Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2007 - Chương 2262: Ma Thú Của Hắc Ngục Đi Ngang Qua (Tt)

Chương 2262: Ma thú của Hắc Ngục đi ngang qua (tt) Chương 2262: Ma thú của Hắc Ngục đi ngang qua (tt)Chương 2262: Ma thú của Hắc Ngục đi ngang qua (tt)

Đám Tiên Đế Viễn Cổ hưng phấn lên, lập tức gia tăng cường độ thôi động Tiên Cương Diệt Đạo Trận, tiếp tục tiêu diệt Hồ Phi Phi.

"Không đúng!"

'Sao bên kia còn có một người?”

Cuối cùng một số Tiên Đế Viễn Cổ cũng phát hiện Diệp Phong đang ăn đồ nướng ở phía xa, mà đối phương cũng không nằm trong phạm vi Tiên Cương Diệt Đạo Trận, thuộc về nhân vật nguy hiểm.

"Tại sao ta lại quên hắn? !"

Chúng Tiên Đế kinh hãi.

Một Hồ Phi Phi đã rất khủng bố, cách đó không xa còn có một thanh niên thực lực không rõ, nhưng không biết đối phương có bản lĩnh tự bạo giết địch hay không.

Nghĩ đến cái này, chúng Tiên Đế sợ mất mật.

"Các ngươi đừng quản ta!" Diệp Phong giơ chuỗi đồ nướng trong tay lên: "Ta chỉ là một quần chúng, các ngươi cứ đánh tiếp đi."

Hiện nay Hồ Phi Phi vẫn được Tiên Cương Diệt Đạo Trận rèn luyện, đang trong giai đoạn chiến lực tăng vọt, Diệp Phong cũng không muốn cơ hội này biến mất quá sớm.

"AI" Lúc này Hồ Phi Phi đột nhiên rống to.

ấn ký màu hồng trên mi tâm của nàng trở nên rực rỡ hơn trước đó, bên trong còn có quang huy nở rộ, chiến lực đã chính thức bước vào Vương giả lục tỉnh.

"Không tốt, mau trấn áp ả!"

Mí mắt của đám Tiên Đế Viễn Cổ giật giật liên hồi, không màn đến Diệp Phong mà tiếp tục thôi động Tiên Cương Diệt Đạo Trận.

"Các ngươi chỉ là phí công!" Hồ Phi Phi rống to, hai tay nắm chặt, có thể cảm nhận được căn cơ đã vững chắc không gì sánh được của mình, trong mắt cũng có hào quang màu hồng lấp lóe, cứ như có thể xuyên thấu hết thảy.

Nghe thế, chúng Tiên Đế vội vàng gia tăng cường độ.

Đôm đốp!

Vô số lôi đình tiếp tục đánh xuống cứ như mưa trút nước, liều mạng mà giáng hết lên người Hồ Phi Phi, khiến toàn thân nàng nổ tung, nhưng rất nhanh lại hội tụ lại.

Nhưng sau thời gian trôi qua, năng lượng của Tiên Cương Diệt Đạo Trận dần dần yếu bớt, uy lực hạ xuống.

"Đáng tiếc." Diệp Phong lộ ra vẻ mặt tiếc hận.

Nếu bọn Tiên Đế Viễn Cổ này còn có thể kiên trì thì chiến lực của Hồ Phi Phi ở trạng thái bình thường có khả năng bước vào Vương giả bảy sao, bước vào hàng ngũ thiên kiêu đỉnh cấp của Vũ Trụ.

"Ha ha, ta đột phá!" Hồ Phi Phi bỗng cất tiếng cười to, khí tức tu vi trực tiếp tăng lên gấp bội, nàng đã dựa vào cắn nuốt năng lượng của Tiên Cương Diệt Đạo Trận để xông lên Tiên Đế tâng bốn mươi hai.

“Tại sao lại như vậy!"

"Ả không chỉ không chết, ngược lại còn đột phá."

Chúng Tiên Đế trăm mối vẫn không có cách giải. "Gia tăng cường độ, nhất định phải giết ả!"

"Xử lý nam nhân kia như thế nào?"

"Đừng để ý tới hắn, nếu người này có năng lực thì đã sớm động thủ, giết nữ nhân điên này trước đã."

"Được rồi."

Chúng Tiên Đế tiếp tục tiêu hao sinh mệnh lực của mình gia trì Tiên Cương Diệt Đạo Trận, lại có lôi đình cuồn cuộn bùng nổ, liều mạng mà trút xuống người Hồ Phi Phi.

