Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 66

Chỉ còn một tuần là sẽ kết thúc hành trình quay phim ở Ai Cập với vài cảnh quay cuối.

Sau khi vượt dòng người để ở lại. Hai ngày sau, Phương Văn Sâm vẫn kiên quyết đưa Ứng Hứa lên chuyến bay giải cứu về nước, và anh đã chấp nhận "Water of life"(*) mà Ứng Hứa điều chế cho mình, hứa hẹn ngày gặp lại.

(*)Trong Cơ đc giáo, thut ng "nước ca s sng" được s dng trong ng cnh ca nước sng, các tài liu tham kho c th xut hin trong Sách Khi huyn, cũng như Phúc âm ca Giăng. Trong các tài liu tham kho này, thut ng Nước s sng đ cp đến Chúa Thánh Thn.

Ngoài ra thì cũng có 1 vài phân tích theo vũ tr Dune thì th này nế dng ban sơ là mt th kch đc, nhưng sau khi x lý, chưng ct, trn vi nhng dược liu khác s ra được thành phm vô cùng thn kỳ (mi người tham kho ti đây đ đc rõ hơn nhé). Đi loi thì có th hiu trong mt Phương Văn Sâm thì n tượng ban đu vng Ha là s nguy him, nhưng sau thi gian  bên thì mi phát hin được chân tâm ca y và s chân thành đó khiến anh thay đi theo chiu hướng tích cc, cu ri anh và anh th sng thiếu y được. Cũng là tên gi ca loi nước hoa ng Ha điu chế riêng cho Phương Văn Sâm.

Cảnh cuối vẫn quay ở sân bay, Ứng Hứa và Phương Văn Sâm trao nhau cái ôm ly biệt.

Đạo diễn hô: "Cut!", tất cả mọi người sôi sục, tay bắt mặt mừng chúc mừng họ đã đóng máy suôn sẻ.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính kịch trần càng khiến không khí nóng nực, Giang Nguyên Dã được Hạ Tân Nam ôm chặt trong ánh nắng chói chang.

Ngay lúc này đây, họ về lại với chính bản thân họ.

Hạ Tân Nam thì thầm bên tai cậu: "Quay xong rồi."

Giang Nguyên Dã mãi mới tìm lại được tiếng nói: "Còn chưa xong hết mà."

Nhưng cũng nhanh thôi, về nước quay nốt ba, bốn cảnh nữa là kết thúc toàn bộ hành trình.

Giang Nguyên Dã lùi xuống, tự điều chỉnh tâm trạng.

Dù có thế nào thì ngày mai cũng được về nước rồi, mấy tháng nay quay phim quá vất vả, tuy thế được bù đắp bằng tình yêu thì cũng coi như là niềm vui trong khổ hạnh.

Nghĩ đến chuyện này, cậu liền nhìn Hạ Tân Nam đang trao đổi với người ta, đối phương cảm nhận được ánh mắt cậu, quay đầu hỏi: "Sao thế?"

Giang Nguyên Dã không đáp, né sang một bên bảo trợ lý thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về khách sạn trước.

Hạ Tân Nam đuổi kịp lên xe: "Em chạy vội thế? Sao quay xong rồi mà tâm trạng vẫn không vui lên vậy?"

Giang Nguyên Dã vặn ngược: "Con mắt nào của anh thấy em không vui chứ?"

"Nhờ trực giác." Hạ Tân Nam nói: "Mới nãy còn vui rồi đột nhiên cụt hứng, em lại đang vẩn vơ nghĩ cái gì à?"

"Nào có." Giang Nguyên Dã không muốn thừa nhận, im một chốc rồi bảo: "Em chỉ thấy Phương Văn Sâm không đủ yêu Ứng Hứa, ít nhất là không bằng tình cảm của Ứng Hứa dành cho ảnh nên hơi buồn."

Hạ Tân Nam hỏi: "Sao em lại cảm thấy như thế?"

Giang Nguyên Dã: "Thì cũng là nhờ trực giác thôi."

