Mẹ Chu không biết phải làm sao với một Tưởng Diên cực kỳ chân thành như thế này. Bà cầm mấy văn kiện kia qua, thoạt nhìn đúng là làm ăn buôn bán đàng hoàng, không giống như những gì mình nghe được lúc trước, cái gì mà anh dọn gạch ở công trường. Sự thật chính là anh tự mở công ty riêng.
Tưởng Diên thấy mẹ Chu hơi lộ vẻ xúc động, anh đảm bảo với bà: “Thưa bác, cháu là thật sự thích Chu Kỳ, cháu đảm bảo sẽ không phụ lòng cô ấy. Bây giờ cháu không thể nào đưa cho bác xem những kết quả tốt hơn, bởi vì hiện tại công ty cháu vẫn còn đang khởi bước, thành tựu hiện giờ của công ty không được tốt. Nếu bác không thể tin tưởng cháu, cảm thấy cháu không đáng tin cậy thì có thể đợi thêm một vài năm nữa thôi. Đợi cháu đạt được thành tựu rồi, bác suy xét lại có được không? Bây giờ bác đừng vội bắt chúng cháu chia tay, có thể quan sát thêm xem như thế nào.”
Từ khi Chu Kỳ còn nhỏ bố Chu đã cực kỳ xót con, cộng thêm việc hai người cũng chỉ có một đứa con gái như thế mà thôi, không đau lòng cô thì còn đau lòng cho ai nữa. Vậy nên ông lập tức lộ vẻ xúc động, nói với mẹ Chu: “Đúng đó bà xã, bà nói chuyện cũng đừng có tuyệt tình quá. Tôi thấy cậu Tiểu Diên này là một cổ phiếu cực kỳ tiềm năng, bây giờ cũng không xem là một nghèo hai trắng. Cái gì cậu ấy cũng cho con gái bà, tôi thấy cũng là một người đáng tin cậy. Không thì chúng ta quan sát thêm một thời gian nữa. Bà cũng không thể một đòn chia cắt chúng nó được, có phải không?”
Lúc này Chu Kỳ đang bám dính lấy Tưởng Diên, cô dựa vào bả vai anh, gật đầu nói: “Đúng đó, mẹ à, con thật sự thích anh ấy, trừ anh ấy ra ai con cũng không cần. Lúc trước đồng ý với mẹ chia tay anh ấy xong con vô cùng khó chịu, ngày nào cũng trôi qua một cách ngây ngốc, không vui vẻ chút nào cả. Con chỉ muốn được ở bên anh ấy mà thôi, vậy nên mẹ hãy đồng ý cho chúng con nhé, được không mẹ?”
Mẹ Chu thật sự cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc hai bố con mỗi người kè kè một bên trái phải thế nào, bà còn có thể làm sao nữa?
Mẹ Chu nói: “Hai bố con đã nói như vậy rồi, nếu mẹ không đồng ý thì chẳng phải có vẻ rất không hợp tình người sao. Thế này đi, bây giờ mẹ cũng không thể nói chắc chắn được, dù gì hai đứa cũng còn trẻ, vậy thì trong vòng hai năm đi, nếu trong vòng hai năm có thể trả hết số tiền mua nhà còn lại thì mẹ
sẽ đồng ý cho hai đứa. Còn nếu sau đó không trả hết được, cậu muốn ở bên con gái tôi là chuyện không thể nào. Vậy nên trong vòng hai năm, hãy để tôi thấy được thành quả cậu làm ra, nếu ổn thì tất nhiên tôi sẽ đồng ý.”
Chu Kỳ và Tưởng Diên nghe được những lời này thì vô cùng vui vẻ, trên mặt đều lộ ra nụ cười. Chu Kỳ phấn khích cảm ơn mẹ: “Cảm ơn mẹ, mẹ yên tâm đi, chắc chắn là anh ấy có thể làm được. Anh ấy tuyệt đối không phải là loại người giống như mẹ nghĩ đâu, con cảm thấy anh ấy rất đáng thương, mắt nhìn của con cũng không tệ như vậy.”
Mẹ Chu nghe được những lời này thì cũng thật sự xấu hổ. Bây giờ đã khuya, bà nhanh chóng dẫn con gái về.
