Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 67

Giang Nguyên Dã nhìn vào đôi mắt thu hút của Hạ Tân Nam mấy giây, sau đó bất tỉnh nhân sự trong lòng anh.

Hạ Tân Nam bó tay, bế đối phương ngồi xuống, giúp cậu chỉnh tư thế ngủ thoải mái hơn.

Cảm nhận được bình minh thì đã là chuyện của 9 giờ sáng hôm sau.

Giang Nguyên Dã mở mắt, đần mặt một chốc, nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm mới chực nhận ra mình đang ở nhà Hạ Tân Nam.

Đầu cậu vẫn còn đau, nhưng vẫn còn nhớ mang máng những gì với Hạ Tân Nam? À... mình mượn rượu tỏ tình trong lúc say xỉn rồi.

Giang Nguyên Dã bóp trán, tự thấy mất mặt.

Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng chỉ nhớ phản ứng của Hạ Tân Nam hình như quá bình tĩnh? Anh có ý gì nhỉ?

"......"

Bật dậy, thừa lúc Hạ Tân Nam vẫn chưa tắm xong, Giang Nguyên Dã vội vã thay quần áo mình vứt trên sopha rồi chuồn luôn.

Tại sao cậu phải ở kèo dưới, phải thổ lộ trước chứ?

Hạ Tân Nam vẫn luôn không mặn không nhạt như thế, vậy chơi mình ơn đi.

Cậu đếch hầu nữa!

Lúc Giang Nguyên Dã về đến cửa nhà thì tin nhắn của Hạ Tân Nam nhảy lên.

"Đi đâu thế?"

Vốn cậu không muốn trả lời, nhưng nghĩ lại thôi, tiện tay gõ: "Về nhà."

Hạ Tân Nam gọi đến, Giang Nguyên Dã khó chịu bấm nghe: "Cái gì?"

"Không nói không rằng đã chạy mất, cũng không ăn sáng luôn?"

"Sáng nay phải đến công ty, Đinh Minh sẽ mang đồ ăn, không cần phiền thầy Hạ."

Người trong điện thoại khựng lại một giây rồi hỏi: "Giận à?"

"Chả dám." Hạ Tân Nam mất hứng: "Hôm qua uống nhiều nên vẫn đau đầu."

"Thế còn nhớ mình nói gì không?" Hạ Tân Nam hỏi.

Giang Nguyên Dã giả ngu: "Say quá, quên hết rồi."

Hạ Tân Nam hỏi: "Cần anh nhắc lại không?"

"Khỏi." Giang Nguyên Dã lập tức chặn họng: "Người say toàn nói linh tinh, không dùng não."

Im lặng một chốc, Hạ Tân Nam bảo: "Thôi vậy, nói sau đi."

Giang Nguyên Dã: "Hừ!" nhẹ, cúp điện thoại luôn.

Đúng 10 giờ, Đinh Minh đến cửa, Giang Nguyên Dã đã tắm rửa xong, ăn qua loa liền đến công ty, bắt đầu vùi mình vào công việc.

3 giờ chiều, lại đến studio của vũ đoàn mới ký hợp đồng.

Việc này Giang Nguyên Dã bắt buộc phải làm, dù gì họ cũng là dancers phối hợp trực tiếp, nếu cậu cảm thấy làm cách nào cũng không hoà hợp được thì đều là công cốc.

Đã hẹn lịch từ hai ngày trước, hôm nay Giang Nguyên Dã tự mình đến cửa, làm quen đơn giản rồi nhảy thử một bài. Vũ đoàn này thật sự rất chuyên nghiệp, phối hợp ăn ý hơn cả vũ đoàn cũ. Giang Nguyên Dã rất hài lòng, ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Hợp đồng đã soạn thảo từ trước, giờ chỉ cần ký tên và đóng dấu là xong.

Chủ của vũ đoàn còn có việc nên đi trước, trợ lý hỗ trợ mang hợp đồng đi đóng dấu, bảo mọi người đợi ở văn phòng một chút.

Giang Nguyên Dã chán chường nghịch điện thoại, Đinh Minh đột nhiên kêu lên, hãi hùng đến độ suýt nữa đánh đổ ly cafe trong tay.

