.
Chương 61 - Không biết đủ 2
Lão Chu im lắng, hắng nhẹ với Ngô Đại Phượng một cái nhưng Ngô Đại Phượng vốn không thèm nhìn anh ta.
Thị Hoài Minh đành phải lên tiếng giải thích: “Đây là vợ tôi, Lâm Trân Trân.”
“Vợ cậu sao? Không giống chút nào cả.”
Người này nhìn đâu giống một phụ nữ đã kết hôn nhiều năm chứ, rõ ràng vừa nhìn đã thấy là một cô gái trẻ mà.
Trân Trân cười nói: “Chị dâu, em là vợ anh ấy. Em tên Lâm Trân Trân.”
Ngô Đại Phượng nhìn Trân Trân, lại nhìn Thị Hoài Minh, chợt cười lên: “Nhưng cũng rất xứng đôi, ai cũng đẹp.”
Trân Trân cũng không ở nhà lão Chu lâu, đầu tiên vì nhà bọn họ quá lộn xộn, tìm một chỗ đứng cũng rất khó khăn, thứ hai là bọn họ còn có chuyện khác phải làm, thế là nói chuyện làm quen vài câu rồi đi về nhà.
Về đến nhà, ngồi xuống, Thị Hoài Minh quả quyết ném ra một câu: “Được rồi, kiềm chế lại đi.”
Trân Trân đã bắt đầu quen, gật đầu hít thở một hơi thật sâu, bước vào trạng thái học tập.
Thị Hoài Minh dựa theo nội dung trong sách giáo khoa tiếp tục dạy Trân Trân những chữ cái còn lại. Học xong ghép vần làm cơ sở, sau đó học chữ Hán sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Những chữ không nhớ được có thể dùng phiên âm đánh dấu lại, thông qua việc ghi chép vài lần khắc sâu vào đầu là có thể nhớ kỹ. Những thứ này đều là học thuộc lòng, không có kỹ xảo học hành gì cả.
Bởi vì là nhập môn nên Thị Hoài Minh dạy nội dung mới cũng rất nhanh. Dạy xong nội dung hôm nay, anh đứng dậy nói: “Vẫn theo quy tắc cũ, đọc mấy lần rồi chép vài lần, chép đến mức có thể chép chính tả là được. Em cứ ở trong này yên tâm học hành, bây giờ anh sẽ đến tiệm may lấy quần áo cho em.”
“Vâng ạ.” Trân Trân nhìn anh ra khỏi phòng, thu lại sự chú ý, bắt đầu đọc: “zh......ch.....sh......”
Thị Hoài Minh đạp xe đến tiệm may. Sau khi lấy áo quần xong thì cũng đã đến thời gian lên lớp. Anh đưa quần áo cho Trân Trân, cầm ly uống miếng nước rồi đi ra ngoài.
Trân Trân nghe Thị Hoài Minh mở cửa ra ngoài, tập trung chú ý học hành. Nhưng vì quần áo mới vừa về nên sức chú ý của cô yếu đi, đang học thì không tự chủ được mà nhìn sang hướng mấy bộ áo quần, muốn xem xem áo quần mới may như thế nào. Cô cứ luôn phân tâm, luôn thất thần.
Trân Trân do dự một hồi rồi thả bút chì, cầm áo quần mới quay về phòng mình. Cô vào phòng đóng cửa lại, cởi áo quần trên người, thay bộ áo quần xuân thu mới lên người, đứng trước gương.
Vải vóc và kiểu dáng Lý Sảng chọn cho cô nhìn rất đẹp, mặc lên người cô vô cùng thời thượng lại không lúng túng. Thử xong bộ tay dài, cô lại đổi qua bộ váy liền hoa nhí màu lam.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn bản thân mặc váy. Váy liền ôm lấy eo, khoe ra vòng eo tinh tế của cô. Ngực nở, eo thon, cô nhìn mình trong gương cũng cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Nếu như ở nông thôn mà mặc kiểu váy này chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ. Nhưng cái váy này rất Tây, nhìn cũng rất đẹp.
Trân Trân thử đồ rất vui vẻ. Cô thay váy lại, sắp xếp chỉnh tề, bỏ nó vào trong tủ cùng với bộ quần áo kia. Thử xong áo quần thì trong lòng cô mới an tâm được. Cô quay về phòng Thị Hoài Minh, ngồi xuống tiếp tục học hành. Lúc cô đang chép công thức phép nhân thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Trân Trân tưởng Lý Sảng đến tìm mình nên qua đó mở cửa, ngay lúc đang đứng ở lối ra định gọi chị dâu thì thấy người bên ngoài không phải là Lý Sảng mà là vợ lão Chu, Ngô Đại Phượng. Cô có hơi sửng sốt.
Ngô Đại Phượng nhìn cô, hỏi: “Không quen chị sao?”
“Không phải đâu.” Trân Trân vội vàng cười nói: “Em còn tưởng là chị dâu sát vách nên không phản ứng kịp.”
Ngô Đại Phượng nói: “Trong thành phố này thực sự là quá phiền, ra vào còn phải gõ cửa, nông thôn chúng ta đi ngủ cũng không đóng cửa.”
Trân Trân mỉm cười, vội mời cô ta vào trong nhà.
Ngô Đại Phượng không vào, chỉ nói: “Vừa rồi chị dọn dẹp nhà cửa xong mới có thời gian rảnh đến gặp em, lấy cho em một ít tương đậu, là nhà chị làm đó, ăn rất ngon.”
Nói xong thì cô ta bưng cái bát trong tay, đưa xì dầu đến trước mặt Trân Trân.
Trân Trân khách sáo nói: “Chị dâu, không cần khách sáo như vậy.”
Ngô Đại Phượng nói chuyện rất thẳng thắn: “Cái gì mà khách sáo với không khách sáo chứ, nông thôn chúng ta đều là như vậy, có nhà ai mà không ăn đồ nhà người khác chứ? Nghe nói em cũng đến từ nông thôn, chỗ em không như vậy sao?”
Thực sự là như vậy.
Thế là Trân Trân không khách sáo nữa, cầm lấy cái bát chuẩn bị quay vào nhà rót vào bát của nhà mình. Nhưng còn chưa xoay người đã thấy Lý Sảng quay về. Lý Sảng đi ngang qua chào Trân Trân một tiếng.
Trân Trân giới thiệu cho cô ấy: “Chị Lý Sảng, đây là chị Ngô Đại Phượng, mới tới lúc trưa.”