Chương 192
"Cậu chính là Ninh An?" Nham Sâm nhìn thiếu niên bị đám người vây quanh, ngạc nhiên phát hiện, dưới tinh thần lực của Lính gác cấp S+ như hắn, thiếu niên vậy mà không chịu một chút ảnh hưởng nào!
Đều nói vùng khỉ ho cò gáy không dưỡng nổi người, nhưng thiếu niên trước mặt ngũ quan tinh xảo xuất chúng, làn da trắng nõn mịn màng, một đôi mắt đá quý đen trong trẻo linh hoạt, đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại, dung mạo cực kỳ có lực công kích nhưng thần thái lại không có chút câu dẫn hay giả tạo nào, ngược lại có một loại sắc bén công khai, khiến người kinh diễm đồng thời lại không dám dâm loạn.
Nham Sâm không khỏi cảm khái trong lòng, quả nhiên có thể được quân thượng chú ý tới đều không phải người đơn giản. Không nói mặt khác, chỉ với tướng mạo khí chất, thiếu niên này đã tốt hơn nhiều so với đám thiếu gia quý tộc được nuông chiều từ bé rồi.
Cố Thanh Yến hơi gật đầu: "Là tôi, anh là?"
"Chào ngài, tôi là hộ vệ Nham Sâm." Nham Sâm hành lễ, cung kính nói: "Tôi nhận lệnh với danh nghĩa chủ nhân trang viên Caston mời ngài đến trang viên làm khách."
Chủ nhân trang viên Caston? Cố Thanh Yến cũng không rõ, nhưng ngoại trừ Hắc Báo, còn ai sẽ phái thị vệ chuyên nghiệp tới thôn trang hẻo lánh này tìm cậu?
"Dẫn đường đi."
"Mời bên này."
Vì thế Cố Thanh Yến dưới ánh nhìn hâm mộ ghen ghét lẫn kính sợ của nhóm thôn dân được thị vệ hộ tống lên phi thuyền đen ánh kim xa hoa thời thượng bậc nhất.
Có kinh nghiệm ở thế giới ABO, Cố Thanh Yến đối với loại sản phẩm công nghệ cao này cũng không cảm thấy tò mò, chỉ cần quét mắt là có thể hình dung sơ bộ về cấu trúc của phi thuyền.
Cậu được mời ngồi trong phòng khách, bên cạnh chính là đài quan sát với tầm nhìn tuyệt hảo, trên bàn trà có trái cây hoa tươi đồ ăn nhẹ để cậu tùy ý thưởng thức, thân là người phụ trách Nham Sâm còn rất chu đáo giới thiệu với cậu tình hình liên quan.
Phi thuyền bay nhanh và ổn định, chỉ hơn mười phút đã đến đích —— một lâu đài ẩn mình trên ngọn núi sâu trong rừng rậm!
Tựa hồ là vì nghênh đón cậu, con đường chính dẫn đến cổng lâu đài có hai hàng hộ vệ chỉnh tề đứng hai bên, mặc quân trang tối màu, phối với boot cao cổ và súng laser, thanh thế rầm rộ, đặc biệt hoành tráng.
Cố Thanh Yến xuyên qua cổng lớn hùng vĩ xa hoa vào bên trong lâu đài, kiến trúc nội thành được bố trí đan xen mà hài hòa, tường vi tự do sinh trưởng tràn đầy sức sống, bọt nước từ đài phun bắn tung tóe tứ phía...... Mọi thứ lọt vào tầm mắt hết thảy đều hoa lệ tinh xảo.
Một bóng đen lao tới như tia chớp.
Bóng đen đứng thẳng người, chi trước mạnh mẽ săn chắc giống như một chú cún to xác bám lên vai Cố Thanh Yến, đôi đồng tử màu vàng kim chạm vào đôi mắt tươi cười của Cố Thanh Yến, tức khắc kêu "ư ử" đầy ai oán.
"Đại Uy, đã lâu không gặp." Cố Thanh Yến xoa đầu Hắc Báo như xoa đầu một chú cún, Hắc Báo to lớn càng thêm tủi thân, lẩm bẩm lên án rất nhiều hành vi phạm tội của chủ nhân.
