Chương 2265: Trò chuyện, khu rừng màu đen
Chương 2265: Trò chuyện, khu rừng màu đenChương 2265: Trò chuyện, khu rừng màu đen
"Được!" Hồ Phi Phi chỉ có thể gật đầu.
Lúc này, quả ác niệm trên đỉnh hai toà thành màu đen triệt để chín muồi, tản ra mùi thơm nồng đậm.
"Rống!"
Phân thân của ma thú Hắc Ngục lập tức khôi phục, ngậm lấy quả ác niệm đã chín rồi đi vào sâu bên trong Hắc Ngục, căn bản không có để ý tới Diệp Phong và Hồ Phi Phi.
“Chúng ta cũng đi thôi!"
Diệp Phong lấy la bàn ra, mở cánh cửa lớn phía Bắc của toà thành màu đen ra rồi dẫn Hồ Phi Phi bước lên con đường gạch đen, chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
Nửa ngày sau, bọn họ đã đến ngã tư đường.
"Chưởng môn, đi thế nào?" Hồ Phi Phi hỏi.
"Căn cứ vào phán đoán của Lương Khí Tiên Đế, đi thẳng là dẫn đến đại lục màu đen tầng trung của Hắc Ngục, rẽ trái và rẽ phải sẽ bước lên đường vòng khuyên, có thể thông đến những tòa thành khác của tầng ngoài. Cho nên chúng ta đi thẳng là được."
Hai người tiếp tục tiến lên.
Nửa ngày sau, Diệp Phong và Hồ Phi Phi phát hiện phía trước hiện ra một mảnh sương mù nhàn nhạt, sau khi đi xuyên qua rốt cục cũng đi đến biên thuỳ của một đại lục màu đen kéo dài vô tận, trên đó mọc ra vô số cây cối đen xì nhưng tươi tốt.
Khi nhìn thoáng qua giống như là tuyết tùng.
Mà đây chính là khu vực tâng trung của Hắc Ngục.
Diệp Phong phóng tâm mắt nhìn tới.
Ở trung tâm của đại lục màu đen là một ngọn núi cao ngất trong mây, không biết cao mấy chục vạn dặm, giống như một cái hình nón siêu lớn đứng sừng sững ở đó, không nhìn thấy đỉnh.
Đó chính là khu vực trung tâm của Hắc Ngục, cũng là nơi ở của bản thể ma thú Hắc Ngục.
Các nơi trên đại lục màu đen ngẫu nhiên có núi đen đột ngột mọc lên từ mặt đất, độ cao đại khái chừng mấy ngàn trượng, Hắc Thổ cần để nung ra gạch đen được đào móc từ nơi đó.
"Phi Phi, đi qua đi!"
Diệp Phong giữ chặt tay Hồ Phi Phi rồi bước lên mảnh đất đen của đại lục này, lập tức cảm nhận được một khí tức Man Hoang thê lương đập vào mặt.
"Một nơi thật âm trầm quỷ dị, giống như có vô số cường giả chết đi, y như một mảnh mộ địa." Hồ Phi Phi không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Nơi này là khu vực tầng trung của Hắc Ngục, tích lũy nhiều năm tháng, không biết có bao nhiêu Tiên Đế đã chết nên tất nhiên rất âm trầm quỷ dị." Diệp Phong nói như vậy.
"Cũng đúng.' Hồ Phi Phi gật đầu.
"Đi thôi, đi đến Hắc Sơn trước." Diệp Phong chỉ vào một ngọn núi màu đen gần đó rồi dẫn đầu xuất phát.
Trong khu rừng ngoại trừ cây cối giống như tuyết tùng đen xì kia thì không còn giống loài thứ hai, chung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, làm người ta sợ hãi.
Sa sa sal Hai người giãm lên lá tùng màu đen phủ kín mặt đất, phát hiện trên mặt đất xuất hiện một số thực vật hơi nhỏ, nhưng cũng là tuyết tùng đen, căn bản không có giống loài khác.
"Tính đa dạng sinh vật của nơi này rất đơn điệu." Diệp Phong nói như vậy.
