Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2004 - Chương 2259: Phương Pháp Thoát Khỏi Hắc Ngục

Chương 2259: Phương pháp thoát khỏi Hắc Ngục Chương 2259: Phương pháp thoát khỏi Hắc NgụcChương 2259: Phương pháp thoát khỏi Hắc Ngục

Nhưng lần này Diệp Phong không nương tay chút nào, hắn há mồm phun ra một khí tức sắc bén rồi chặt đứt hai tay hai chân của Toản Địa Thử, lại dùng một tia kiếm khí xuyên thủng lồng ngực người này, đóng đinh hắn trên vách tường.

Sau đó Diệp Phong cầm lấy cái ghế đẩu, ngồi xuống rồi lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm mà cười.

Trên vách tường, Toản Địa Thử phát hiện mình không thể động đậy, lập tức ý thức được người mới tới trước mắt này rất đáng sợ, lập tức cầu xin: "Đại nhân, tha mạng!"

"Ta không thích nghe nói nhảm, ngươi nói tất cả bí mật mình biết xem, nếu ta cao hứng sẽ thả ngươi, nếu làm ta không vui. .. Ha ha!" Diệp Phong lộ ra vẻ mặt lãnh khốc.

Toản Địa Thử cảm thấy toàn thân rét lạnh, lấy dũng khí hỏi: "Đại nhân, ngài muốn nghe cái gì?"

Diệp Phong thổi ra một hơi, lại có một thanh lợi kiếm đâm xuyên lồng ngực Toản Địa Thử khiến hắn hét thảm lên, vội vàng nói hết tất cả.

"Đại nhân, ta nói hết nói hết!"

"Ta không rõ bí mật của Hắc Ngục lắm, dù sao ta cũng chỉ là một phạm nhân bị giam giữ trong toà thành màu đen này, không tiếp xúc được với những nơi khác."

"Nhưng tiểu nhân lại biết một hai bí mật của toà thành màu đen này."

"Rất nhiều năm trước, bởi vì ta trộm mộ mà bị vô số cường giả bắt lấy, giam giữ trong toà thành màu đen này, mà vào thời điểm đó, pháo đài này vẫn còn trong giai đoạn kiến tạo."

"Ở trung tâm Hắc Ngục có một nơi tên là Hắc Sơn, có vô số Hắc Thổ, gạch đen cần để chế tạo toà thành màu đen chính là nung ở nơi đó."

"Những phạm nhân thuở ban đầu chúng ta một khi nhận được gạch đen chở tới từ Hắc Sơn thì phải hỗ trợ kiến tạo toà thành màu đen, dần dà liền xây thành như bây giờ."

"Bởi vì gạch đen của toà thành màu đen không rắn chắc bằng con đường đen, cho nên ta nghĩ hẳn có thể đào ra thông đạo ngầm dưới lồng đất để nghiên cứu phương pháp chạy trốn, mà trong quá trình đào ra thông đạo, ta phát hiện một bí mật trọng đại!"

Nói đến đây, Toản Địa Thử lộ ra vẻ mặt thần bí.

Diệp Phong cũng bị khơi gợi hứng thú.

Toản Địa Thử tiếp tục nói: 'Mỗi một toà thành màu đen có một trung tâm ác niệm, một khi hấp thu đủ ác niệm sẽ nở rộ ra Ác Niệm Chi Hoa, vật này là đồ ăn mà ma thú của Hắc Ngục yêu thích nhất."

Nghe thấy cái này, Diệp Phong nhướng mày lên.

Là bí mật liên quan đến Ác Niệm Chi Hoal

Lần này hắn càng cảm thấy hứng thú hơn.

Diệp Phong thúc giục: "Nói tiếp đi."

Toản Địa Thử tình cảm dạt dào mà kể: "Về sau trải qua nghiên cứu, ta phát hiện một khi quả ác niệm do Ác Niệm Chi Hoa kết ra chín muồi thì sẽ có phân thân của ma thú Hắc Ngục tới ngắt lấy."

"Lúc này chính là một cơ hội.'

"Một khi chúng ta sớm ngắt lấy quả ác niệm rồi giấu trong thành bảo màu đen, phân thân của ma thú Hắc Ngục sẽ tìm kiếm khắp nơi, thậm chí đại sát bốn phương."

"Vậy sẽ có rất nhiều Tiên Đế Viễn Cổ mất mạng, máu chảy thành sông." "Sau đó ma thú của Hắc Ngục sẽ cắn nuốt những Tiên Đế Viễn Cổ tử vong này rồi liếm láp lợi trảo của mình, trong quá trình đó ma thú Hắc Ngục rất dễ rụng lông."