"Anh thì ngược lại." Hạ Tân Nam phân tích: "Cốt truyện được lấy cảm hứng từ trải nghiệm của đạo diễn Nguỵ. Nếu đứng trên góc độ của Ứng Hứa, em sẽ thấy Ứng Hứa hy sinh nhiều hơn, là người yêu nhiều hơn. Nhưng anh trong vai Phương Văn Sâm, anh biết nhân vật yêu Ứng Hứa nhiều đến mức nào, đặc biệt càng về cuối, tình yêu dành cho Ứng Hứa đã vượt lên tất thảy, cho nên anh ta đã thực sự sống vì đối phương."

"... Sến dã man!" Giang Nguyên Dã nói rồi cười ngượng, câu hỏi "Thế anh có yêu em không?" treo trên khoé miệng, nhưng lại không đủ can đảm để hỏi thành lời.

Hạ Tân Nam buồn cười: "Em thì cái gì cũng sến mà."

Ai bảo... anh giỏi thì thủ thỉ mấy lời đường mật sến rện đi xem nào, trái tim của Giang Nguyên Dã sẽ chịu hổng nổi.

Nhưng chủ đề này dừng ở đây.

Giang Nguyên Dã vẫn rất buồn bực, thì chân đá Hạ Tân Nam rồi bị đối phương đè lên đầu gối.

"..." Cái đồ đầu đất không biết lãng mạn này! Hứ!

-

Tối hôm sau, máy bay vừa đáp xuống đất mẹ, Biên Lăng đã gửi cho Giang Nguyên Dã bảng lịch trình sắp tới.

Giang Nguyên Dã hờ hững đọc lướt, không nhiều việc lắm, đằng nào cũng dừng nhận phim mới, chí ít là trong tương lai gần. "Trạm cuối" ấn định lịch phát hành vào Giáng Sinh, cần phải đi tuyên truyền. Qua năm sau, cậu sẽ khởi động tour lưu diễn, tham gia vào các hoạt động âm nhạc xuyên suốt năm.

"Nhưng có chút rắc rối, nhóm nhảy em thường hợp tác không xoay vòng vốn nổi nên đã giải tán rồi, trước khi tổ chức concert thì phải tìm nhóm dancers mới. Anh đang hỏi thăm mấy bên, có gì sẽ báo lại.

Giang Nguyên Dã hơi thần người trước thông báo này, còn 3 tháng nữa sẽ diễn ra concert, thời gian đó chỉ đủ để làm quen với nhóm nhảy mới. Hơn nữa nếu không phù hợp sẽ phải đổi tiếp, chẳng biết khi nào mới ổn định được.

Biên Lăng lại nhắn: "Em cũng nên hỏi bạn bè xem sao, so với anh thì em hiểu biết hơn nhiều."

Hạ Tân Nam lướt qua đoạn hội thoại, thuận miệng hỏi: "Cần anh hỏi giúp không?"

Giang Nguyên Dã tò mò: "Anh cũng có nguồn lực ở mảng này á?"

Hạ Tân Nam đáp: "Cứ hỏi thử xem thế nào."

Nhưng không cần Hạ Tân Nam giúp sức, vừa rời khỏi sân bay, Giang Nguyên Dã đã nhận được tin mình muốn. Du Tế Thỉ bắn thông tin liên hệ người leader của crew nọ sang, đây là nhóm hắn thường hợp tác, là một crew kỹ thuật rất ổn.

Du Tế Thỉ: "Tôi là bạn của chủ nhóm này, tôi đã đánh tiếng qua, bên họ sẽ xếp lịch và ưu tiên ông, ông cứ liên hệ thẳng với họ là được."

Giang Nguyên Dã có nghe tên crew này, từng giành giải thưởng quốc tế. Tuyệt lắm! Rắc rối đã được giải quyết trong phút mốt, cậu hào phóng gửi lì xì và lời cảm ơn cho Du Tế Thỉ.

Du Tế Thỉ lượm luôn, còn bảo sau nhớ mời mình một bữa.

"Tôi mới thấy hot search, hôm nay ông về nước à?"

Giang Nguyên Dã: "Vừa đáp xuống đây."

Du Tế Thỉ: "Về nghỉ ngơi đầy đủ đi, lúc nào rảnh nhớ mời tôi đi ăn."

Giang Nguyên Dã nghĩ tên này đã bình thường hơn rồi, may quá.

