Chương 2264: Trò chuyện, khu rừng màu đen
Chương 2264: Trò chuyện, khu rừng màu đenChương 2264: Trò chuyện, khu rừng màu đen
“Thật là thu hoạch lớn." Diệp Phong nhịn không được bật cười.
Nửa ngày sau, hắn đã lục soát tất cả gian phòng trên mặt đất của toà thành bên phải một lần, thu lấy tất cả những gì có thể mang đi, không thể đem đi thì dù phá hư cũng phải tận lực đem về một bộ phận, có thể sánh ngang với nạn châu chấu quét qua.
"Chưởng môn, ngài thế nào?" Hồ Phi Phi chạy trở về tìm tới Diệp Phong, thân mật kéo cánh tay hắn lại.
"Tại sao ngươi trở lại?"
"Ta đã thu sạch mọi thứ của toà thành bên trái rôi, nhưng nơi đó cũng không có bảo vật đặc biệt gì, đều là hàng rẻ tiên thôi."
"Được rồi!"
Diệp Phong tiếp tục vơ vét ở toà thành bên phải, lúc này hắn phát hiện một cái giếng cổ, miệng giếng chỉ rộng nửa mét, bên trên có một khối bia đá đen nhánh đứng sừng sững.
"Chưởng môn, tấm bia đá này có mắt... A, không chỉ có mắt, còn có mũi có miệng, không phải là người đó chứ?" Hồ Phi Phi kinh ngạc.
Diệp Phong nghiêm túc nhìn lại.
Mặt ngoài bia đá thật sự mọc ra một khuôn mặt người, trong mắt tràn đầy ý sợ hãi, là sợ bị Hồ Phi Phi đánh nổ.
"Đại nhân tha mạng!" Sinh linh trong tấm bia đá thấy mình bị hai kẻ hung ác là Diệp Phong và Hồ Phi Phi phát hiện thì vội vàng xin tha.
"Ngươi là ai?" Diệp Phong và Hồ Phi Phi trăm miệng một lời.
"Tiểu nhân là Lương Khí Tiên Đế" Sinh linh trong bia đá vội vàng tự giới thiệu: "Ta là một Tiên Đế tầng bốn mươi chín Viễn Cổ, bởi vì đắc tội Tiên Đế Viễn Cổ trong tòa thành bảo này nên bị đánh nát nhục thân rồi phong ấn thần hồn vào tấm bia đá, xem như đá trấn giếng."
Lương Khí Tiên Đế?
Cái tên kỳ quái cỡ nào!
Hồ Phi Phi và Diệp Phong lầm bầm trong lòng.
"Đắc tội người ta liền bị đánh nổ nhục thân, phong ấn trong tấm bia đá, cho nên rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?" Diệp Phong cảm thấy rất hiếu kì.
Lương Khí Tiên Đế lộ ra vẻ xấu hổ, nói: "Mặc dù ta là nam tử, nhưng ta có yêu thích đặc thù đối với nam tử khác, cho nên thường xuyên bỏ thuốc mê bọn họ, cuối cùng. . . Song tu với họ."
"Con mẹ nói"
Diệp Phong và Hồ Phi Phi bị dọa đến ngã ngửa ra sau, cả khuôn mặt đều là ghét bỏ.
"Chưởng môn, thứ này nhất định không phải tốt lành gì, để ta dùng một gậy đánh chết hắn." Hồ Phi Phi vung Hỗn Nguyên côn lên muốn đánh nổ bia đá.
"Nữ Đế tha mạng!" Lương Khí Tiên Đế lớn tiếng khẩn cầu.
"Chờ một chút!" Diệp Phong ngăn Hồ Phi Phi lại, sau đó hỏi Lương Khí Tiên Đế: "Hễ ngươi biết bí mật hay tin tức gì về Hắc Ngục thì lập tức nói hết cho ta, nếu không nàng sẽ đánh nổ ngươi."
"Ta nói, ta nói hết!" Lương Khí Tiên Đế là tên hèn nhát nên trực tiếp khai hết. "Ta nói trước về bố cục của Hắc Ngục, nơi này được chia thành ba khu vực lớn là tâng ngoài, tầng giữa và trung tâm, khu vực hiện nay của chúng ta chính là tâng ngoài, trấn áp Tiên Đế tâng bốn mươi chín trở xuống."
Nghe thấy điều này, Diệp Phong và Hồ Phi Phi nhìn nhau.
