Chương 2256: Tòa thành đầu tiên của đại đạo
Chương 2256: Tòa thành đầu tiên của đại đạoChương 2256: Tòa thành đầu tiên của đại đạo
Hồ Phi Phi dùng sức khẽ hút một cái, khí thế trên người lại mạnh lên mấy phần, nhịn không được phát ra tiếng kêu hạnh phúc.
"Thật thoải mái quá đi!"
Nàng bình tĩnh đứng tại chỗ, cảm nhận được khí tức mình cường đại hơn trước đó gấp mấy trăm lần thì khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Trên đỉnh toà thành, Diệp Phong cất vỉ nướng vào rồi nhìn về phía Hồ Phi Phi, phát hiện nàng đã đột phá đến Tiên Đế tâng bốn mươi, hơn nữa cách Tiên Đế tâng bốn mươi mốt cũng rất gần.
Trình độ này cũng tương đương với dự liệu của hắn.
Diệp Phong phát hiện mình cũng có được sự tăng cường ở mức độ nhất định, thực lực trở nên càng cao.
"Phi Phi, đánh xong chưa?” Diệp Phong hô.
"Đánh xong rồi, thật là sảng khoái! Ta cảm thấy mùa xuân của mình đã tới." Hồ Phi Phi nhảy lên mấy cái liền rơi xuống Bên cạnh Diệp Phong, lộ ra vẻ mặt tươi cười.
"Tiên Đế Viễn Cổ trong nhà giam này đã bị ngươi đánh chết, tiếp theo chúng ta đi dạo ở chỗ này một vòng, nhìn xem có thể phát hiện được cái gì mới hay không."
Diệp Phong lôi kéo Hồ Phi Phi nhảy xuống từ chỗ cao.
Trong một tòa cung điện màu đen, hai người tiến vào nơi đây thì phát hiện trên vách tường khắc đầy các loại trận văn cổ xưa, họ tranh thủ học tập rồi thu hoạch được một trận pháp tên là « Phệ Linh Đế Trận ».
Trong đại điện còn có rất nhiều cổ tịch, trong đó còn có một quyển nhật ký.
"Người đứng đắn ai viết nhật ký?" Hồ Phi Phi tiện tay quơ lấy quyển nhật ký, lật đến tờ thứ nhất thì hai mắt lập tức trừng to: "Oa, kẻ viết quyển nhật ký này quả nhiên không phải người đứng đắn."
"Để cho ta xem." Diệp Phong chen tới, nhìn chằm chằm nội dung trên quyển nhật ký rồi lập tức hít sâu một hơi.
Đây là nhật ký do Tiên Đế thích cắm sừng để lại.
Khác với nhật ký của người bình thường, mỗi một trang của quyển nhật ký này đều là một hình ảnh, ghi chép quá trình Tiên Đế kia cắm sừng lên đầu những tu hành giả khác, một tờ đại diện cho một câu chuyện, hình ảnh chân thực không gì sánh được, Diệp Phong và Hồ Phi Phi xem mà trợn cả mắt lên.
"Thứ này quá xấu xal" Diệp Phong kinh bỉ nói, tiện tay ném quyển nhật ký vào không gian trữ vật, dự định về sau sẽ từ từ nghiên cứu.
"Chưởng môn, đáng ghét, nhanh cho ta!" Hồ Phi Phi hô lên.
"Thứ này dễ dạy hư người, ngươi không thể xem, ta cảm thấy để ta giữ thì phù hợp hơn." Diệp Phong nghiêm trang nói.
"Ta tin ngươi cái quỷ!" Hồ Phi Phi tức giận tới mức mắt trợn trắng.
Diệp Phong tằng hắng một cái rồi nói: 'Gần đây nhất định còn có rất nhiều vật đáng cất chứa, mau đi lật xem, sau đó cũng giao cho ta."
"Tự ta cất, không cho ngài đâu." Hồ Phi Phi hừ một tiếng rồi bắt đầu tiến hành điều tra tòa đại điện này.
Diệp Phong rất bất đắc dĩ, cũng bắt đầu làm việc. Tòa thành màu đen đầu tiên này chiếm diện tích không nhỏ.
Nơi này rộng hơn mười dặm, có tận mấy trăm đại điện tương tự nhau, cho dù Diệp Phong và Hồ Phi Phi điều tra với tốc độ cao nhất cũng phải bỏ ra bảy ngày mới tra xong.
