Chương 2292: Nghiền ép Tiên Đế tâng bảy mươi
Chương 2292: Nghiền ép Tiên Đế tâng bảy mươiChương 2292: Nghiền ép Tiên Đế tâng bảy mươi
"Vì sao trước kia không ai phát hiện?”
Tiên Giới Tiên Đế cũng rất nghi hoặc.
Có người lật ra cổ tịch, nói: "Đã từng có người phát hiện nơi này, nhưng không vào được, cộng thêm xung quanh cũng không phải thánh địa thích hợp tu luyện nên không quan tâm đến."
Đám người nghe vậy thì bừng tỉnh.
Nếu không phải Diệp Phong chính miệng nói ra thì ai mà biết trong toà thành lâu màu đen nhìn quái dị này chính là Hắc Ngục giam giữ phạm nhân trong Vũ Trụ.
Ở Phiêu Miểu Tông, Diệp Phong nhìn chằm chằm chủ nhân Hắc Ngục sắc mặt không vui, cao giọng hỏi: "Tiểu Hắc Tử, nói chuyện đi chứ!"
Chủ nhân Hắc Ngục im lặng không nói câu nào.
Tử Tịch Tiên Đế thì quát lớn: "Diệp Phong, ngươi đắc ý cái gì, thật sự cho rằng ngươi tuyên bố chân tướng về Hắc Ngục xong thì có thể thay đổi cái gì sao? Cho dù chúng ta chỉ có một Tiên Đế tâng tám mươi mốt thì cũng đủ để diệt sát các ngươi."
"Đúng, san bằng Phiêu Miểu Tông."
"Xưng bá đại lục Thần Châu!"
"Chúng ta muốn trùng kiến đạo thống."
Những Tiên Đế Viễn Cổ của Hắc Ngục Ma Tông nhao nhao rống to.
"Yên tĩnh!"
Rốt cục chủ nhân Hắc Ngục cũng mở miệng, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh như trước đó: "Không nên bị lời nói của Diệp Phong quấy nhiễu, Hắc Ngục Ma Tông thật sự không có Tiên Đế tầng chín mươi, nhưng chúng ta lại quen biết một số cường giả cùng cấp bậc trên Hắc Ngục Phong, chờ ta mời bọn họ đi ra không phải là được rồi sao?"
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Nhất là bọn người Lữ Thiên Tôn và âm mưu gia cũng cảm nhận được cảm giác áp bách nồng đậm.
Một tên chủ nhân Hắc Ngục đến Tiên Đế tâng tám mươi mốt đỉnh phong đã khó đối phó như vậy, nếu thật sự có Tiên Đế trên tâng chín mươi trốn ra khỏi Hắc Ngục thì còn đến mức nào?
Vậy chẳng phải toàn bộ Vũ Trụ sẽ đại loạn?
"Thế nào, các ngươi còn định trợ giúp Tiên Đế Viễn Cổ trong đó vượt ngục?" Diệp Phong cười hỏi: "Không sợ bị ma thú của Hắc Ngục mở miệng ăn sạch à?”"
Nghe vậy, Tử Tịch Tiên Đế bị dọa đến giơ chân.
Gã đã từng tận mắt nhìn thấy bạn tù cũng là Tiên Đế tâng bảy mươi bị phân thân của ma thú Hắc Ngục nuốt mất, sau đó sinh ra ảnh hưởng tâm lý mãnh liệt, mỗi lần nghe thấy tên của ma thú Hắc Ngục thì gã đều nhịn không được toàn thân nổi da gà.
"Diệp Phong, đừng ăn nói linh tinh!" Tử Tịch Tiên Đế trừng to hai mắt, cố giả bộ trấn định mà bước ra một bước, lạnh lẽo nhìn vào Diệp Phong cách đó không xa.
"Thế nào, ngươi muốn đánh với ta trước một trận?" Diệp Phong cũng bước ra một bước, bùng nổ ra khí tức thuộc vê Tạo Hóa cảnh tâng năm mươi lăm.
"Tiên Đế tâng năm mươi lăm?" "Diệp Phong đột phá nhanh như vậy?”
Tất cả chủ nhân các thế lực lớn trừng to hai mắt, cả Lôi Vô Đạo và Quốc sư Hạ Dao của Hằng Cổ thân quốc cũng giật mình không thôi.
"Tiên Đế tâng năm mươi lăm!"
