.
Chương 59 - Vòng qua eo 7
Hà Thạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngược lại thì không đến nỗi ghét bỏ, đại khái là không có tình cảm nam nữ, không muốn làm chuyện đó mà trái với lòng mình. Lấy em làm ví dụ, nếu như cha mẹ sắp xếp cho em một cuộc hôn nhân, em gả đi mà em không hề có tình cảm gì với đối phương, em có đồng ý cùng đối phương…”
“Vậy chắc chắn là em không đồng ý rồi.” Lý Sảng trả lời ngay: “Chạm vào cũng không được.”
Hà Thạc xòe tay: “Vậy không phải đúng rồi sao?”
Lý Sảng: “Nhưng không phải đàn ông các anh đều không để ý những cái này mà, đều như gia súc vậy.”
Hà Thạc không phục: “Ai nói vậy?”
Lý Sảng nêu ví dụ trực tiếp: “Từ Chí Ma đó. Anh ta bị cha mình ép cưới Trương Ấu Nghi, anh ta vô cùng chán ghét, phản cảm với cô ấy, không có chút tình cảm nào. Thế mà không phải vẫn sinh hai đứa bé đó sao?”
Hà Thạc: “Đó chỉ là một ví dụ thôi, không thể đại diện cho toàn bộ đàn ông được. Hoài Minh là một ví dụ khác đó.”
Lý Sảng buồn ngủ, lười nói chuyện với anh ấy. Cô ấy vươn tay kéo đèn, trùm chăn nằm ngủ.
Hà Thạc:…
Anh ấy vừa mới có hứng thú trò chuyện, đề tài này kết thúc cũng quá đột ngột rồi.
Sau khi mọi người đi hết thì Trân Trân thu dọn bát đũa trên bàn. Những đồ thứ không ăn hết cô đổ vào một chỗ để ngày mai mang đi cho Đại Bạch ăn.
Thị Hoài Minh đưa lão Chu về rồi quay lại nhà thì Trân Trân đã dọn sạch sẽ phòng bếp và bàn ăn.
Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Bận rộn cả một ngày rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”
Trân Trân gật đầu: “Anh ba cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ.”
Thị Hoài Minh uống rượu vào thì đúng là đã buồn ngủ. Anh vung nhẹ tay vuốt vuốt mi tâm rồi đi vào phòng.
Trân Trân cầm quần áo vào nhà vệ sinh rửa mặt, xong xuôi thì quay về phòng ngủ của mình. Cô kéo đèn, nằm xuống giường, ôm lấy cái chăn, ngẩn người. Cứ nằm ngây ngốc một cách vô nghĩa một hồi lâu. Sau khi hoàn hồn lại cô hít thở một hơi thật sâu, nhắm mắt đi ngủ. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cố gắng sống thật tốt là được rồi.
Trời sáng lên, không khí như được thanh tẩy.
Trân Trân nằm trên giường mở mắt ra, ngập tràn tinh thần. Cô vươn tay kéo sáng đèn trong phòng, duỗi cái eo mỏi, cầm quần áo mặc lên người. Cô làm xong đồ ăn sáng, rồi mang đồ ăn thừa hôm qua cho Đại Bạch cùng ăn, chơi với nó một lúc.
Khi cô bưng cái chén không quay về thì đúng lúc gặp được Lý Sảng vừa mua đồ ăn từ nhà ăn về. Gặp nhau thì chào hỏi một câu, Lý Sảng cười nói: “Tiểu Miên Hoa, chị lười thổi lò, em giúp chị hâm bánh bao lại với, là bánh bao mà tối qua em cho chị đó.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ.” Trân Trân đáp ứng ngay: “Vâng ạ.”
Lý Sảng quay về lấy bánh bao cho Trân Trân. Lúc làm nóng cô ấy cũng ngồi ngay một bên. Cô ấy không nhắc đến chuyện Trân Trân và Thị Hoài Minh chia phòng ngủ, ngồi đó nói chuyện phiếm mấy câu với Trân Trân. Chờ bánh bao được hâm nóng thì cô ấy liền ôm bánh bao quay về nhà.
Hà Thạc huấn luyện xong quay về thì cả nhà cùng ăn sáng, ăn xong người đi học thì đi học, người đi làm thì đi làm. Lý Sảng đến chỗ làm thì đi tìm A Văn trước, trả bột nở cho cô ta, còn đưa thêm hai cái bánh bao.
Bánh bao được bọc trong giấy, còn nóng hôi hổi.
A Văn nghi ngờ nhận lấy bánh bao: “Gì vậy? Em ăn sáng rồi.”
Lý Sảng nói với cô ta: “Là Tiểu Miên Hoa làm, mang cho em ăn thử, cảm ơn em cho chị mượn bột nở.”
A Văn hừ một tiếng: “Em không cần đâu, chị mang về tự ăn đi.”
Lý Sảng: “Em thử một miếng đi, ăn rất ngon đó.”
A Văn khinh thường: “Cô ta sao? Cô ta thì có thể nấu được thứ gì ngon chứ?”
Lý Sảng: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ, em nếm một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
A Văn nhìn Lý Sảng lại nhìn bánh bao.
Cô ta do dự một hồi rồi mở giấy bọc ra, đưa bánh bao lên miệng cắn một miếng. Cứ như vậy nuốt xuống một miếng nước súp, thịt, bột bánh trôi qua đầu lưỡi. Đột nhiên cô ta quay đầu nhìn Lý Sảng: “Cái này… thực sự là cô ta làm sao?”
Lý Sảng gật đầu: “Ăn ngon đúng không?”
A Văn không ngừng gật đầu, lại cắn một miếng. Lúc nhai thì cảm thấy có hơi không đúng lắm, thế là thu hồi biểu cảm, để lộ sự nghiêm túc: “Cũng chỉ có như vậy?”
Lý Sảng: “Cút.”
Cô ấy cũng lười để ý đến cô ta, quay người đi làm việc của mình.
A Văn đứng bên quầy, một lát sau ăn sạch hai cái bánh bao. Rõ ràng là đã ăn sáng rồi, nhưng cô ta cảm thấy lúc này cô ta có thể ăn thêm hai cái nữa.