Chương 2263: Lĩnh vực bán bộ vô địch
Chương 2263: Lĩnh vực bán bộ vô địchChương 2263: Lĩnh vực bán bộ vô địch
"Đa tạ chư tên Tiên Đế, nếu không phải các ngươi thôi động Tiên Cương Diệt Đạo Trận, trợ giúp hộ pháp Hồ Phi Phi của Phiếu Miểu tông chúng ta rèn luyện căn cơ thì nàng không có khả năng gia tăng chiến lực lên tới Vương giả bảy sao, thậm chí cả tu vi cũng liên tục đột phá hai cảnh giới, thật sự quá biết ơn các vị."
"Các ngươi thật là một đám người tốt!" Diệp Phong cười ha ha.
Cho đến lúc này chúng Tiên Đế mới hiểu ra.
“Quá đê tiện!"
"Các ngươi dám coi chúng ta là công cụt"
Một vài Tiên Đế Viễn Cổ tức giận đến nôn ra máu.
"Đúng vậy, các ngươi đều là công cụ, để tỏ lòng cảm tạ đối với các ngươi, Phi Phi, đưa bọn chúng lên đường đi. Ta muốn biết chiến lực của ngươi như thế nào." Diệp Phong cười nói.
"Được rồi!" Hồ Phi Phi ngưng tụ Hỗn Nguyên côn hư ảo rồi quét ngang một cái, liền đánh nổ hơn mười tên Tiên Đế Viên Cổ, cắn nuốt bản nguyên của bọn họ.
"Trốn!"
Những Tiên Đế Viễn Cổ còn lại liều mạng, chia ra bốn phía để chạy, nhưng vì thi triển Tiên Cương Diệt Đạo Trận nên họ đã thâm hụt sinh mệnh lực của mình, chiến lực không ở đỉnh phong.
Muốn chạy trốn, nhưng cũng trốn không thoát.
Nửa khắc sau, hơn ngàn tên Tiên Đế Viễn Cổ bị giết chỉ còn lại mười tên, năng lượng hùng hậu bị Hồ Phi Phi cắn nuốt, tu vi của nàng nhanh chóng tăng lên, đạt tới Tiên Đế tâng bốn mươi bảy.
"Đáng hận!" Một tên Tiên Đế Viễn Cổ thở dài.
Nhớ lại năm đó hắn cũng là hung nhân tuyệt thế người người e ngại ở ngoại giới, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng sẽ gây lên gió tanh mưa máu, nhưng bây giờ lại có kết cục này.
Âm!
Hồ Phi Phi giáng một côn xuống gõ chết tên Tiên Đế Viễn Cổ không cam lòng này rồi cắn nuốt sức mạnh, nhưng vì nàng đã đạt tới Tiên Đế tâng bốn mươi bảy nên tấn thăng cần đến càng nhiều năng lượng, tốc độ tiến bộ đã rất chậm.
Ngược lại là Diệp Phong, hai mắt hắn bỗng tỏa sáng.
Bởi vì hắn đột phái
"Tạo Hóa cảnh tâng năm mươi mốt, rất tốt."
Diệp Phong muốn gia tăng cảnh giới cần càng nhiều năng lượng, nếu không phải Hồ Phi Phi tăng lên tới Tiên Đế tâng bốn mươi bảy cộng thêm các thành viên tông môn khác thăng cấp và bản thân hắn khổ tu thì Diệp Phong không có khả năng đột phá một tiểu cảnh giới nhanh như vậy.
"Rống!"
Đúng lúc này, phân thân của ma thú Hắc Ngục đi mà quay lại, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc.
Trên mặt đất còn có hơn mười tên Tiên Đế Viễn Cổ nằm ở đó không bị đánh giết, nhìn thấy ma thú của Hắc Ngục thì tên nào cũng bị dọa đến bờ môi run run, lập tức chạy tè ra quần.
Ma thú của Hắc Ngục để mắt tới một tên Tiên Đế Viễn Cổ, nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi thân thể run lên, mặt ngoài phân thân đó đột nhiên lại tách ra thêm một phân thân khác. "Rống!"
