Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2249 - Chương 2511

Chương 2511 Chương 2511Chương 2511

"Ngươi. .. Ngươi thật sự có thể nhìn thấy ta?" Diệp Phong ấp úng hỏi.

"Đương nhiên là thấy." Lão nhân gật đầu.

"Nhưng hiện tại ta là một ý thức thể, cho dù là cá biển cấp bậc Bán Bộ Thiên Tôn cũng không thể phát hiện sự tồn tại của ta, ngài. .. Ngài lại làm được?" Diệp Phong nói, trong lòng như sóng cuộn biển gầm.

"Bọn chúng không có thực lực, nhưng ta có." Lão nhân gật đầu, tiếp tục đi vê phía trước.

Diệp Phong vội đuổi theo.

Có vẻ đối phương không có ác ý.

Cho nên hắn muốn nhân cơ hội lần này mà giao tiếp với lão nhân thần bí trước mặt, hỏi thăm các tin tức liên quan tới Vũ Trụ Hải và mảnh đất khởi nguyên vạn vật.

Nửa khắc sau, Diệp Phong và lão nhân đi vào khu rừng rậm kia.

Diệp Phong bay lên không trung mới phát hiện khu rừng rậm này tọa lạc trên một hải đảo phạm vi hơn mười dặm, đi qua mảnh hải đảo này có khả năng đến một mảnh lục địa mênh mông.

Chỉ nhìn thoáng qua lục địa kia, Diệp Phong liền phát hiện vô số pháp tắc thâm ảo không gì sánh được, cũng nhìn thấy vô số bóng dáng kinh khủng đến cực điểm.

Dù là ai trong bọn họ cũng vượt qua Bán Bộ Thiên Tôn.

"Chuẩn Thiên Tôn không khủng bố như vậy, những người kia nhất định đều là Thiên Tôn hàng thật giá thật!"

"Móa! Vậy chẳng lẽ đại lục kia chính là mảnh đất khởi nguyên vạn vật trong truyền thuyết? Trong đó có rất nhiều Thiên Tôn!" Diệp Phong chấn động trong lòng

"Thế nào, rất kinh ngạc?" Lão nhân im hơi lặng tiếng bay tới bên cạnh Diệp Phong, chỉ vào mảnh lục địa siêu cấp cách đó không xa: "Đó là mảnh đất khởi nguyên, mặc dù ngươi có năng lực tiến về nơi đó, nhưng đừng bước vào đó trong tình huống thần du, nếu không ngươi sẽ bị những người đó để mắt tới."

Nghe vậy, Diệp Phong rùng mình.

Hắn không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng mình đã bất tử bất diệt, nhưng vẫn cảm thấy sợ những người kia, chỉ có thể nói bọn họ quá mạnh.

"Tiền bối, ngài tên là gì?" Diệp Phong chắp tay hỏi thăm lão nhân.

"Người biết ta đều gọi ta là Vô Địch, mặc dù ta còn chưa phải vô địch thật sự." Lão nhân nói.

Vô Địch. .. Lão nhân?!

Trong đầu Diệp Phong như sóng cuộn biển gầm, nhớ tới Ngự Linh Thiên Tôn đã từng nói với hắn rằng có một lão nhân vô địch trấn thủ Vũ Trụ Hải, duy trì trật tự nơi này.

Chẳng lẽ. .. Diệp Phong lại nhìn về phía lão nhân, sao lại không biết thân phận của đối phương?

Người này chính là tôn tại vô địch kia.

Trong rừng rậm, lão nhân đi vào một cái sân nhỏ, đặt một cái nồi sắt rách rưới lên rồi đổ một bầu nước sạch vào trong đó, lại xử lý sạch sẽ con cá rô phi câu được và con lươn nhỏ biến thành từ Cửu Đầu Xà trước đó, chặt thành khối rồi ném vào trong nồi.

Lão nhân còn bỏ thêm ba muôi gạo, dầu, muối, miếng gừng vào trong nồi rồi nhóm củi lửa bắt đầu nấu. "Ai, người đã già ăn cũng ít." Lão nhân ngồi bên cạnh nồi sắt, xuyên qua hơi nước bay ra từ trong nồi mà nhìn về hướng Vũ Trụ Hải vô cùng mênh mông kia, cứ như đó là thanh xuân đã chết đi của ông, trên mặt hiện đầy nhung nhớ.

