Chương 2286: Truy tung lông khỉ, trở về
Chương 2286: Truy tung lông khỉ, trở vềChương 2286: Truy tung lông khỉ, trở về
"Chưởng môn lại đột phá?" Hồ Phi Phi trừng to mắt, cả khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc.
"Ừm, Tạo Hóa cảnh tầng năm mươi lăm." Diệp Phong gật đầu rồi nhìn ra xung quanh.
Bởi vì mấy trăm tên Tiên Đế Viễn Cổ chết nên ác niệm trong hai toà thành này lại trở nên nông đậm, hai quả ác niệm kia tiếp tục lớn lên, rất nhanh đã sắp chín muồi.
"Tiếp theo cứ chờ là được." Diệp Phong cười nói.
Lần chờ đợi này kéo dài tận mấy ngày, thẳng đến ác niệm trong hai toà thành bị hút sạch thì hai quả ác niệm đã lớn đến kích thước nắm đấm, toả ra mùi thơm nồng đậm mê người, mới xem như triệt để chín muồi.
"Giải quyết rồi."
Diệp Phong hái hai quả ác niệm xuống, nhìn vê phía Vong Tình Tiên Đế và Hồ Phi Phi bên cạnh: "Đi thôi, tiến về Trên đỉnh Hắc Ngục Phong với tốc độ nhanh nhất, đạt được toàn bộ danh sách người trốn đi và phương pháp truy tung."
Trên đường đi, Hồ Phi Phi nhịn không được hỏi: "Chưởng môn, sớm biết như vậy thì ngay từ đầu chúng ta trực tiếp đi đến Hắc Ngục Phong tìm ma thú của Hắc Ngục không phải được rồi sao, căn bản không cần chạy bốn phía."
Diệp Phong nói: "Ngươi nói không phải không có lý, nhưng nếu chúng ta trực tiếp đi tìm ma thú của Hắc Ngục, nó bằng lòng giúp chúng ta còn đỡ, nếu không giúp mà đuổi chúng ta ra khỏi Hắc Ngục thì chẳng phải là mất trắng à?"
Hồ Phi Phi gật đầu, nói: 'Cũng đúng."
Diệp Phong lại nói: "Ngoài ra, nếu chúng ta không tra án trong Hắc Ngục trước thì sao có thể đánh giết nhiều Tiên Đế Viễn Cổ như vậy rồi dựa vào bọn chúng để đột phá tu vi?"
"Đúng rồi ha!" Hồ Phi Phi liên tục gật đầu: "Nếu trực tiếp đi tìm ma thú của Hắc Ngục thì hiện tại ta có thể đột phá Tiên Đế tâng năm mươi hay không cũng là một vấn đề."
"Cho nên đều có cái tốt cái xấu thôi!" Diệp Phong nói như vậy.
Vong Tình Tiên Đế đứng bên cạnh không nói gì mà cứ nhìn Hồ Phi Phi và Diệp Phong, cảm thấy hai người bọn họ thật là kỳ quái, có thể dựa vào cắn nuốt để gia tăng tu vi.
Họ không cần khổ tu, thật tốt.
Nghĩ đến điều này, nàng rất hâm mộ.
Lúc này, Diệp Phong lại nói:
"Nếu trước đó chúng ta không tra án thì không có khả năng biết nhiều nội tình như vậy, không thể biết làm sao thu hoạch được quả ác niệm, càng không khả năng quen biết bọn người Linh Long Tiên Đế, Lục Mệnh Tiên Đế, đạt được những hoa cỏ đặc thù kia, chúng đều là những thứ ma thú của Hắc Ngục không cách nào cung cấp."
"Nếu chúng ta đến Hắc Ngục một lần rồi lập tức đi lên Hắc Ngục Phong tìm ma thú Hắc Ngục, cho dù tất cả đều thuận lợi, tiếp theo nếu chúng ta muốn tăng lên tu vi hoặc là hiểu rõ tình huống khác của nơi này thì cũng phải đi thăm dò."
"Cho nên chuyện nên làm vẫn phải làm thôi."
"Nhiều nhất là khác biệt thứ tự thôi."
