Chương 2248: Phá cảnh không ngừng, rúng động khắp chốn
Chương 2248: Phá cảnh không ngừng, rúng động khắp chốnChương 2248: Phá cảnh không ngừng, rúng động khắp chốn
"Tình huống gì thế này?" Hoắc Vân Kiệt nghiêm mặt.
Thần thức của hắn tiếp tục quan sát xung quanh, không tìm ra lối vào cũng như lối thoát, nên chỉ đành lục soát tiếp. Thời gian dần trôi, chẳng rõ đã bao lâu, nhưng hắn vẫn không tìm thấy đầu mối.
Dần dà, Hoắc Vân Kiệt bắt đầu lúng túng.
Tại Phiêu Miểu Tông, Diệp Phong nhìn chuông thần Thiên Phú ở kế bên, đang chuẩn bị gõ nó để dẫn đường cho Hoắc Vân Kiệt thoát ra.
Song sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Diệp Phong lại không động thủ.
"Tình huống của Vân Kiệt khác với những người khác. Có khi hắn có thể tự thoát ra được." Diệp Phong khẽ nói.
Trong hư vô, ý thức của Hoắc Vân Kiệt ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, cũng không sốt ruột để tìm lối ra.
"Phải rồi, Kiếm Trủng!"
"Ta đã hấp thụ rất nhiều kiếm ý của Kiếm Trủng, đồng thời nhờ chúng mà tạo ra một thanh bội kiếm hoàn toàn mới. Nêu vậy theo lý thuyết, ta sẽ có mối liên hệ với bọn chúng."
"Một khi cảm ứng được bọn chúng, ắt sẽ tìm thấy lối ra. Đúng rồi, là như vậy!"
Hoắc Vân Kiệt tiến hành cảm ứng. ...
Tại đỉnh Kiếm Trủng, Hoắc Vân Kiệt ngồi khoanh chân trên mặt đất.
Thanh kiếm thất thải sau lưng hắn đã hấp thụ toàn bộ lực lượng của bảo kiếm trong Kiếm Trủng, ngay cả Hữu Tình Kiếm và Vô Tình Kiếm cũng hợp nhất một cách hoàn mỹ, tạo thành một thanh thân binh lợi khí cấp bậc Tiên Đế tâng ba mươi lăm.
Một chiêu của nó có thể uy hiếp cả Tiên Đế tầng bốn mươi.
Lúc này, thanh kiếm thất thải rung lên không ngừng, từng sợi kiếm ý chui vào thân thể Hoắc Vân Kiệt, bị ý thức đang mắc kẹt trong hư vô phát giác.
Chỉ một giây sau, Hoắc Vân Kiệt mở bừng mắt, ý thức của hắn đã trở lại bản thể. Hắn đứng vụt dậy, khí tức thuộc về Tiên Đế tâng ba mươi lăm bạo phát.
"Đột phá hai cảnh giới cùng lúc, tốt lắm!" Hoắc Vân Kiệt hít một hơi thật sâu, cảm giác thoải mái.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện lực lượng trong Kiếm Trủng đã bị bản thân hấp thụ hết, đã biến thành một ngọn núi bình thường, chỉ lơ thơ vài ngọn cỏ.
Thoạt nhìn cực kỳ heo hút ảm đạm.
"Đấn lúc đi rồi."
Hoắc Vân Kiệt lấy chiếc lệnh bài mà ông lão Lục Tam đưa cho hắn ra, phát hiện thứ đồ này không còn sáng lên nữa. Xem ra, Kiếm Trủng mất thì vật này cũng phế.
Dưới chân núi, ông lão nhìn về phía Kiếm Trủng, thấy lớp sương mù bao phủ quanh năm đã dần tan đi, để lộ ra thân ảnh vác thanh kiếm thất thải đang chậm rãi bước tới.
"Tiền bối, ngài vượt quan rồi?" Ông lão hỏi với vẻ mừng rỡ.
"Ừm, qua rồi." Hoắc Vân Kiệt gật đầu, song cũng không muốn tiết lộ quá nhiều cho đối phương,'Ta đã vượt qua khảo hạch của Kiếm Trủng, nhận được truyền thừa, đột phá cảnh giới. Chỉ có điều, ta cũng đã hấp thu hết lực lượng của nó. Nên từ nay về sau, ngươi không cần canh giữ Kiếm Trủng nữa. Ngươi tự do rồi." |
"Hả?" Ông lão Lục Tam sững người.