"Mà số lông tóc rơi xuống của nó chính là mấu chốt."

"Ma thú của Hắc Ngục làm người quản lý Hắc Ngục, có được quyền hạn không bị hạn chế đi thông qua tất cả các khu vực, tất nhiên lông tóc trên người nó cũng có tác dụng tương ứng."

"Trải qua nghiên cứu tổng kết, chỉ cần thiêu đốt lông tóc thành tro tàn, lại mài thành mực liên có thể dùng để vẽ bùa, trợ giúp chúng ta thông qua cánh cổng Hắc Ngục. Sau đó có thể chạy trốn."

Nói đến đây, Toản Địa Thử càng kích động.

"Bây giờ ta trốn trong thông đạo dưới lòng đất là vì chờ Ác Niệm Chi Hoa xuất hiện, một khi nó ngưng kết ra quả ác niệm thì ta sẽ giấu đi, vậy có thể làm ma thú của Hắc Ngục tức giận, đại khai sát giới trong thành bảo màu đen."

"Sau đó chúng ta chờ ma thú của Hắc Ngục rời đi liền có thể ra ngoài thu thập lông của nó, thông qua đốt cháy và mài sẽ trở thành mực nước cân cho vẽ bùa."

"Mà đây chính là phương pháp chạy trốn."

Toản Địa Thử hi vọng Diệp Phong có thể hợp tác với mình, nếu vậy bọn họ có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, tiếp tục đào móc Cổ Mộ của các đại cường giả trong vũ trụ.

Nghe thôi đã cảm thấy sảng khoái rồi!

"Thì ra là thế, khó trách Hắc Ngục có đến vài chục tên Tiên Đế Viễn Cổ chạy đi ngoài, xem ra đều là dùng phương pháp này?" Diệp Phong nói thầm.

"Đại nhân, ngài từng gặp được những Tiên Đế Viễn Cổ thành công trốn đi sao?" Toản Địa Thử rất hưng phấn.

"Đúng thế." Diệp Phong gật đầu.

"Ha ha, chắc ngài không biết bí mật này cũng là ta nói cho bọn họ." Toản Địa Thử lộ ra vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo như danh sư có đồ đệ trải khắp thiên hạ.

"Vậy sao ngươi không đi ra?" Diệp Phong không hiểu.

"Là vì muốn chạy trốn phải có được tu vi Tiên Đế trên tâng năm mươi, thực lực không đủ thì không cách nào mở cửa ra được." Toản Địa Thử giải thích.

Nghe vậy, Diệp Phong bừng tỉnh.

Khó trách hơn mười tên Tiên Đế Viễn Cổ của Hắc Ngục Ma Tông đều là trên tầng năm mươi, thì ra là vì nguyên nhân này.

"Bây giờ ngươi chỉ là Tiên Đế tâng bốn mươi chín, bởi vậy không cách nào trốn đi, nhưng ta rất hiếu kì, ngươi đã giúp đám người Tử Tịch Tiên Đế thì vì sao bọn chúng không giúp ngươi đột phá?" Diệp Phong gặn hỏi.

"Đã giúp rồi, trước đây ta chỉ là Tiên Đế tâng bốn mươi, là những tiên bối này giúp ta mới đột phá lên được Tiên Đế tâng bốn mươi chín, nhưng ta cảm thấy rất nhanh mình có thể đột phá Tiên Đế tâng năm mươi rồi chạy ra tìm đường sống." Toản Địa Thử càng nói càng kích động.

Hắn đã bị nhốt ở nơi này quá lâu, cũng may ngày nào hắn cũng khổ tu kỹ năng trộm mộ nên bản lĩnh ăn cơm vẫn còn, một khi rời khỏi Hắc Ngục hắn sẽ lập tức trộm một ngàn tám trăm tòa Cổ Mộ để trợ hứng.

Lúc này, Diệp Phong lấy la bàn màu đen ra.

Vô số hình ảnh cấp tốc hiện ra. Đó là những chuyện Toản Địa Thử làm ra trước khi bị giam giữ trong Hắc Ngục, chủ yếu chính là trộm mộ.

Cái tên này thích đào mộ người khác, sau đó học tập các loại bí pháp của chủ ngôi mộ, cải trang ăn mặc thành chủ mộ rồi lại chọn lựa ra một vài tu hành giả mỹ mạo từ những hậu bối của chủ mộ để tra tấn họ đến chết.
Bình Luận (0)
Comment