Cố Thanh Yến nghe hiểu ý nó dỗ dành như dỗ trẻ con, "Ừm, anh biết rồi, đợi lát nữa sẽ cho em ăn ngon."
Chiếc đuôi dài mạnh mẽ lắc lắc, Hắc Báo lập tức vui hẳn lên.
Binh lính chung quanh đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đây chính là tinh thần thể của quân thượng, là báo đen hắc ám mạnh mẽ lạnh lùng nhất, sao bây giờ lại biến thành một con Bỉ Á Thú tên "Đại Uy", còn bị mua chuộc chỉ bằng một bữa ăn?
"Chào Ninh thiếu gia, tôi là quản gia An Cách Sâm. Quân thượng đang đợi ngài." Quản gia vẫn luôn chờ bên cạnh thấy Cố Thanh Yến và Hắc Báo ôn chuyện xong mới lên tiếng.
Cố Thanh Yến vỗ vỗ Hắc Báo bảo nó đi chơi, nhưng Hắc Báo không rời đi, ngược lại đi theo đuôi Cố Thanh Yến.
Đại Uy chắc là muốn gặp Tiểu Tuyết, nhưng nhiều người như vậy, Cố Thanh Yến không tiện trực tiếp thả tinh thần thể của mình ra, đành phải coi như không biết, gặp người trước rồi nói.
Cánh cửa to lớn bằng bạc hiếm được khắc đầy bụi gai và tường vi tự động mở ra, Cố Thanh Yến giẫm lên tấm thảm lông trải dài tựa như bước vào một thế giới khác.
Ánh nhìn đầu tiên của Cố Thanh Yến là bị dụng cụ vận chuyển tinh vi trên tường hấp dẫn, cậu nhìn những thiết bị kiểm tra đo lường tràn ngập cảm giác khoa học công nghệ tương lai, hàng triệu dòng dữ liệu được tính toán nhanh chóng và cùng lúc, trong lòng có chút không thoải mái, bởi vì toàn bộ dụng cụ này được kết nối với một bàn tay với khớp xương rõ ràng, đẹp dẽ, toát lên vẻ quý phái.
Chủ nhân của bàn to đó đang ngồi trên một chiếc ngai vàng được tạo từ bạc hiếm, to rộng đẹp đẽ quý giá.
Đèn pha lê xa hoa phản chiếu ra ánh sáng lộng lẫy, nhưng ánh sáng có chói lóa đến đâu cùng đều không thu hút bằng nam nhân đang ngồi trên ngai vàng kia.
Tựa như tác phẩm hoàn hảo nhất trong cuộc đời của một nhà điêu khắc kiệt xuất, nam nhân có một mái tóc xoăn đen nhánh dài đến chân, anh có đôi mày rậm, mũi cao thẳng, môi mỏng như tước, đôi mắt xanh thẳm như biển sâu mênh mông, chỉ cần nhìn một cái, là có thể hút đi linh hồn người khác!
Thân hình có tỷ lệ hoàn hảo được bao bọc trong một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, lộ ra một khuôn ngực rắn chắc gợi cảm, đôi chân thon dài săn chắc của nam nhân tùy ý bắt chéo, một tay chống lên tay vịn của ngai vàng khảm ngọc trai đá quý, đẹp trai lại vô cùng mạnh mẽ đủ khiến người kinh hồn táng đảm.
Tầm mắt Cố Thanh Yến dừng trên đầu ngón tay sạch sẽ của nam nhân, dọc theo đường cơ bắp lực lưỡng của cánh tay hướng lên trên, lướt qua làn da màu mật ong, hầu kết gợi cảm, dừng lại vài giây trên đôi môi mỏng, leo lên sống mũi, cuối cùng chìm vào đôi mắt xanh thẳm cuồn cuộn.
Trong nháy mắt bốn mắt chạm nhau ấy, có một tia lửa rất nhỏ bắn trúng tim, một loại rung động đến từ linh hồn làm đôi mắt Cố Thanh Yến đỏ lên, mũi cay cay.
Cậu há miệng, muốn nói gì đó lại phát hiện mình căn bản không biết tên nam nhân.