Đồng tử của Tử Tịch Tiên Đế co rụt lại, nhưng nhớ tới trải nghiệm uất nghẹn lần trước mình bị Diệp Phong chém rụng cánh gà thì lửa giận trong lòng lại chiếm thượng phong lần nữa.
"Giết! Chân Hư Thần Hỏal"
Tử Tịch Tiên Đế hóa thành một con gà trống hỏa diễm thật lớn, há mồm phun ra ngọn lửa nóng bỏng, chỉ trong khoảnh khắc đã bao phủ lấy Diệp Phong, ý đồ đốt chết hắn.
Trong ngọn lửa đó, Diệp Phong không nhúc nhích tí nào, để mặc cho hỏa diễm đốt người, bên ngoài thân không mất một sợi tóc, làm người ta giật mình.
"Hiện tại ta có thể chém ngươi!" Diệp Phong tràn đầy tự tin mà nói
Sau một khắc, hắn xuất hiện sau lưng Tử Tịch Tiên Đế, nhanh đến mức gã căn bản không kịp phản ứng.
"Hỗn Độn Thần Quyền!"
Diệp Phong cùng lúc đấm hai tay ra, dưới sự gia trì của thân thông Thiên Tôn « vô hạn chiến lực », hàng tỷ quyền ảnh cùng nện lên người Tử Tịch Tiên Đế, gã phát ra tiếng kêu rên và xương cốt sụp đổ.
"Oal" Tử Tịch Tiên Đế bay ngược ra ngoài, lồng ngực lõm xuống, phun máu òng ọc, hai cái cánh bị chém đứt lìa.
Đám người lập tức nhìn về phía Diệp Phong.
Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, hai tay mỗi bên có bắt lấy một cái cánh gà thật lớn thiêu đốt liệt diễm, chỗ đứt máu thịt be bét, giống như bị trực tiếp vặn gãy lìa xuống.
"A, aI" Tử Tịch Tiên Đế còn đang kêu thảm, khôi phục hình người, hai cánh tay đã gãy mất, tiên huyết bắn tung toé cuồn cuộn.
"Chỉ là Tiên Đế tâng bảy mươi, thật sự cho rằng ta không giết được ngươi sao?" Giọng của Diệp Phong rất lạnh nhạt, tiện tay ném một cái đã quăng hai cái cánh gà xuống quảng trường tông môn.
Nơi đó đã có người nâng sẵn nồi lớn đến, trong đó rót đầy nước sôi, để các loại tiên dược vào, các đệ tử Lý Kiều Kiều cấp tốc chạy đến cố gắng rút lông gà ra, chuẩn bị hầm cánh của Tử Tịch Tiên Đế thành canh gà.
"Diệp Phong, trả cánh cho ta!" Tử Tịch Tiên Đế gầm thét.
Gã có thể thi triển bí pháp mọc cánh ra lần nữa, nhưng cần tiêu hao quá nhiều bản nguyên, nếu có thể tìm về hai cái cánh bị vặn gãy, nối lại là có thể dùng.
"Ta rất vui lòng nhận lấy cánh của các hạ." Diệp Phong hắc hắc cười không ngừng.
"Tông chủ, giúp ta một chút!"
Tử Tịch Tiên Đế tự biết mình không phải là đối thủ của Diệp Phong, chỉ có thể nhìn hướng chủ nhân Hắc Ngục bên cạnh.
Đám người cũng lập tức nhìn sang.
Trên đầu thuyền lớn, chủ nhân Hắc Ngục vẫn mang vẻ mặt rất lạnh nhạt, đứng chắp tay, trong mắt tràn đầy bá khí bễ nghề thiên hạ.
"Chỉ là Diệp Phong, có thể giết trong nháy mắt." Giọng nói của gã rất lạnh lùng, cứ như đã nắm hết mọi việc toàn trường. Đám người Lăng Thiên Đế đã đi đến đại lục Thần Châu, đang chuẩn bị ngăn cản, lại phát hiện Diệp Phong tiến lên một bước, truyền ra tiếng nói tràn đầy tự tin: "Giết ta? Ai không biết ta có bất tử chỉ thân, ta cũng muốn xem xem ai có thể giết ta."
Nói xong, Diệp Phong bình tĩnh đứng tại chỗ.
Đám người nghe vậy thì quyết định tạm thời không xuất thủ, cũng muốn nhìn thử Diệp Phong có bất tử bất diệt hay không.