Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2002 - Chương 2257: Ác Niệm Chỉ Hoa, Hỗn Loạn

Chương 2257: Ác Niệm Chỉ Hoa, hỗn loạn Chương 2257: Ác Niệm Chỉ Hoa, hỗn loạnChương 2257: Ác Niệm Chỉ Hoa, hỗn loạn

"Vì sao không thể ăn?" Hồ Phi Phi cắn cắn ngón trỏ, nhìn Ác Niệm Chi Hoa treo trên đỉnh toà thành mà lẩm bẩm một câu rồi đuổi theo bước chân của Diệp Phong, không tiện tay hái lấy Ác Niệm Chi Hoa.

Nàng vẫn rất nghe lời Diệp Phong.

Hắn không đồng ý đụng vào thứ gì thì cho dù nàng cứ ngứa ngáy trong lòng cũng sẽ không đi sờ đến.

Ở bắc bộ tòa thành, nơi này có một cánh cửa sắt đen kịt rất lớn đứng sừng sững.

Hồ Phi Phi gõ một gậy lên nó, lại phát hiện cửa lớn không nhúc nhích tí nào, căn bản không mở ra được.

"Chưởng môn, cái cửa này mở không."

"Mở!"

"Ý ta là, cái cửa này mở không!"

"MởiI" Diệp Phong gật đầu.

Nghe lời này, Hồ Phi Phi tức giận tới mức mắt trợn trắng, bỗng dùng cây gậy đánh vào cánh cửa lớn màu đen rồi nói: "Ý ta nói là ta mở cửa chết tiệt này không ra"

"Ngươi phải nói rõ ràng mở không ra đi chẳng phải được rồi sao."

Lúc này Diệp Phong mới hiểu ý đối phương, hắn lấy la bàn màu đen ra rồi khảm lên một cái lỗ hình tròn, khiến cửa lớn màu đen "Xoạt xoạt" một tiếng mở ra.

Hai người cấp tốc đi qua cửa lớn, đứng trên con đường gạch đen ở phía bắc toà thành đen kịt kia.

Loảng xoảng!

Cửa lớn tự động đóng lại.

Hai người đi dọc theo con đường gạch đen, tốn tận nửa ngày rốt cục cũng đi đến một khu vực hoàn toàn mới, phát hiện con đường gạch đen phía trước lại chia ra thành hai nhánh đường hơi nhỏ hơn rồi dẫn đến hai toà thành màu đen khác nhau.

Hai tòa thành này đều có diện tích mười dặm, cách nhau vài trăm mét, ở giữa có mấy cây cầu treo làm bằng dây thép liên kết.

Phía bắc chúng còn có hai con đường gạch đen đi dọc theo thân thành rồi sát nhập thành một đại đạo hơn rộng, dẫn vào nơi sâu hơn trong Hắc Ngục.

"Nơi này có tới hai tòa thành." Hồ Phi Phi khá ngạc nhiên: "Chưởng môn, ta có thể cảm giác được tu hành giả mạnh nhất của hai toà thành này chỉ có Tiên Đế tâng bốn mươi chín, yếu nhất là Tiên Đế tâng bốn mươi."

Diệp Phong hỏi: "Số lượng bao nhiêu?"

Hồ Phi Phi ngẫm nghĩ rồi nói: "Hai toà thành cộng lại có hơn một ngàn Tiên Đế"

"Nhiều như vậy?" Diệp Phong mừng rỡ.

Không hổ là nơi giam giữ vô số phạm nhân từ xưa đến nay, chỉ hai toà thành bất kỳ lại có nhiều đến hơn một ngàn Tiên Đế tâng bốn mươi đến tâng bốn mươi chín.

Nếu để Hồ Phi Phi cắn nuốt hết thì sẽ giúp tu vi của nàng tăng lên rất nhiều, có khả năng tấn thăng thành Tiên Đế tâng bốn mươi lăm.

"Có người mới tới.' "Mau tới đây xem!"

"Các ngươi nói hai người này sẽ quyết định đến tòa thành bên trái hay bên phải đây?"

