô Tình Kiếm Ý và Hữu Tình Kiếm Ý trên người hắn song song va chạm, bắn ra tia lửa mỹ lệ, tựa như đang tiến hành hợp nhất, tạo thành một loại khí tức cường đại hơn.

"Đang phá cảnh?" Chủ nhân Kiếm Trủng biến sắc,'Hay cho một yêu nghiệt. Chỉ có điều ngươi đừng hòng đột phá thành công!"

Gã triệu tập toàn bộ lực lượng của Kiếm Trủng, hóa thành vô vàn đạo pháp tắc, ép vê phía Hoắc Vân Kiệt, nhằm ngăn cản hắn đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi tư.

Kendgl

Vô Tình Kiếm Ý và Hữu Tình Kiếm Ý phát ra tiếng ngân vang, bắt đầu thôn phệ lực lượng của Kiếm Trủng, thúc đẩy quá trình hợp nhất, trở nên mạnh mẽ hơn.

"Sao lại như vậy?" Chủ nhân Kiếm Trủng trợn trừng mắt.

Vốn dĩ gã muốn lợi dụng kiếm ý trong Kiếm Trủng để quấy nhiễu Hoắc Vân Kiệt, nhưng nào ngờ, đối phương vậy mà trực tiếp hấp thu lực lượng trong Kiếm Trủng, tăng tốc quá trình thăng cấp của mình.

Gã muốn ngăn cản, nhưng không kịp!

Một đạo kiếm ngân phóng thẳng lên tận trời. Hữu Tình Kiếm Ý và Vô Tình Kiếm Ý của Hoắc Vân Kiệt hoàn toàn dung hợp với nhau, trở thành kiếm ý mới.

Gọi là: Tình nghĩa chi kiếm!

Giữa không trung, Hoắc Vân Kiệt đã thoát khỏi trói buộc, đằng sau lơ lửng thanh kiếm Huyền Không nhiều màu sắc, chiếu sáng cả một vùng, bức lui các loại kiếm ý trong Kiếm Trủng, nom hệt như vương giả giá lâm.

"Ngươi phải chết!"

Hoắc Vân Kiệt tra kiếm vào vỏ, ngưng tụ khí tức toàn thân, sau đó rút ra một cách giận dữ

"Chung cực... Bạt Kiếm Thuật!"

Một đạo khí mang rực rỡ lướt qua thương khung, chém ngang chủ nhân Kiếm Trủng, khiến gã dần tan biến, từ nhục thân đến hồn phách, hoàn toàn tan thành mây khói.

Ngay lúc này, giữa thiên địa tựa như chỉ còn lại một kiếm lộng lẫy kia, khiến người ta rung động.

Nơi chân núi, ông lão Lục Tam nhìn trời cao, phát hiện đỉnh Kiếm Trủng vốn bị mây mù che kín nay lóe lên ánh sáng rực rỡ, song lại chẳng biết trên đó phát sinh chuyện gì.

Âm ầmI

Đúng lúc này, bầu trời trên Kiếm Trủng bắt đầu có mây đen tụ lại.

Đây là thiên kiếp của Hoắc Vân Kiệt.

Lúc nãy chỉ là hắn phá vỡ bình cảnh của Tiên Đế tâng ba mươi tư, đạt được chiến lực tương đương, nhưng vẫn phải độ kiếp và vượt qua cửa ải tâm ma mới củng cố được tu vi.

Hiện tại, nơi đỉnh Kiếm Trủng.

Hoắc Vân Kiệt ngồi khoanh chân trên mặt đất, hấp thu toàn bộ kiếm ý trong Kiếm Trủng, đồng thời hòa tan vô vàn bảo kiếm thành thể lỏng, sau đó dung hợp chúng ngay giữa không trung, biến thành một thanh kiếm rực rỡ màu sắc.

Đó là bội kiếm mới của hắn!

"Cảm giác thần kỳ thật!"

Hoắc Vân Kiệt hấp thu kiếm ý xung quanh phát hiện Tình Nghĩa Kiếm của mình cũng dần mạnh hơn, nhoáng cái đã đột phá Tiên Đế tâng ba mươi lăm. Mà kiếm thể bất tử của hắn cũng càng ngày càng cường đại.

Đoàng đoàng!

Lôi kiếp bổ lên người Hoắc Vân Kiệt, dù đánh nát thân thể hắn, nhưng nhờ có kiếm thể bất tử nên chẳng mấy chốc hắn lại khôi phục lại như cũ.

Có được khả năng bất tử này, hiển nhiên việc độ kiếp không còn là chuyện khó.

Nhưng sau khi độ kiếp xong, Hoắc Vân Kiệt phát hiện ý thức của mình thoát ly khỏi thế giới thực tại, xuất hiện ở một khoảng không vô tận. Dù hắn có cảm ứng kiểu gì thì vẫn không tìm thấy lối ra.
Bình Luận (0)
Comment