Sau đó Diệp Phong hỏi: "Ý của ngươi là Hắc Ngục lớn như vậy mà Tiên Đế Viễn Cổ trong khu vực tầng ngoài cộng lại chỉ hơn một ngàn người, có ít quá không vậy?"
Tiên Đế trên tâng ba mươi tư đều là vĩnh sinh.
Chỉ cần không tìm đường chết thì có thể luôn sống sót, theo thời gian đổi dời, Tiên Đế Viễn Cổ trong vũ trụ nhất định lên đến hàng ngàn hàng vạn, thậm chí mấy chục vạn.
Bây giờ biết được tâng ngoài chỉ có hơn một ngàn người, Diệp Phong cảm thấy rất giật mình, khó mà tin nổi.
"Đại nhân, có lẽ ngài hiểu lâm rồi." Lương Khí Tiên Đế vội vàng sửa lại: "Vị trí của chúng ta thuộc về tầng ngoài, nhưng không có nghĩa đây là toàn bộ tâng ngoài. Theo ta được biết toà thành màu đen tâng ngoài nhiều đến mấy chục cái, đi tiếp ngài sẽ phát hiện nơi đó có một cái con đường gạch đen hình vòng khuyên ngang, có thể dẫn ra những toà thành màu đen khác trong tâng ngoài."
"Thì ra là thế." Diệp Phong bừng tỉnh.
"Vậy khu vực tầng trung và trung tâm thì sao?" Hồ Phi Phi hỏi.
Lương Khí Tiên Đế vội vàng nói: "Ta vừa nói qua, đi vào trong sẽ nhìn thấy một con đường gạch đen hình vòng khuyên ngang, đi ngang có thể dẫn đến những khu vực tâng ngoài khác, nếu đi vào bên trong sẽ đến một đại lục màu đen to lớn, trên đó đều là khu rừng đen."
"Nơi đó chính là tâng trung."
"Ta nghe nói tất cả Tiên Đế trên tầng năm mươi đều bị giam giữ ở đó. Mà vị trí trung tâm của đại lục màu đen chính là khu vực trung tâm, cũng là nơi ở của bản thể ma thú Hắc Ngục, đến nay không ai dám xông vào."
"Đại lục màu đen còn có rất nhiều ngọn núi đen, bùn đất trên đó có thể nung thành gạch đen dùng để chế tạo các toà thành giam giữ phạm nhân."
"Đại nhân, ta chỉ biết những chuyện này."
"Những câu này đều là thật, xin ngài tha mạng cho!" Lương Khí Tiên Đế lộ ra vẻ mặt cầu xin.
"Ta cảm thấy rất hứng thú về những nội dung ngươi nói, để tỏ lòng biết ơn, Phi Phi, thả tự do cho hắn đi!" Diệp Phong lạnh nhạt nói.
"Được rồi!" Hồ Phi Phi gật đầu.
"Đa tạ đại nhân." Nghe nói mình được thả tự do, Lương Khí Tiên Đế lập tức mừng rỡ.
Nhưng sau một khắc, Hồ Phi Phi lại vung Hỗn Nguyên côn lên, dùng sức đánh nổ bia đá, khiến thân hồn của Lương Khí Tiên Đế sụp đổ rồi thân vẫn đạo tiêu ngay tại chỗ, mất luôn cả cơ hội trùng sinh.
"Hắc hắc, bây giờ chẳng phải ngươi tự do rồi sao?"
Diệp Phong cười gian một tiếng, sau đó hít sâu một hơi luyện hóa bản nguyên của Lương Khí Tiên Đế thành sức mạnh thế giới, sau đó rót vào Tiểu Vũ Trụ làm nó lại lớn mạnh một chút.
"Chưởng môn, tiếp theo phải làm sao?" Hồ Phi Phi lại kéo khuỷu tay Diệp Phong lại.
"Đi khu rừng màu đen." Diệp Phong nói.
"Không đi khu vực khác trong tâng ngoài sao?" Hồ Phi Phi nhíu mày, còn tưởng rằng Diệp Phong muốn dẫn nàng đi đến toà thành màu đen khác của tâng ngoài để đại khai sát giới. "Những toà thành màu đen khác của tâng ngoài quá xa, tiêu hao quá nhiều thời gian, chúng ta phải tăng tốc độ nhanh chóng khai quật ra bí mật cần tìm tòi, về sau lại đi đánh giết những Tiên Đế Viễn Cổ kia cũng không muộn." Diệp Phong nói như vậy.