.
Chương 60 - Không biết đủ 1
Sau khi cuộc sống có quy luật thì việc hoàn toàn thích ứng cũng không còn xa xôi nữa.
Một tuần mới đã đến, công việc mỗi ngày của Trân Trân vẫn chỉ là nấu cơm và học tập. Lúc học mệt cô sẽ thuận tay quét nhà, hoặc ra ngoài chơi với Đại Bạch mấy phút.
Hai ngày sau, vợ lão Chu đến đây.
Lúc xe Jeep dừng lại trước cửa phòng chếch đối diện thì Trân Trân cũng vừa nấu xong cơm trưa, ra ngoài phơi nắng. Cô ngồi trên ghế nhìn qua đối diện thì thấy từ trên xe một người lái xe trẻ bước xuống, sau đó lại thấy một người phụ nữ và bốn bé trai xuống theo. Đứa lớn nhất trong bốn đứa thì khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đứa nhỏ nhất tầm sáu bảy tuổi. Người lái xe lại chuyển mấy túi đồ trên xe xuống, khoảng mấy túi lớn.
Lúc đang nhìn xem thì Lý Sảng cũng tam làm quay về. Lý Sảng dắt tay Hà Tử Nhiên chào hỏi Trân Trân: “Em ngồi đây nhìn gì vậy?”
Trân Trân đứng dậy, hướng về phía đổ diện tỏ ý chào: “Hình như là vợ lão Chu đến.”
Lý Sảng nhìn theo hướng cô ra hiệu, quả nhiên là thấy một người phụ nữ đã bước từ trong phòng ra. Người phụ nữ kia trên người đầy bụi đất, mặt to, eo bánh mì, tướng mạo có vẻ hung dữ, rất có tướng phu thê với lão Chu.
Trân Trân hỏi Lý Sảng: “Chúng ta có cần qua đó chào hỏi không?”
Lý Sảng thu ánh mắt lại: “Chị không đi, em muốn đi thì đi đi.”
Cô ấy nói xong thì đi vào trong nhà, nhưng đột nhiên nghĩ cái gì đó lại quay lại nói với Trân Trân: “Đúng rồi, lúc đó có nói với bên tiệm may bảo bọn họ may nhanh lên, áo quần em chắc cũng đã may xong rồi đó, có thể đi lấy được rồi.”
Trân Trân suýt chút nữa quên mất chuyện này, vội vàng đáp lời: “Dạ vâng, lúc nào rảnh em sẽ qua lấy.”
Lý Sảng hỏi thêm một câu: “Có biết đường đi không?”
Trân Trân suy nghĩ một lúc: “Chắc là biết ạ.”
Lý Sảng: “Nếu không biết đường thì có thể nói Thị Hoài Minh đi lấy cho em.”
Cô ấy nói xong thì cũng không đứng đó nữa, gọi Hà Tử Nhiên đi về nhà.
Trân Trân cũng không chắc chắn người phụ nữ đó có phải vợ lão Chu không nên tất nhiên cũng không dám tùy tiện qua đó chào hỏi. Cô đứng một chỗ do dự một lúc rồi xách băng ghế, cầm sách quay về phòng. Vào phòng cô lại đọc thuộc công thức phép nhân một lần nữa thì Thị Hoài Minh cũng đã về. Hai người rửa tay, bưng bát cầm đũa ngồi xuống ăn cơm.
Trân Trân hỏi Thị Hoài Minh: “Ở đối diện có phải vợ lão Chu đến đây không?”
Thị Hoài Minh nhìn cô: “Em thấy rồi sao?”
Trân Trân gật đầu: “Cũng vừa mới đến.”
Thị Hoài Minh suy nghĩ: “Chắc là đúng rồi đó, em có muốn đi qua làm quen không?”
Trân Trân gật đầu: “Muốn ạ.” Ở đây cô thực sự có quá ít người quen rồi.
Thị Hoài Minh: “Vậy ăn cơm xong anh dẫn em qua đó chào hỏi.”
Trân Trân: “Dạ.”
Ăn được mấy miếng cơm thì Trân Trân nhớ đến chuyện lấy quần áo may. Cô nói: “Chị Lý Sảng nói với em mấy bộ đồ em may ở tiệm may đã may xong, chị ấy bảo em đến tiệm may lấy.”
Thị Hoài Minh: “Anh có thời gian sẽ đi qua đó lấy.”
Không còn gì cần nói nữa, Trân Trân cúi đầu im lặng ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi cô theo Thị Hoài Minh đến nhà lão Chu. Cửa nhà lão Chu không đóng, nhưng Thị Hoài Minh vẫn gõ cửa hai lần. Chờ lão Chu kéo cửa ra thì Thị Hoài Minh nói: “Tôi dẫn Trân Trân đến xem xem.”
Lão Chu cười nói: “Mau vào ngồi đi.”
Anh ta thấy trên tay Thị Hoài Minh còn xách đồ thì nói: “Tới thì tới thôi, còn mang theo thứ gì vậy?”
Thị Hoài Minh đi vào nhà, đưa đồ trong tay cho lão Chu. Trân Trân theo Thị Hoài Minh vào nhà, chỉ thấy trong nhà lộn xộn chất rất nhiều đồ. Vợ lão Chu chuyển đến rất nhiều đồ từ nông thôn, trừ áo quần, vớ, giày còn có bát đũa ăn cơm, khay kim khâu, đủ loại rau dưa….
Rất nhiều đồ vật, Trân Trân tùy tiện nhìn lướt qua.
Lão Chu muốn mời Trân Trân và Thị Hoài Minh ngồi, nhưng thực ra không có chỗ nào đàng hoàng để ngồi cả. Đương nhiên Trân Trân và Thị Hoài Minh cũng không có ý định ở lại lâu nên cũng chỉ đứng đó, không ngồi xuống.
Lão Chu gọi vợ mình và bốn đứa bé ra.
Mấy người đi đến, lão Chu mỉm cười giới thiệu với Trân Trân và Thị Hoài Minh: “Đây là vợ tôi - Ngô Đại Phượng. Đây là bốn đứa bé, đều gọi bằng tên ở nhà, Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa, Chu Tam Oa, Chu Tứ Oa, rất dễ nhớ.”
Lão Chu nói xong thì Trân Trân vội nói: “Chào chị dâu, chào Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, Tứ Oa nhé.”
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, Tứ Oa bốn đứa nhỏ cùng đồng thanh: “Chào chú! Chào dì!”
Lão Chu mỉm cười, lại giới thiệu cho Ngô Đại Phượng: “Đây là chiến hữu của anh, Thị Hoài Minh.”
Ngô Đại Phượng cũng không rụt rè gì, chưa đợi lão Chu giới thiệu xong đã mở miệng, giọng vừa cao vừa vang: “Ôi, nhìn cậu đây rất có tinh thần, giống y như những diễn viên đóng vai anh hùng trong phim.”
Nói xong thì nhìn qua Trân Trân: “Đây là em gái cậu sao?”