Diệp Phong ngồi một bên giữ im lặng.

Hắn nhìn ra được lão nhân có tâm sự.

Nửa khắc sau, cháo cá trong nồi đã chín, lão nhân nhìn Diệp Phong và nói: "Ăn chút không?"

"Ta ăn được sao?" Diệp Phong sững sờ, sau đó hiếu kì hỏi: "Tiền bối, ta chỉ là ý thức thể dưới trạng thái ngộ đạo thần du, có thể ăn được sao?"

"Dân lấy thực vi thiên, ăn được." Lão nhân gật đầu, nhẹ nhàng phất tay, trước mặt Diệp Phong xuất hiện thêm một cái bát và một cái thìa gốm sứ, trong chén đựng nửa bát cháo cá thơm ngào ngạt.

Diệp Phong chậm rãi duỗi hai tay ra, thử dùng ý thức thể bắt lấy bát sứ và thìa, sau đó...

Hắn cầm được!

"Ta trong trạng thái ý thức thể có thể nắm lấy bát sứ và thìa của lão nhân vô địch!" Trong lòng Diệp Phong chấn động.

"Không cần kinh ngạc, ngôi viện này của ta có thể che chắn tất cả quy tắc pháp tắc, ở chỗ này, ta có thể để ý thức thể của ngươi ăn đồ, cũng có thể làm một người càng ăn càng đói, đói bụng mà lại càng ngày càng no, tóm lại ta có thể tùy ý định nghĩa pháp tắc ở nơi này." Lão nhân vô địch bình đạm mà nói.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Phong càng rung động.

Thực lực của đối phương rất đáng sợi

Diệp Phong ngồi trên ghế gỗ.

Hắn ăn một miếng cháo cá, vào miệng là tan ra, ý thức thể được cường hóa, sau đó hắn cảm nhận được toàn thân ấm áp, biết chén cháo này không tâm thường.

Thế là hắn uống từng ngụm lớn.

Khi uống sạch nửa bát cháo, Diệp Phong có cảm giác khá buồn ngủ, phát giác ý thức thể đang nhanh chóng tăng cường, ngộ tính cũng tăng lên.

Cảm giác này rất thần kỳ.

"Dễ uống không?" Lão nhân vô địch đang uống cháo, nhưng động tác của ông rất chậm, cơ hồ cách mỗi nửa phút mới ăn một ngụm cháo cá, sắc mặt vẫn rất bình đạm.

"Ăn rất ngon, đa tạ tiền bối!" Diệp Phong buông bát sứ xuống, luôn miệng cảm tạ.

Hắn nhìn ra được lão nhân rất cô độc.

"Tiền bối, nơi này chỉ có một mình ngài sao?" Diệp Phong nhịn không được mà hỏi thăm.

"Đúng vậy, không biết đã trôi qua bao nhiêu nguyên hội, vẫn luôn chỉ có mình ta." Lão nhân vô địch buông bát sứ xuống: "Ngày xưa cũng từng có một số người nói chuyện được với ta, nhưng bọn họ đều đã chết."

Nói đến đây, ông nhìn về phía Diệp Phong.

Giờ phút này, Diệp Phong có cảm giác kinh sợ như bị nhìn thấu tất cả, nhịn không được trừng mắt nhìn.

"Ngày xưa tổng cộng có năm người thông qua thần du ngộ đạo lại tới đây, bốn người trước đó đều đã chết, thật sự đáng tiếc!" Lão nhân vô địch hít sâu một hơi.

Nghe vậy, Diệp Phong lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Có ý gì?

Sau này mình cũng phải chết sao?

"Thiên phú của ngươi rất cao, nguyên nhân cũng vì thế mà ngươi mới có thể nhanh chóng đi ngang qua toàn bộ Vũ Trụ Hải trong trạng thái ngộ đạo thần du, đi đến hải đảo ta ẩn cư." Lão nhân vô địch nói.
Bình Luận (0)
Comment