Giang Nguyên Dã khinh bỉ nhìn sang: "Sao hậu đậu thế?"

Đinh Minh đờ đẫn nhìn sáng: "... Ờm... anh ơi... anh xem hot search đi, có tin của thầy Hạ ạ."

Giang Nguyên Dã thoát giao diện game, mở Weibo, vị trí đầu tiên đã đỏ rực.

# H Tân Nam l tin hn hò #

Giang Nguyên Dã tưởng mình bị hoa mắt, sững sờ bấm vào xem.

Blogger đăng tải video quay lén, Hạ Tân Nam và một cô nàng xinh đẹp cùng ra cùng vào khách sạn. Trong video, hai người vào khách sạn cả tiếng sau mới ra. Lúc cô gái nọ lên xe, Hạ Tân Nam đứng ở ngoài còn nghiêng đầu nói gì đó, có lẽ do góc quay nên nhìn hai người rất thân mật.

Mặt của cô gái không rõ ràng, blogger chỉ tiết lộ đó là bạn gái giấu mặt. Nhưng Giang Nguyên Dã liếc một cái liền nhận ra cô nàng xuất hiện ở khách sạn trong thời gian quay "Trạm cuối".

Video này quay vào đêm trước khi bộ phim đóng máy, lúc đó cậu còn đang ở phim trường hoàn thành nốt các cảnh đơn.

Giang Nguyên Dã ngơ ngẩn nhìn chòng chọc video, muốn xem biểu cảm lúc ấy của Hạ Tân Nam, tiếc là độ phân giải của camera quay lén thật sự quá thấp nên chẳng phân tích được.

Đinh Minh lúng túng: "Ặc... chắc là hiểu lầm đó anh..."

Nhưng ngay cả cậu nhóc cũng không có tự tin, căn bản là hôm đó hai người đã thật sự thấy Hạ Tân Nam đưa người về phòng.

Thật ra Giang Nguyên Dã sắp quên hẳn, hoặc cố ý không muốn nhớ đến.

Khi đó mối quan hệ giữa cậu và Hạ Tân Nam chưa giống như hiện tại, không có tư cách chất vấn, nhưng giờ đã ở cương vị khác, hẳn là hai người đang yêu nhau nhỉ?

... Vậy Hạ Tân Nam thế này là sao?

Tiếng chửi ngập trời bay đầy hot search.

【Ô mô na! Này là thật hả?! Tui còn tưởng ổng đứng đắn lắm luôn, quả nhiên đàn ông đều như nhau, không quản nổi nửa dưới.】

【Tởm vãi! Má nó nữa! Hôm qua còn queer baiting tỏ tình, nay liền lộ scandal, không xem phim nữa, sợ bẩn mắt!】

【Chỉ là cùng ra vào khách sạn thôi mà? Rồi sao?】

【Còn muốn như nào nữa? Chẳng lẽ phải lộ link mới tính à? Mới về nước, chưa thoát vai đã tìm gái thuê phòng, chắc ở bên kia 3-4 tháng nhịn đủ rồi chứ gì!】

【Nếu Giang đỉnh lưu thấy, liệu có phát điên không? Muốn xem quá! [ăn dưa]】

【Cue người khác làm gì? Đừng cue cp nam nam vào để tẩy trắng cho thằng đàn ông cặn bã chứ!】

Giang Nguyên Dã chết não, tay lướt đọc đống bình luận muôn hình vạn trạng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được cái gì.

Đinh Minh khó xử nhìn cậu, hiến kế: "Hay anh gọi thầy Hạ hỏi cho rõ ràng đi ạ?"

Giang Nguyên Dã thoát Weibo như con rối, mở We Chat, bấm vào ô chat cố định trên đầu, thẫn thở một chốc, lại nhớ đến thái độ đêm qua của Hạ Tân Nam, gõ được mấy chữ lại không muốn hỏi nữa, lập tức xoá hết, block cả We Chat lẫn số điện thoại của anh.

Giang Nguyên Dã lại mở trò chơi, mặt không cảm xúc: "Anh với người ta chẳng có quan hệ gì cả, liên quan gì đến anh."

Đinh Minh: "..." Thôi được rồi.

20 phút sau, hợp đồng đã đóng dấu về tay, còn xuất hiện thêm một người, là Du Tế Thỉ.