Hạ Tân Nam: "Giải quyết xong rồi?"

"Ừa, xong rồi." Giang Nguyên Dã hừ hừ: "Đâu phải chuyện gì cũng cần đến thầy Hạ đâu, em nhiều bạn và cũng có cả mớ cách đó!"

Hạ Tân Nam liếc cậu, không đối đáp thêm.

1 tiếng sau, xe về đến nơi ở của hai người.

Lúc xuống xe, Hạ Tân Nam giữ chặt Giang Nguyên Dã: "Đến nhà anh không?"

Cút! Ai thèm vào cửa c.hị.ch một nháy với anh chứ!

Giang Nguyên Dã từ chối: "Không thích, em mệt lắm, muốn về tắm rồi ngủ, mai phải quay tiếp mà."

Bàn tay đang giữ cậu Hạ Tân Nam vẫn siết chặt, Giang Nguyên Dã nhìn anh chòng chọc.

Cứng mấy giây, Hạ Tân Nam liền kéo người vào lòng.

Giang Nguyên Dã vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là camera ở đối diện, hơi cạn lời.

"Thầy Hạ, có camera kìa."

Hạ Tân Nam không quan tâm, ôm thật lâu mới buông ra, dịu dàng nói: "Về ngủ sớm đi, có việc thì gọi anh."

Giang Nguyên Dã: "Ò."

Hạ Tân Nam đứng nguyên tại chỗ, nhìn cậu đi vào thang máy.

Giang Nguyên Dã cúi đầu nghịch điện thoại, Đinh Minh đang giúp cậu vác hành lý nên giữ cửa bê đồ vào, thì thầm bảo: "Anh ơi, thầy Hạ đang nhìn anh kìa."

Giang Nguyên Dã ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, ánh mắt chạm phải đôi mắt của Hạ Tân Nam ở ngoài thang máy.

Cậu ngẩn người, quên cả nói chuyện.

Ánh mắt của Hạ Tân Nam quá dịu dàng, trong phút chốc, Giang Nguyên Dã cảm thấy đối phương là Phương Văn Sâm buồn bã đứng nơi đó.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, Giang Nguyên Dã đột nhiên có xúc động muốn mở cửa bước ra, nhưng cuối cùng đã kiềm chế lại.

Mãi đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, bắt đầu đi lên, hồn cậu mới trở lại, đưa tay sờ mũi.

... Đồ choá này, tự nhiên lưu luyến thế làm gì.

Trong hai ngày tiếp theo họ tách ra quay riêng, mãi đến ngày thứ ba mới kết hợp trong cảnh chung, cũng là cảnh kết thúc...

Trên con đường tấp nập của một thành phố sầm uất, Ứng Hứa đang dừng lại chờ đèn xanh, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thân quen, chính là mùi của "Water of life" y đã tặng Phương Văn Sâm.

Ứng Hứa mải miết tìm trong đám đông, Phương Văn Sâm đứng ở vạch qua đường bên kia, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, thời gian ngừng lại.

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Phương Văn Sâm chủ động bước về phía y.

Cảnh này chỉ cần hai shot đã qua, Giang Nguyên Dã hơi giật mình, nhìn Hạ Tân Nam băng qua con đường, thong thả đến gần.

"Muốn ôm một cái không?" Hạ Tân Nam dừng trước mặt cậu, cười hỏi.

Đang giữa thanh thiên bạch nhật, xung quanh toàn là diễn viên quần chúng với người qua đường hóng hớt, Giang Nguyên Dã muốn từ chối theo phản xạ.

Hạ Tân Nam đã nhận ra, hơi tiếc nuối: "Thôi vậy."

Cánh tay đã nâng lên của Giang Nguyên Dã lại buông thõng.

Thôi thì thôi.

Buổi tuối đoàn phim tổ chức liên hoan mừng đóng máy, xong việc là mọi người đi luôn.

Giang Nguyên Dã lên xe bảo mẫu của mình, xe lái đi, cậu dựa vào ghế thẫn thờ một chốc mới cầm điện thoại lên, đăng vlog hôm qua mới edit lên Weibo.

Vlog hơn 12 phút, tất cả là hành trình quay phim ở Ai Cập trong mấy tháng qua, các source hầu hết là do Hạ Tân Nam quay.