Diệp Phong bổ sung. "Xem ra những chuyện chúng ta làm trước đó đều có ý nghĩa." Hồ Phi Phi gật đầu.
Ba ngày sau, rốt cục bọn họ cũng leo lên đỉnh của Hắc Ngục Phong lần nữa, phát hiện ma thú của Hắc Ngục đang nằm ở đó ngủ say, tiếng ngáy vang lên đinh tai nhức óc, giống như tiếng sấm rền vang, cách hơn mười dặm cũng có thể nghe thấy.
"Ma thú tiền bối, chúng ta mang quả ác niệm về rồi, vừa vặn hai quả." Diệp Phong cao giọng mà nói.
"Rống?" Ma thú của Hắc Ngục nghe thấy thanh âm thì nghiêng đầu nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, từ từ mở mắt, nhìn thấy hai quả ác niệm trong tay Diệp Phong thì trong mắt lập tức bắn ra tia sáng nóng bỏng, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Nó đứng lên, cúi thấp cái đầu to lớn, dùng đầu lưỡi mọc đầy móc câu cuốn lấy hai quả trái cây kia.
Trong mắt nó tràn đầy vui mừng.
"Ma thú tiền bối, hiện tại ngài có thể giao toàn bộ danh sách những người trốn đi và phương pháp truy tung bọn họ cho ta không?" Diệp Phong hỏi.
"Ừm”" Ma thú của Hắc Ngục gật đầu.
Sa sa sal
Cây cổ thụ trên trời rì rào run rẩy, có một cọng lông khỉ đen đỏ giao nhau rơi xuống, bị Diệp Phong đón được.
"Đây là cọng lông của Tiên Đế mặc áo choàng tâng chín mươi bị phân thân của ngài truy sát qua? Lợi dụng vật này thì ta có thể phát hiện tung tích của đối phương sao?" Diệp Phong hỏi lại cho rõ.
Nghe vậy, ma thú của Hắc Ngục gật gật đầu.
"Vậy danh sách đâu? Phương pháp truy tung những phạm nhân trốn đi khác thì sao?" Diệp Phong vội hỏi.
Sa sa sal
Cây cổ thụ trên trời run rẩy lần nữa, hơn bốn trăm mảnh lá rụng xuống, mặt ngoài mỗi một phiến lá cũng có chân dung một người và khí tức của người đó.
Thấy thế, Diệp Phong thỏa mãn cười.
Ông!
La bàn màu đen đột nhiên xuất hiện, hấp thu những lá cây này, tin tức trong đó cũng bị lạc ấn vào la bàn, có thể truy tung những người trốn đi bất cứ lúc nào.
Từ đó, Diệp Phong đã nhận ra khí tức của đám người gồm chủ nhân Hắc Ngục là Tiểu Hắc Tử, gà trống lớn Tử Tịch Tiên Đế.
"Tiền bối, cám ơn!" Diệp Phong thu hồi la bàn và lông khỉ đen đỏ, dẫn theo Hồ Phi Phi và Vong Tình Tiên Đế rời đi.
"Rống!" Ma thú của Hắc Ngục ngửa mặt lên trời gào thét, thả người nhảy lên nằm sấp trên tán cây cổ thụ trên trời, cứ như một vị vua vô địch, bễ nghễ thiên hạ.
Diệp Phong quay đầu nhìn lại.
Hắn cảm thấy sau này mình còn có thể đến đây nữa.
Trên đường đi, Vong Tình Tiên Đế nhìn Hắc Tùng tươi tốt trên đường, lại nhớ lại đủ mọi chuyện năm đó, cảm khái nói: 'Cuối cùng vẫn phải rời khỏi Hắc Ngục, đã qua nhiều năm như vậy rồi, hẳn người có liên quan với ta trước đây đều đã chết."
Diệp Phong khuyên nói: "Nhân sinh dài dằng dặc, có người đến có người đi, không cần luôn luôn sống trong quá khứ." "Ta biết." Vong Tình Tiên Đế gật đầu. Lúc này, nàng cảm thấy rất tịch mịch. Không phải tịch mịch trên thân thể, mà là hư không trong lòng mình.