Linh hồn hấp dẫn lẫn nhau, tinh thần lực chủ động dây dưa, cảm xúc dao động của cậu bị nam nhân chuẩn xác nắm bắt, ngay sau đó cậu bị nam nhân nhấc cả người lên, rơi vào vòng tay có mùi hương mát lạnh của nam nhân.
"Lần đầu gặp mặt, tôi là Caesar." Nam nhân v**t v* khuôn mặt nhẵn nhụi của cậu, nhìn thật sâu vào cậu.
Cố Thanh Yến chớp chớp mắt: "Lần đầu tiên gặp mặt sao?"
"Ừm, lần đầu gặp mặt. Hoan nghênh đến với lâu đài của tôi, đầu bếp nhỏ thân yêu." Hơi thở mát lạnh của nam nhân phun vào vành tai Cố Thanh Yến, sau đó l**m một cái lên cổ cậu, giọng khàn khàn nói, "Tôi đói bụng rồi, khi nào có thể ăn cơm?"
Lúc anh nói lời này đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến, như thể Cố Thanh Yến là một món ăn rất ngon.
"Chờ một lát, tôi vào phòng bếp xem trước." Cố Thanh Yến đẩy đẩy anh, ý bảo anh thả mình xuống.
Nam nhân làm như không nghe thấy, hai cánh tay ôm chặt cậu, đầu tựa lên bả vai cậu, khóa cậu lại.
Hắc Báo gấp đến độ ở bên chân nam nhân đi tới đi lui, phát ra tiếng kêu khe khẽ thúc giục Cố Thanh Yến. Cố Thanh Yến quay đầu nhìn vào đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng kim của nó, cười nói: "Anh biết rồi, sẽ không làm em thất vọng đâu."
Bàn tay thon dài quay mặt cậu lại, nam nhân không vui nói: "Đừng nhìn nó, nhìn tôi. Nó không đói chết đâu, em chỉ cần đủ tôi no là được."
Lại còn ăn giấm của chính tinh thần thể của mình luôn à? Cố Thanh Yến cong khóe môi: "Tôi cũng đói bụng, để tôi đi nấu cơm trước đã."
Nghe thấy lời này, nam nhân duỗi tay sờ bụng cậu, Cố Thanh Yến dở khóc dở cười túm tay anh lại, nhanh nhẹn dứt khoát nhảy khỏi người anh.
"Cứ ở đây chờ tôi."
Nói xong cậu quyết đoán nhấc chân đi ra ngoài, kết quả nam nhân và Hắc Báo đều đi theo phía sau, một trái một phải kẹp cậu ở giữa.
"Quân thượng!" Nham Sâm kêu lên kinh ngạc, lo lắng thần trí nam nhân sẽ bị sốc bởi lượng thông tin phức tạp phía sau cánh cửa khổng lồ.
Nam nhân bình tĩnh nói: "Có em ấy ở đây, ta sẽ không sao."
Nham Sâm không hiểu rõ, nên đã gọi y sư lại đây chờ.
Nhìn phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn muôn màu muôn vẻ, Cố Thanh Yến nhướng mày hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Chỉ cần em làm, cái gì cũng được."
Thật là dễ nuôi. Lời nói thì nói như vậy, Cố Thanh Yến cũng không chiều anh, "Lại đây giúp tôi rửa sạch và gọt vỏ củ cải đi."
"Làm sao được!" Nham Sâm lên tiếng phản đối đầu tiên.
Đại Đế Caesar chí cao vô thượng sao có thể làm loại việc nặng nhọc này?
Nhưng nam nhân lại vô cùng nghe lời nhận lấy củ cải từ tay Cố Thanh Yến đi rửa sạch, cầm lấy dụng cụ vụng về gọt vỏ.
Đám người Nham Sâm muốn rớt tròng mắt, Cố Thanh Yến vung tay, phân phó Hắc Báo: "Bọn họ ồn quá, bảo họ ra ngoài đi."
Hắc Báo lập tức đi về hướng mấy người Nham Sâm, nhe răng xua đuổi bọn họ.
Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Đây vẫn là tinh thần thể máu lạnh tuyệt tình khát máu của quân chủ bọ họ hả?