Dù Hạ Tân Nam không lộ mặt, nhưng vẫn có cảm giác anh hiện diện ở đó, trò chuyện với Giang Nguyên Dã, càng không nói đến cậu thường xuyên liếc mắt đưa tình với người bên ngoài camera.

Tuy chẳng có mấy đoạn cả hai ở chung khung hình, nhưng fans vẫn gặm ke điên luôn.

Đặc biệt là đoạn kết, vào buổi chiều tà khi đến khách sạn ở Cairo, Giang Nguyên Dã xuống xe, bước về phía Hạ Tân Nam, đưa tay chặn ống kính, âm thanh bị muted và chuyển cảnh ngay lập tức khiến giang cư mận chấm hỏi đầy đầu.

【Thật sự đó! Đây không phải là vlog hehind the sences, mà là vlog nhật ký iu đương của cặp choá nam nam này mới đúng! [doge]】

【Che máy quay làm gì hả? Có phải hai ông hun nhau khum? Phải không? Phải không? Phải không?!】

【Chắc chắn luôn! Poster PR còn hun cơ mà, tui không dám tưởng tượng bộ phim này sẽ có bao nhiêu cảnh iu đương, đôi choá này chắc chắn diễn quên mình luôn! [cười bò]】

【Thế tôi có nên đặt niềm tin vào cảnh giường chiếu không? Cái mà siêu bạo siêu nắng ý!! Đừng làm trái tim tui đau nhá!!!】

【Có thể công chiếu sớm hơn được không? Để chúng tui cũng được sướng theo!!】

Trên Weibo rất rộn ràng, only fans thì vui vì được thấy cậu tràn màn hình, fans CP thì vui vì được ăn cơm chó ngập họng, mà Giang Nguyên Dã thì không vui cho lắm.

Quay xong rồi, cậu rất tiếc nuối, nhưng tiếc nuối điều gì thì bản thân lại không nói nên lời.

F5 lại, Giang Nguyên Dã sững sờ, Hạ Tân Nam cũng mới đăng bài, là một bài cảm nhận sau khi đóng máy dài hiếm có...

"Đầu năm nay, đạo diễn Nguỵ chia sẻ mình đã ấp ủ một kịch bản từ lâu và muốn tôi diễn nó. Nội dung cải biên từ câu chuyện có thật, đề cao tình yêu và giá trị cuộc sống. Khi đó tôi không đồng ý ngay, muốn đọc kịch bản rồi mới trả lời. Sau đó dùng hai tháng để nghiền ngẫm thật kỹ, cảm động trước nội dung và sự phát triển của nhân vật, nhận lời tham gia dự án này.

Đạo diễn Nguỵ hỏi tôi có yêu cầu gì với bạn diễn hay không. Tôi trả lời, đó sẽ phải là một người phù hợp với tính cách của nhân vật, và phải đủ sức nặng để thuyết phục khán giả rằng đây chính là Ứng Hứa. Mà với tôi, thầy Tiểu Giang chính là người được đo ni đóng giày cho vai diễn này.

Trong 4 tháng này, tôi đã thực sự cảm nhận được em ấy là Ứng Hứa rất sống động, khiến Phương Văn Sâm yêu say đắm. Đạo diễn Nguỵ thường nói tôi là người dẫn dắt em ấy, nhưng người hoàn toàn đắm chìm và dao động lại là tôi. Vì Ứng Hứa ở đây, nên tôi mới hiểu được Phương Văn Sâm, cuối cùng trở thành Phương Văn Sâm.

Dù hành trình đã hoàn thành, bộ phim đã đến hồi kết, tôi sẽ mãi mãi nhớ nhung và yêu thương thần Antinous, vị thần thiếu niên của tôi."

Hạ Tân Nam đăng ảnh của hoàng hôn ngày ấy, Giang Nguyên Dã đang che mắt, nhìn về ngôi đền thờ trong ánh chiều tà.

Giang Nguyên Dã ngẩn ngơ rất lâu trước bài bày tỏ dài thật dài này.

Mục bình luận bắt đầu phát điên, rất nhiều người hỏi Hạ Tân Nam rằng bài đăng này dùng thân phận của Phương Văn Sâm tỏ tình Ứng Hứa, hay anh đang tỏ tình với Giang Nguyên Dã.