Trước vỉ nướng, Diệp Phong vỗ đùi nói: "Đám người này đã giết đỏ cả mắt, đang tiêu hao sinh mệnh lực của mình để gia trì trận pháp, bây giờ xem ra chiến lực của Phi Phi có hi vọng tăng lên tới Vương giả bảy sao, thật là một chuyện vui mà."

Trên con đường gạch đen, khi ma thú của Hắc Ngục nhấc chân cất bước thì gạch đen phía dưới cấp tốc rút lui, cứ như nó di chuyển toàn bộ tinh không Hắc Ngục để giúp mình tiến lên.

Nửa khắc sau, nó đi đến toà thành màu đen thứ nhất, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đóa Ác Niệm Chỉ Hoa kia đã bành trướng đến kích thước nắm đấm, đang điên cuồng hấp thu ác niệm vô hình xung quanh.

Xoạt xoạt!

Cánh hoa Ác Niệm Chỉ Hoa tàn lụi, tự cháy thành một mảnh tro bụi giữa không trung rồi hoàn toàn biến mất, trên đỉnh đóa hoa đã kết ra một quả trái cây.

Nó có kích thước cỡ ngón cái, toàn thân đen nhánh.

Bên ngoài có vô số mặt người, đó là những Tiên Đế Viễn Cổ bị đánh giết, trên mặt mỗi người đều mang đầy thống khổ, vĩnh thế không được siêu sinh.

Lại qua nửa khắc, quả ác niệm bành trướng đến kích thước nắm đấm, toản ra mùi thơm nồng đậm, ma thú của Hắc Ngục nhếch miệng cười một tiếng rồi ngậm lấy thứ quả đã chín muồi này và trở về theo đường cũ.

Trước vỉ nướng, Diệp Phong đã ăn no nê rồi thu dọn đồ ăn, hắn nhìn về phía Tiên Cương Diệt Đạo Trận thì phát hiện Hồ Phi Phi bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, ấn ký trên mi tâm càng trở nên trong suốt, từ xa nhìn lại giống như một mặt trời nhỏ.

"Vương giả bảy sao, thật đáng mừng." Diệp Phong thở ra một hơi.

Khi chiến lực của Hồ Phi Phi bước vào Vương giả bảy sao thì căn cơ của nàng đã trở nên cực kỳ vững chắc, cho dù bị Tiên Cương Diệt Đạo Trận tác động tiếp cũng khó có thể tăng lên.

Nói trắng ra là đã gặp bình cảnh.

Mà tu vi của Hồ Phi Phi cũng bước vào Tiên Đế tâng bốn mươi ba sau nhiều lần tự bạo rồi hội tụ lại.

"Phi Phi, đừng đùa”

Diệp Phong đặt hai tay trước miệng bày ra hình cái loa, cao giọng hô lên, thanh âm cấp tốc truyên khắp hai toà thành màu đen này, cũng đánh thức đám người.

"Được rồi!"

Hồ Phi Phi nhếch miệng cười một tiếng, trực tiếp tiến vào hình thái chiến đấu tâng thứ năm, chiến lực tăng lên ba mươi hai lần, cho dù dưới trạng thái bình thường chỉ là Vương giả bảy sao, nhưng thời khắc này nếu nàng thật sự đánh với Vô Địch Chí Tôn thì tỷ số thắng chia bốn sáu, xem như đã bước vào lĩnh vực vô địch một bước.

Còn vì sao Hồ Phi Phi không địch lại Vô Địch Chí Tôn, chủ yếu là vì chiến lực của nàng có thể sánh ngang, nhưng cường độ thần hồn lại không cùng cấp với Vô Địch Chí Tôn. Oanh! OanhI OanhI

Khi Hồ Phi Phi dùng hết toàn lực đánh vào vách trong của lá chắn, chỉ sau ba lần liền đánh cho Tiên Cương Diệt Đạo Trận vỡ nát, hơn ngàn tên Tiên Đế Viễn Cổ nhao nhao rút lui rồi ngã mạng xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không ngừng nôn ra máu.

"Sao ả lại mạnh như vậy?" Đám người sợ ngây người.

Đây là sức mạnh của Tiên Đế tâng bốn mươi ba sao?

Trên mặt bọn họ tràn đầy tuyệt vọng.
Bình Luận (0)
Comment