"Chưởng môn, ta phát hiện rất nhiều cổ tịch, trong đó có ghi chép về thần thông phép thuật các đời phạm nhân để lại, còn có tâm đắc tu luyện, họ cũng hi vọng có thể tìm được truyền nhân." Hồ Phi Phi tiến hành báo cáo.
"Ta cũng phát hiện rất nhiều bảo bối, có đan phương Thượng Cổ, tiên dược Thượng Cổ, vật liệu luyện khí Thượng Cổ, các loại Tiên Đế binh đỉnh cấp... Có giá trị liên thành." Diệp Phong nở nụ cười.
Hồ Phi Phi bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc nơi này không có tài nguyên tu hành, không có linh thạch, nguyên tinh, thành phẩm tiên dược nào cả."
Diệp Phong nhún vai, nói: "Không quan trọng, dù sao ngươi đã đột phá đến Tiên Đế tâng bốn mươi, đây chính là thu hoạch lớn nhất, huống chi còn có những cổ tịch khác."
"Nói cũng đúng." Hồ Phi Phi gật đầu, sau đó nàng lại lộ ra vẻ mặt giảo hoạt: 'Chưởng môn, chờ trời tối vắng người, chúng ta cùng viết nhật ký đi!"
"Ngươi không đứng đắn!" Khoé miệng Diệp Phong giật giật một cái.
"Hứ! Ta chỉ nói là viết nhật ký, ngài lại nói ta không đứng đắn, theo ta thấy là ngài không đứng đắn mới đúng." Hồ Phi Phi cao ngạo hừ một tiếng, còn chống nạnh hai tay cãi lại.
Diệp Phong lập tức lộ ra vẻ mặt câm nín.
Lúc này mặt đất run lên nhè nhẹ, khiến Hồ Phi Phi và Diệp Phong chú ý, vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh.
"Chưởng môn, chuyện gì vậy?"
"Ta cũng không biết."
Hai người vội vàng lơ lửng lên cao năm mét, nhìn tòa thành phía dưới đang run rẩy kịch liệt, phát hiện chỗ cao nhất của nó có một đóa hoa dần dần tản ra.
"Đó là cái gì?" Hồ Phi Phi hỏi.
Diệp Phong lập tức nhìn sang.
[ Danh tự: Ác Niệm Chi Hoa ]
[ Phẩm giai: Không ]
[ Giới thiệu: Chuyên cắn nuốt ác niệm tỏa ra từ trên người phạm nhân trong Hắc Ngục, ngưng tụ thành quả, sau đó bị ma thú của Hắc Ngục ở nơi trung tâm Hắc Ngục cắn nuốt ]
[ Ghi chú: Kết tinh ác niệm ]
Nhìn thấy cái này, Diệp Phong bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn biết về ma thú của Hắc Ngục.
Ngự Linh Thiên Tôn nói qua bản thể của ma thú Hắc Ngục vẫn luôn ở trung tâm Hắc Ngục, ngày thường nó chỉ phóng thích phân thân tiến vào các thành bảo lớn của Hắc Ngục để cắn nuốt những phạm nhân có ác niệm nặng nhất.
Trong Hắc Ngục, ma thú của Hắc Ngục là mạnh nhất.
Cho dù là những phạm nhân đỉnh cấp bị giam giữ ở nơi trung tâm nhất cũng không phải đối thủ của ma thú Hắc Ngục.
"Đây là Ác Niệm Chi Hoa, chuyên hấp thu ác niệm, ngưng tụ ra quả ác niệm, là đồ ăn của ma thú Hắc Ngục, chúng ta không được đụng vào." Diệp Phong giải thích.
"Vì sao chúng ta không thể đụng vào?" Hồ Phi Phi nhíu mày: "Chưởng môn, nếu đây là bảo bối, không bằng chúng ta ăn nó đi?"
"Một quả trái cây tràn ngập ác niệm, ngươi nhất định phải ăn?" Diệp Phong quát lớn: "Đi."
Nói xong, hắn đi về hướng phía bắc tòa thành.
Nơi đó có một cánh cửa, nếu mở được nó ra liền có thể lại bước lên con đường gạch đen lần nữa để tiến về nhà giam cấp bậc cao hơn trong Hắc Ngục.