Trên đường trở về, bà dặn dò cô: “Chu Kỳ, mẹ nói cho con biết, bây giờ mẹ chưa hoàn toàn đồng ý cho hai đứa đâu. Hiện giờ chẳng qua là mẹ đồng ý cho hai đứa qua lại mà thôi, không nói đến chuyện kết hôn, vậy nên con nhất định phải chú ý các biện pháp tránh thai thật kỹ đấy, tuyệt đối không được để nó làm to bụng. Bây giờ còn chưa có kết hôn, có thai một cái là xem như toi đời, biết chưa? Người ngoài lời ra tiếng vào dữ lắm.”
Chu Kỳ đảm bảo với bà: “Mẹ yên tâm đi, trong hai người con với anh ấy thì người muốn sinh em bé là con, bây giờ anh ấy hoàn toàn không muốn con có em bé. Anh ấy nói mình còn chưa thể cho con một cuộc sống tốt hơn nên bây giờ không muốn làm lỡ con bằng đứa bé. Anh ấy còn suy nghĩ cho con hơn cả con nữa đó.”
Lúc này mẹ Chu mới thôi không nói nữa, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
***
Vì mẹ Chu đã đồng ý nên Chu Kỳ càng thêm không e dè gì mà chạy sang nhà bên cạnh.
Hai người đã được cho phép ở bên nhau, vậy nên cô cứ quang minh chính đại đi tìm Tưởng Diên. Có điều mẹ Chu đã ra quy định không thể ở lại qua đêm, vậy nên lần nào tình nồng cũng phải rời đi mới ổn.
Chu Kỳ cảm thấy cùng Tưởng Diên ở bên nhau thì như thế nào cũng không đủ, càng khỏi nói đến chuyện tách nhau ra.
Chẳng qua cũng may, thời gian cứ thế trôi qua một cách dễ chịu, hai người dính lấy nhau. Hôm nay Chu Kỳ ở nhà, cuối tuần không phải đi làm. Tưởng
Diên vì muốn cố gắng kiếm tiền cưới vợ nên cuối tuần vẫn phải ra ngoài làm việc. Mẹ Chu ở nhà thì toàn là bà nấu cơm, Chu Kỳ cứ ngồi đợi ăn là được.
Chu Kỳ đang xem TV thì mẹ Chu đã nấu cơm xong đi ra hỏi: “Tiểu Kỳ này, sao thằng nhóc Tiểu Diên kia cứ đi làm cả ngày thế, còn tăng ca gì gì đó nữa. Hình như là muộn lắm rồi đó, con xem, cuối tuần người khác đều đi ra ngoài hẹn hò, sao con còn ở đây vậy?”
Chu Kỳ nằm trên sô pha, vừa ăn trái cây vừa nói: “Anh ấy bận mà. Bây giờ anh ấy tập trung vào sự nghiệp, hơn nữa còn phải làm để tích cóp tiền cưới con gái của mẹ đó. Chẳng phải là do mẹ yêu cầu sao? Thế nên làm sao mà tụi con có thể đi hẹn hò được? Bây giờ chỉ có thể đợi anh hết bận rồi nói chuyện thôi.”
“Ngày nào nó cũng ăn cơm hộp, ăn cơm hộp làm sao mà khỏe mạnh được cơ chứ?” Mẹ Chu lấy hộp giữ nhiệt ra đưa cho Chu Kỳ: “Thấy con ngày nào cũng ở đây xem TV, rảnh rỗi không có việc gì làm, con cầm bữa cơm mẹ mới làm sang cho nó ăn đi. Còn nóng đó, đi nhanh kẻo nguội.”
Chu Kỳ nghe thấy vậy thì bật cười: “Mẹ, mẹ đây quả thật là ‘vả mặt” mà tụi con hay nói đó. Lúc trước mẹ khinh thường Tưởng Diên lắm mà, không thích anh ấy, bây giờ sao lại nấu đồ cho anh ấy ăn? Bảo sao các cụ hay nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.”
Mẹ Chu bị nói đến xấu hổ, nhanh chóng đẩy cô đi: “Mau lên, đi cho mẹ, nói cái gì đâu không?”