Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 193

Chương 193: Gặp mặt

 

Đội trưởng đội hộ vệ Đế quốc và y sư trưởng, còn có quản gia trợn mắt há hốc mồm nhìn nhà Vua tuấn tú cao quý vai rộng chân dài của một nước giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn gọt vỏ củ cải, suýt chút nữa cho rằng mình bị ảo giác.

 

"Như vậy được chưa?" Caesar đưa củ cải đã gọt qua cho Cố Thanh Yến.

 

Loại công việc đơn giản này chỉ cần không phải thiểu năng trí tuệ đều có thể làm tốt, nhưng Cố Thanh Yến vẫn cho đối phương một câu trả lời khẳng định.

 

Nam nhân trời sinh ra đã có sẵn khí chất cao quý, quả thật không thích hợp ở lại một nơi đầy dầu mỡ như trong phòng bếp, Cố Thanh Yến nhìn vào đôi mắt sâu xanh thẳm luôn ôn nhu, khẽ cười: "Đi ra ngoài chờ tôi một lát, sẽ xong ngay thôi."

 

Hai cái mồm gào khóc đòi ăn, Cố Thanh Yến một mình bận rộn cũng không định làm món gì phức tạp tốn thời gian, chỉ nấu một nồi cháo hải sản và hai món ăn kèm. Nguyên liệu nấu ăn ở nơi này đều là được vận chuyển đến bằng không vận từ tinh cầu khác lại đây vào sáng sớm mỗi ngày, hải sản rau quả đều rất tươi mới, cậu chọn một số hải sảnh trông giống bào ngư và tôm hùm chuẩn bị xử lý đơn giản rồi cho vào nồi.

 

Mấy đầu bếp mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ bị sa thải biết được nhà bếp được một đầu bếp mới đến sử dụng, liền vội vã chạy tới xem, kết quả bên ngoài nhà bếp vây kín một đống nhân vật lớn, mà nam nhân tuấn tú sắc sảo ngồi trong đám người càng làm bọn họ kinh hồn táng đảm.

 

Vị đang ở trước mắt đây không hề nghi ngờ chính là A Nạp Nhĩ Caesar chủ nhân của lâu đài này!

 

Bọn họ là bị bí mật đưa đến đây, lúc mới cũng không biết nơi này là đâu, cũng không rõ đối phương có thân phận thật sự là gì, sau lại thấy huy hiệu của trang viên Caston mới biết chủ nhân của trang viên Caston đến đây tịnh dưỡng. Đó chính là một đại nhân vật tôn quý có thể cạnh tranh với hoàng thất Đế quốc! Bọn họ dùng kiến thức tích luỹ suốt cuộc đời để làm ra đủ loại món ngon, đáng tiếc  mỗi lần quản gia đẩy xe đầy thức ăn đi trong ánh mắt tràn đầy niềm tin của họ, một lúc sau đều sẽ nguyên vẹn trả trở về!

 

Đối phương đến nĩa cũng không động đến! Điều này cực kỳ đả kích lòng tự trọng của bọn họ đồng thời cũng làm bọn họ rất lo lắng!

 

Bọn họ bị hấp dẫn bởi thù lao hậu hĩnh tại đây, nếu bọn họ làm đồ ăn không hợp khẩu vị của chủ nhân lâu đài, thì bọn họ sẽ bị đuổi đi!

 

Hiện tại đã có một đầu bếp khác bận rộn trong bếp, vì để giữ được bát cơm, các đầu bếp đều khẩn trương dò hỏi xem bọn họ có cần hỗ trợ hay không.

 

Caesar khẽ nâng cằm, cho bọn họ vào hỗ trợ, nghe Cố Thanh Yến chỉ huy.

 

Mọi người thấy Cố Thanh Yến chỉ là một thiếu niên, trong lòng ít nhiều ít có chút không phục, nhưng không ai dám biểu hiện bất mãn ra ngoài, thậm chí còn ôm tâm lý để xem xem Cố Thanh Yến có thể làm ra được món ăn ngon nghẻ gì.

 

Có sự giúp đỡ, Cố Thanh Yến nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng có thể làm thêm hai món ăn, liền chỉ huy nhóm đầu bếp rửa rửa xắt xắt.