Hắn thả ra mấy con chuột, bọn chúng cấp tốc chạy nhảy vọt xung quanh, cắn vài quả thông trên đất rồi ăn hạt thông bên trong, nhưng rất nhanh dị biến đã xảy ra.
Mấy con chuột kia kêu lên chít chít quái dị, bụng cấp tốc bành trướng đến khi bị no căng nổ tung, thân thể nhanh chóng mục nát, nơi đó lại mọc ra một cây tùng nhỏ.
"Hạt giống bị cắn nát cũng có thể nảy mầm, hơn nữa tốc độ sinh trưởng rất nhanh, thật là quái dị." Hồ Phi Phi lẩm bẩm một câu.
Diệp Phong ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta đã hiểu, tuyết tùng đen ở nơi này cũng có được huyết mạch đặc thù, có thể nhanh chóng sinh trưởng, nếu xung quanh có Tiên Đế Viễn Cổ tử vong thì thi hài của họ sẽ bị cây tùng coi như chất dinh dưỡng."
Hồ Phi Phi hỏi: "Thứ này có tác dụng gì?"
Diệp Phong không trả lời ngay mà đi dạo xung quanh, phát hiện cách đó không xa có mấy cây tuyết tùng đen sụp đổ trên mặt đất, đã mục nát thành tro, nhìn như bùn đất.
"Ta biết rồi." Hắn nói: "Sau khi tuyết tùng đen mục nát thì có thể trở thành Hắc Thổ rồi dùng để kiến tạo toà thành màu đen, giam giữ những Tiên Đế Viễn Cổ ngoại lai."
Từ đó, rốt cục Diệp Phong cũng biết được nguồn gốc của Hắc Thổ.
"A, thì ra là thế"
Hồ Phi Phi bừng tỉnh rồi đi cùng Diệp Phong dạo bước trong rừng cây yên tĩnh, không bao lâu sau rốt cục cũng đi đến ngọn núi màu đen gần nhất.
Nó cao chừng ba ngàn trượng, nhìn như một Kim Tự Tháp sáng bóng trơ trọi, không có một cái cây nào cả.
Hai người cấp tốc leo lên đỉnh núi.
"Đứng cao thì thấy xa." Diệp Phong cảm khái một câu rồi nhìn xung quanh, rốt cục phát hiện một vài toà thành trong rừng cây màu đen tươi tốt, nhìn chúng không cao lớn lắm, mỗi một tòa chiếm diện tích không đến trăm mẫu đất, nhỏ hơn tòa thành cỡ lớn tầng ngoài rất nhiều, chúng giam giữ Tiên Đế trên tầng năm mươi.
"Đi, đi tìm những người kia tâm sự." Diệp Phong lôi kéo Hồ Phi Phi thả người nhảy lên, giống như đại bàng giương cánh trượt xuống từ trên cao, không bao lâu liên rơi vào toà thành màu đen cách đó gần nhất.
"Ai, lại phải dời gạch." Trong thành bảo truyền ra một giọng nói nghe có vẻ sống không còn gì lưu luyến.
"Không dời gạch sẽ chết, cũng hết cách rồi."
"Ta thật sự không muốn dời gạch!"
Lần lượt có nhiều giọng nói truyền ra.
Sau đó Diệp Phong trốn trong rừng cây phát hiện cửa sắt của tòa thành cỡ nhỏ này từ từ mở ra, bảy bóng người toàn thân đen thui đi ra, có kẻ là Nhân tộc, có kẻ là dị tộc trông rất nổi bật, đều là Tiên Đế Viễn Cổ trên tâng năm mươi.
Người mạnh nhất là Tiên Đế tâng năm mươi lăm.
"Oa, thật nhiều năng lượng thăng cấp!" Hai mắt Hồ Phi Phi tỏa ánh sáng, liếm môi một cái, rất muốn đánh nổ bọn họ để cắn nuốt và cường hóa tu vi.
"Đi thôi, đi qua chặn đầu bọn họ." Diệp Phong nói.
"Được rồi." Hồ Phi Phi vung Hỗn Nguyên côn lên, muốn tiến lên với Diệp Phong, nhưng lúc này Diệp Phong lại đột nhiên dừng bước rồi dùng tay ngăn cản nàng.