Lão đã gắn bó với Kiếm Trủng mấy chục vạn năm, đã coi nơi này như quê nhà của mình, ấy vậy mà giờ có người nói với lão rằng không cần phải ở đây nữa.
Tạm thời lão chưa thể tiếp thu được.
"Ngươi muốn ở lại cũng được, không quan trọng lắm. Chỉ là ta muốn nói cho ngươi một tiếng, hiện giờ Kiếm Trủng đã tan biến, ngươi tự do rồi." Hoắc Vân Kiệt trả mục bài đã mục rữa cho ông lão,'Thứ này trả ngươi, cáo biệt."
"Tiền bối, xin dừng bước!"
Ông lão cầm lệnh bài, lão nhìn xung quanh, lại nhìn chú chó vàng bên cạnh, thế là lão cắn răng mà nói: "Tiền bối, ta có thể làm tùy tùng của ngài không?"
"Tùy tùng?" Hoắc Vân Kiệt hơi ngạc nhiên.
Tùy tùng không giống với hộ đạo. Thông thường, hộ đạo sẽ mạnh hơn chủ nhân, trở thành cây dù che chở cho đối phương.
Nhưng tùy tùng lại khác. Thường thì tu vi của tùy tùng không cao, và là thuộc hạ của các cường giả. Dưới tình huống bình thường, tùy tùng sẽ được cường giả bảo hộ, nhưng bọn họ cũng phải làm việc cho cường giả.
Hoắc Vân Kiệt lắc đầu, nói: "Ta là đệ tử của tông môn, không cần tùy tùng."
"A?" Ông lão hơi thất vọng.
"Chỉ có điều, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, có thể tới thành Bạch Phù tại đại lục Thân Châu. Nơi đó là thành trì cấp Thánh Địa cao nhất của đại lục Thần Châu, có hơn mười linh mạch cấp Thánh, là thiên đường để cho người tu hành. Nếu ngươi tới đó, sẽ có cơ hội đột phá cảnh giới Tiên Đế" Hoắc Vân Kiệt gợi ý cho đối phương.
"Thành Bạch Phù ở Thần Châu... Được, để lão thu thập hành lý, cũng chẳng rõ có xa hay không." Ông lão quyết định tới thành Bạch Phù một chuyến.
Hoắc Vân Kiệt để lại một đạo kiếm khí rồi nói: "Nếu ngươi đã quyết định tới thành Bạch Phù, vậy cưỡi đạo kiếm khí này đi. Nó có thể đưa ngươi tới đó nội trong nửa ngày."
"Đa tạ tiền bối!"
Ông lão chắp tay cảm tạ. Đến lúc lão ngẩng đầu nhìn lại, thì nơi này đã chẳng còn bóng dáng của Hoắc Vân Kiệt nữa.
Ông lão ngó nghiêng xung quanh, nhìn rừng táo vào sân nhà quen thuộc, lại nhìn chú chó bên cạnh. Lão cười nói: "Đại Hoàng, đi, chúng ta thu dọn, tới đại lục Thần Châu một chuyến."
"Gâu gâu!"
Chú chó vàng hào hứng sủa lên hai tiếng, nom có vẻ chờ mong chuyến đi này lắm. ...
Tại Phiêu Miểu Tông, bên bờ linh hồ.
Diệp Phong thu hồi ánh mắt rồi nói: "Vân Kiệt gặp được cơ duyên, nên không những thành công bước vào cảnh giới bất tử bất diệt, mà còn đột phá đến tâng ba mươi lăm. Đúng là đáng mừng."
Sau đó, hắn nhìn vườn linh dược.
Hiện giờ, Giả Vũ Lam và Nhan Như Ngọc đang nghiên cứu "Trọng Tâm Pháp Tắc", cộng thêm những thứ thu hoạch dược trong quá trình chăm sóc tiên dược dạo gần đây, dần dần có linh cảm.
Bình cảnh của các nàng bỗng nhiên bị phá vỡ. "Đúng là song hỷ mà" Diệp Phong cười.
Hôm nay, không những Hoắc Vân Kiệt đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi lắm, mà Giả Vũ Lam và Nhan Như Ngọc cũng phá vỡ bình cảnh Tiên Đế tâng ba mươi tư, chuẩn bị độ kiếp.
Phía sau nhà bếp của Phiêu Miểu Tông.
Lý Kiêu Kiêu đang nghiên cứu những món ăn mới, đồng thời tiếp thu "Trọng Tâm Pháp Tắc". Không lâu sau đó, nàng cũng phá vỡ bình cảnh Tiên Đế tâng ba mươi tư.