Phân thân mới thả người nhảy lên vồ lấy tên Tiên Đế Viễn Cổ đang chạy trốn, sau đó nó há to miệng bắt đầu ăn, cảnh tượng máu me tàn nhẫn, những Tiên Đế còn lại bị dọa nôn khan.
"Thật đáng sợi" Hồ Phi Phi trở lại bên cạnh Diệp Phong, nhìn chằm chằm bóng lưng của ma thú của Hắc Ngục, cảm thấy đối phương quá tàn bạo.
"Đây chính là quy tắc trong Hắc Ngục." Diệp Phong lẩm bẩm.
Âm ầm!
Lúc này, hai toà thành màu đen không ngừng run lên, chỗ cao nhất mỗi tòa thành bảo có một đóa hoa tươi xinh đẹp đột nhiên xuất hiện rồi hấp thu ác niệm xung quanh.
Đó là hai đóa Ác Niệm Chi Hoa.
Nhìn thấy cái này, hai phân thân của ma thú Hắc Ngục chia nhau ra đứng bên cạnh một đóa Ác Niệm Chi Hoa, lắng lặng thủ hộ, không để ý đến Diệp Phong và Hồ Phi Phi, cũng không quan tâm những Tiên Đế khác.
"Đi thôi, dọn dẹp chiến trường."
Diệp Phong và Hồ Phi Phi cùng xuất thủ, đánh chết cắn nuốt hơn mười tên Tiên Đế Viễn Cổ còn sót lại.
Từ đó cuộc chiến kết thúc.
Bọn họ không rời khỏi mà chia binh thành hai đường, Diệp Phong ở lại tòa thành bên phải, Hồ Phi Phi đi qua cầu treo tiến vào toà thành bên trái, vơ vét thiên tài địa bảo và các loại bí tịch thân thông cổ xưa trong đó.
Sau nửa canh giờ, Diệp Phong bỗng ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao nhất của toà thành bên phải, phát hiện đóa Ác Niệm Chi Hoa kia cấp tốc tàn lụi, còn tưởng rằng đã xảy ra vấn đề gì.
Nhưng rất nhanh, trung tâm đóa hoa có một quả trái cây màu đen hiển hiện, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, đó chính là quả ác niệm đã sắp chín muôồi.
"Đã sắp chín rồi." Diệp Phong nói nhỏ rồi nghiêm túc quan sát.
Diệp Phong phát hiện quả ác niệm đang nhanh chóng bành trướng, nghĩ lại thì cảm thấy hẳn là vì Tiên Đế Viễn Cổ trong toà thành màu đen bị đánh chết hết nên ác niệm tràn ra, cho nên tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của quả ác niệm.
Xoạt xoạt!
Ác Niệm Chi Hoa ở toà thành bên trái cấp tốc tàn lụi, tiếp đó mọc ra trái cây màu đen, mới đầu chỉ có kích thước ngón cái, theo thời gian dời đổi thì dân dần lớn lên.
"Chưởng môn, quả này có thể ăn không?" Trong thành bảo bên trái truyền đến giọng nói của Hồ Phi Phi.
"Đó là trái cây hội tụ ác niệm, sau khi ăn ngươi sẽ trở nên hung ác, còn xấu xí nữa, chớ ăn!" Diệp Phong nói dõi.
Hắn cảm thấy rất có thể Hồ Phi Phi sẽ ăn, thấy cái gì cổ quái kỳ lạ cũng muốn bỏ vào miệng, đây không phải thói quen tốt nên phải dọa nàng một chút.
"A, thấy ớn!" Hồ Phi Phi nghe xong ăn quả ác niệm sẽ biến dạng thì lập tức né đi xa xa.
"Phi Phi, tăng tốc độ lên, tranh thủ trong vòng ba ngày tìm tòi sạch sẽ hai toà thành này." Diệp Phong thúc giục.
"Được rồi." Hồ Phi Phi lên tiếng. Trong thành bảo màu đen bên phải, Diệp Phong đi lại ở chỗ này, đầu tiên là lấy đi tất cả bảo vật do những Tiên Đế Viễn Cổ để lại, có tâm đắc tu hành, có trận pháp thần thông, có các loại công pháp cường đại, cũng có kỳ trân dị bảo.