"Mau đặt cược!"

Đám phạm nhân trong hai tòa thành bảo màu đen vô cùng hưng phấn.

Trước chỗ ngã ba, Diệp Phong và Hồ Phi Phi dừng lại ở chỗ này rồi nhìn nhau, sau đó quyết định đi con đường bên phải.

"Sao lại đi bên phải."

"Xúi quẩy!"

Các phạm nhân trong toà thành bên trái thất vọng, trái lại phạm nhân ở toà thành bên phải thì mặt đầy hưng phấn, lập tức vây quanh trước cổng chính chờ đợi hai người tiến vào.

Nửa khắc sau, trước cổng chính toà thành bên phải.

Mọi người có thể trực tiếp tiến vào nơi này, nhưng sau đó bước vào bên trong sẽ rất khó trở ra, đương nhiên điều này chỉ hữu dụng đối với phạm nhân.

Diệp Phong và Hồ Phi Phi không phải là phạm nhân của Hắc Ngục nên có thể tới lui tất nhiên ở chỗ này.

"Tiểu mỹ nhân, tới chơi đi!"

"Ngươi chỉ có tu vi Tiên Đế tâng bốn mươi, sẽ bị Tiên Đế khác ở chỗ này ức hiếp, mau mau đến bên cạnh ta, ta có thể che chở cho ngươi."

"Tiểu bạch kiểm mau đến bên cạnh tỷ tỷ."

Đám Tiên Đế Viễn Cổ ở toàn thành bên phải nhếch miệng cười không ngừng, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn.

"Chưởng môn, làm thế nào đây?" Hồ Phi Phi nhìn về phía Diệp Phong bên cạnh.

"Giết hết đi." Diệp Phong lộ vẻ lạnh nhạt mà hạ lệnh.

"Được rồi." Hồ Phi Phi gật đầu, sau một khắc nàng đã cấp tốc tiến vào hình thái chiến đấu tâng thứ năm, đồng thời xuất hiện trước mặt tên Tiên Đế Viễn Cổ tầng bốn mươi ba đang réo gọi hăng hái nhất, thân thể nàng đột nhiên ầm ầm tự bạo.

Đông!

Cả toà thành màu đen như rung động một cái, đợi đám người lấy lại tinh thân mới phát hiện Hồ Phi Phi đã tụ thân thể lại, còn Tiên Đế tâng bốn mươi ba kia sớm đã bị sóng xung kích nghiền nát, thân vẫn đạo tiêu ngay tại chỗ.

“Đó là hạng người hung ác!"

"Nhanh, trấn áp ả!"

Đông đảo Tiên Đế Viễn Cổ nhao nhao xuất thủ, đương nhiên cũng có vài người đứng ở đằng xa thờ ơ lạnh nhạt.

"Đánh nhau?”

"Có chuyện gì vậy?”

Đám Tiên Đế Viễn Cổ ở toàn thành bên trái nhao nhao tụ vào trên tường rào rồi nhìn qua, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

Trước cổng chính, Diệp Phong đứng bình tĩnh ở đó, lại bắt đầu bày vỉ nướng, vừa ăn đồ nướng vừa nhìn Hồ Phi Phi thông qua cách lần lượt tự bạo để giết địch. Toà thành bên phải lập tức rối loạn cả lên.

"Nhanh, đi qua hỗ trợ đi!"

"Giúp thế nào?”

"Đi cầu treo!"

Đám Tiên Đế Viễn Cổ ở toàn thành bên trái không chịu nổi tịch mịch nên nhao nhao nhảy lên tường thành trèo qua cầu treo, loạng chà loạng choạng chạy vê hướng toà thành bên phải.

Một lúc sau cả hai toà thành cũng loạn cả lên.

"Ta nổ chết các ngươi!" Hồ Phi Phi gầm thét, thân thể cấp tốc bành trướng rồi nổ tung ngay bên cạnh mấy tên Tiên Đế Viễn Cổ, tiễn bọn chúng lên đường.
Bình Luận (0)
Comment