Là phim hay đời thật, thật thật giả giả đã nhập nhèm từ lâu.

Giang Nguyên Dã cũng muốn hỏi Hạ Tân Nam đang tỏ tình với mình ư?

... Nhưng hình như lại không phải.

Buổi liên hoan tổ chức ở nhà hàng truyền thống hai người đã ghé vô số lần, hôm nay được đoàn phim bao trọn.

Giang Nguyên Dã về thay quần áo, gần 7 giờ mới dến.

Hạ Tân Nam đang uống rượu, tán dóc với đạo diễn, vị trí bên cạnh vẫn để trống cho Giang Nguyên Dã. Cậu ngập ngừng đi tới, chào hỏi mọi người trước mới ngồi xuống.

Hạ Tân Nam rót đồ uống cho cậu, Giang Nguyên Dã thì thầm: "Em cũng uống rượu."

Hạ Tân Nam nhắc: "Em uống kém lắm, hai ly đã say rồi."

"Không sao." Giang Nguyên Dã cứng đầu.

Hai người im lặng nhìn nhau trong tiếng ồn ã, Hạ Tân Nam không ngăn cản nữa, đổi qua rót rượu.

4 tháng ròng rã cuối cùng cũng kết thúc, ai nấy đều thả lỏng.

Nguỵ Khải Bình trêu chọc nội dung bài đăng Weibo của hai người, nhất là bài diễn văn dài thòng của Hạ Tân Nam, bật ngón cái: "Đúng là hảo hán! Tôi cũng tưởng chú tỏ tình với Tiểu Giang, bảo sao fans đều gào thét."

Hạ Tân Nam chỉ cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Người tỏ tình dù là anh hay Phương Văn Sâm thì cũng như nhau, chỉ muốn tỏ rõ lòng mình, người qua đường muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Mọi người chơi bời đến hơn 10 giờ, uống bia chán lại đổi sang rượu trắng. Giang Nguyên Dã cũng uống, sau đó say mèm như dự đoán.

Cuối cùng cậu nằm xuống, gối lên đùi Hạ Tân Nam, mơ màng nhắm mắt.

Nhưng cậu không ngủ sâu, giữa mơ và tỉnh vẫn nghe Hạ Tân Nam vui vẻ nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng sẽ khẽ hé mắt, ngước lên lẳng lặng ngắm Hạ Tân Nam, ghi lại từng biểu cảm nho nhỏ của đối phương.

Hạ Tân Nam vẫn tập trung lắng nghe câu chuyện của mọi người, lại như cảm nhận được ánh mắt của Giang Nguyên Dã, nắm một bàn tay của cậu, mười ngón tay đan vào nhau rồi ve vuốt như đáp lại.

Mí mắt của Giang Nguyên Dã dần rũ xuống, dường như đã trút được gánh nặng.

10:30, tiệc tàn.

Hạ Tân Nam đỡ Giang Nguyên Dã đã ngủ say dậy, thì thầm bên tay: "Về nhà thôi bé cưng."

Giang Nguyên Dã lơ mơ liếc anh, để mặc anh nửa dìu nửa bế ra khỏi nhà hàng, bế lên xe.

Ngã ngồi vào ghế, hai tay Giang Nguyên Dã vẫn ôm cổ Hạ Tân Nam, hơi thở dồn dập thì thầm: "Hạ Tân Nam, em thích anh."

Hạ Tân Nam khựng lại, sau đó vỗ nhẹ eo cậu: "Lại say rồi?"

Giang Nguyên Dã mím môi.

Hạ Tân Nam khàn giọng: "Lần nào say cũng nói thích, bé hư."

Giang Nguyên Dã nhíu mày, cậu nào có, chỉ có đúng một lần chơi thật thách mà thôi.

Nhưng giờ đầu trắng xoá, choáng váng đến độ không thể hỏi Hạ Tân Nam có ý gì, chỉ cứng đầu lặp lạI: "Em thích anh!"

"Ừm." Hạ Tân Nam dịu dàng: "Đợi em tỉnh táo thì mình nói tiếp nhé."

Bình Luận (0)
Comment