Du Tế Thỉ mỉm cười giải thích: "Tôi đến từ sáng rồi, sắp phát hành bài mới nên đang tập vũ đạo."

Giang Nguyên Dã xốc lại tinh thần, cảm ơn tận mặt với đối phương.

Du Tế Thỉ nói: "Không cần phải cảm ơn, tôi đã từng bảo nếu muốn thì mời tôi một bữa mà?"

Thật ra Giang Nguyên Dã không có tâm trạng, nhưng đối phương đã giúp mình giải quyết rắc rối, mời một bữa thân tình là chuyện nên làm.

"Ừ."

Du Tế Thỉ tự lái xe đến, Giang Nguyên Dã bảo Đinh Minh đem hợp đồng về công ty, còn mình sẽ đi cùng Du Tế Thỉ.

Đang vào giờ tan tầm cao điểm tắc đường, Giang Nguyên Dã ngồi ở ghế phó lái, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Du Tế Thỉ quay sang nhìn mấy lần, nhận thấy tâm trạng của cậu không tốt, do dự hỏi: "Hot search kia..."

Giang Nguyên Dã cụp mắt, hơi xấu hổ: "Ông cũng thấy rồi à?"

Du Tế Thỉ hỏi: "Là thật à?"

"Tôi chả biết." Giang Nguyên Dã bặm môi, tỏ thái độ không muốn tiếp tục chủ đề này.

Du Tế Thỉ lập tức trật tự, cũng rất biết điều không nhắc đến nữa.

Giang Nguyên Dã muốn đến chỗ đông người, cuối cùng chọn một nhà hàng Nhật ở khu phố khá yên tĩnh.

Cậu không thèm ăn, chậm rãi ăn chút chút, nghe Du Tế Thỉ chủ động bắt chuyện, ỡm ờ trả lời câu được câu mất.

Du Tế Thỉ hỏi: "Cái phim mà các ông quay ở Ai Cập ấy, liệu có được chiếu trong nước không? Sao quản lý của ông cho ông nhận phim đó vậy?"

Giang Nguyên Dã tự nhủ, nếu biết trước là như này thì còn lâu cậu mới đồng ý.

"Đó là tác phẩm của đạo diễn Nguỵ mà. Tôi nhận lời vì có cơ hội tranh giải ở châu Âu."

Đương nhiên cậu không nói thật rồi, là lười nhắc đến.

"... Người nhà ông không cấm cản à?"

"Ông nội của tôi rất cởi mở." Giang Nguyên Dã tiện đường nói: "Không thì ngày xưa đã không cho phép tôi vào showbiz."

Du Tế Thỉ nói: "Nhưng trước giờ nhà ông cũng đâu có ra lực, cũng không thấy ai nhắc đến gia cảnh, tôi xem Weibo của ông nội mới biết."

Giang Nguyên Dã gượng cười: "Tôi thấy chẳng có gì đáng nói, thật ra thái độ của mọi người không phản đối, cũng không ủng hộ. Nếu chẳng muốn vui chơi nữa thì sẽ kêu tôi về."

Du Tế Thỉ hỏi: "Vậy ý ông sao?"

Giang Nguyên Dã im lặng, đúng là giờ đang bắt đầu nản dần, nhưng không phải vì Hạ Tân Nam mà quăng hết mọi thứ đi: "Cái đó tính sau, dù gì sang năm tôi sẽ tập trung vào âm nhạc, trong thời gian ngắn sẽ không nhận phim mới."

Lỡ gặp tai nạn lao động thì biết kiếm ai bắt đền chớ?

8 giờ hơn, bữa cơm này kết thúc, Du Tế Thỉ lái xe đưa Giang Nguyên Dã về.

Giang Nguyên Dã càng trầm hơn so với ban nãy, đại loại đã mệt rồi còn uống đồ có cồn. Tuy chỉ là rượu gạo, chưa đến mức say nhưng rất uể oải, nhắm mắt dựa vào ghế không nói năng gì.

"Ông..." Du Tế Thỉ ngập ngừng: "Buồn lắm à?"

Giang Nguyên Dã lười mở miệng, không buồn phản ứng.

Im ắng một lúc, giọng Du Tế Thỉ càng nhẹ hơn: "Ông từng nói Hạ Tân Nam là bạn trai mình... nên ông thật sự buồn vì anh ta ư?"

Giang Nguyên Dã khẽ lắc đầu, vẫn kín như hũ nút.

Du Tế Thỉ tiếp tục: "Thật ra mấy chuyện này trong giới cũng bình thường, thậm chí có người còn chơi bời thác loạn hơn, chỉ có mình ông là không chấp nhận được. Ông là người khác biệt, nên cũng đặt kỳ vọng cao vào người ta..."

"Đừng nói nữa." Giang Nguyên Dã ngắt lời, không muốn nghe bất kỳ lời ong tiếng ve nào: "Tôi không muốn nghe."

Du Tế Thỉ mím môi dưới, ngừng dông dài.

Xe thong dong đi trên đường, một chiếc xe ở làn ngược chiều đột nhiên bật đèn pha. Giang Nguyên Dã nheo mắt nhìn sang, liền thấy con xe đó tự dưng bật đèn xin rẽ rồi đảo tay lái, chặn ngang làn xe của bọn cậu.

Du Tế Thỉ lập tức giẫm lên phanh, mặt sầm xuống.

Hạ Tân Nam đẩy cửa chiếc xe mới chặn ngang, bước xuống, phăm phăm đi đến rồi dừng bên cửa ghế phó lái, gõ lên mặt kính.

Cửa sổ hạ xuống, Hạ Tân Nam hơi khom lưng, nhìn chằm chằm Giang Nguyên Dã đang cau mày: "Xuống xe."

Giang Nguyên Dã im lặng, Du Tế Thỉ thì lên tiếng: "Thầy Hạ muốn làm gì? Cứ dừng xe thế này sẽ dẫn cảnh sát giao thông, nếu để bị ai bắt gặp thì cả ba chúng ta sẽ lên hot search đấy."

Hạ Tân Nam làm lơ hắn, chỉ tập trung vào Giang Nguyên Dã, lặp lại: "Xuống xe, về với anh."

Cuối cùng Giang Nguyên Dã mới chịu ngước lên, ánh mắt cực kỳ căm ghét: "Cút!"

Ánh mắt Hạ Tân Nam khựng lại, giọng đầy hoà hoãn: "Nghe lời, xuống xe đi, chúng mình về nhà rồi nói. Không phải như em nghĩ đâu, anh sẽ giải thích."

Căng thẳng một chốc, Du Tế Thỉ muốn khởi động xe vòng qua, Hạ Tân Nam đứng cạnh cửa vững như núi Thái Sơn, một tay giữ lên thành cửa không chịu bỏ xuống.

Hiểu được hành động của Du Tế Thỉ, Giang Nguyên Dã sợ nếu xe lao đi sẽ kéo ngã Hạ Tân Nam, lòng giật thót, lập tức ngăn cản: "Đừng lái."

Du Tế Thỉ nhíu mày: "Nhưng..."

Giang Nguyên Dã trừng mắt với tên khốn ở bên ngoài, tháo đai an toàn.

Lúc cậu đẩy cửa xe, Du Tế Thỉ gọi với lại: "Nguyên Dã, ông thật sự muốn đi cùng anh ta?"

Giang Nguyên Dã quay đầu lại: "Tối nay cảm ơn ông, chuyện của chúng tôi để tự chúng tôi giải quyết, ông về đi."

Giang Nguyên Dã đẩy cửa bước xuống.

Hạ Tân Nam kéo cậu: "Đi thôi."

Giang Nguyên Dã hất tay anh ra: "Đừng động chân động tay, tôi tự đi được."

Du Tế Thỉ ngồi trong xe, nhìn hai bóng lưng đi về phía đối diện, đôi mắt sững lại rồi rũ xuống giấu đi cảm xúc, sau đó nhanh chóng khởi động xe, lái di.

Hạ Tân Nam mở cửa, nhét Giang Nguyên Dã ngồi vào, đeo đai an toàn cho cậu.

Giang Nguyên Dã mắng: "Đừng có động vào tôi, đồ rác rưởi!"

Hạ Tân Nam ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cậu một chốc rồi đột nhiên cười.

"Hũ dấm thành tinh này!"

Bình Luận (0)
Comment