 

Một giờ sau, một nồi cháo hải sản tươi ngon ra lò, còn có món gà ch** n**c miếng, thịt bò luộc cay nồng, cá hấp tươi mềm, sườn dê nướng v.v.. vừa nhìn đã biết ngon miệng, trải đầy một bàn.

 

"Có thể ăn rồi." Cố Thanh Yến cởi tạp dề, gọi Caesar và Đại Uy lại ăn cơm.

 

Nham Sâm và quản gia thấy xem cậu thản nhiên ngồi xuống bàn ăn, đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.

 

Thiếu niên này không phải tới nấu cơm cho quân thượng ăn sao? Sao cảm giác giống như nữ chủ nhân ở nhà làm cơm xong, gọi chồng và con về ăn cơm vậy?

 

Bọn họ thắc mắc điều này, những đầu bếp còn lại lại thắc mắc tại sao thủ pháp nấu nướng của Cố Thanh Yến và bọn họ không giống nhau, bọn họ có thể làm ra đa dạng móng ngon, nhìn tinh xảo ngon miệng, nhưng vài món mà thiếu niên làm, cho dù không tinh xảo như bọn họ, nhưng hương vị xa lạ kia vô cùng k*ch th*ch vị giác, trong quá trình nấu ăn như có pháo hoa tràn ngập sức sống, nhiệt tình không kiềm chế,làm cho đôi mắt người xem khô rát, chỉ muốn khóc!

 

"Đều lui ra đi."

 

Thấy những người này nhìn chằm chằm bàn ăn đầy món ngon, Caesar khẽ nhíu mày, lạnh giọng phân phó.

 

Quản gia lập tức hắng giọng, dù cho muốn thử xem hương vị làm quân thượng lưu luyến không nguôi cũng không dám chọc giận quân thượng.

 

Không có những người khác ở đây, Cố Thanh Yến thả tinh thần thể của mình ra. Hồ lý trắng như tuyết vừa xuất hiện, ánh mắt của Hắc Báo liền sáng bừng, hưng phấn nhào qua, giống như một chú cún lớn xác đè lên người Tuyết Hồ. Trong khoảng thời gian này Tuyết Hồ đều bị Cố Thanh Yến nhốt trong không gian tinh thần, đã sớm bất mãn. Vừa được thả ra lập tức đá văng Hắc Báo, tủi thân nhảy vào lòng Cố Thanh Yến, cọ cái đầu to lông xù vào cổ cậu, thì thầm oán giận bên tai cậu.

 

"Được được được, anh biết rồi......" Cố Thanh Yến vội vàng vuốt lông nó, nhưng cậu vuốt còn chưa được hai cái, Tuyết Hồ đã bị tên mặt đen bên cạnh ném ra ngoài.

 

Tuyết Hồ lộn một cú 360 độ trong không trung sau đó tiếp đất một cách tuyệt đẹp, đôi mắt hồng bảo thạch xinh đẹp của nó hung dữ trừng Caesar, Hắc Báo mới vừa bị nó đá văng lập tức nhu chó mà thò lại gần cọ lung tung một hồi, sau đó bị Tuyết Hồ ghét bỏ thưởng cho mấy bạt tay.

 

"Ăn cơm." Caesar nhìn Cố Thanh Yến biểu hiện sự bất mãn.

 

Mỗi người đều là đại bảo bối đều phải hống, Cố Thanh Yến bất đắc dĩ múc cháo gắp đồ ăn cho anh. Tinh thần thể vốn không cần ăn cơm cũng tới xem náo nhiệt, còn biết chua ngọt đắng cay theo cách của con người, Tuyết Hồ trước kia chưa từng ăn cay, giờ đang ăn món thịt bò luộc cay nồng, cay đến mức nước mắt lưng tròng nhưng vẫn kiên trì ăn.

 

Một miếng thịt tôm hùm nướng phomai được đưa đến bên miệng Cố Thanh Yến, con ngươi xanh thẳm của Caesar lẳng lặng nhìn cậu, Cố Thanh Yến không khách khí há miệng ăn luôn.

 

Nam nhân luôn miệng kêu gào đói bụng đột nhiên hứng khởi, không ăn nữa mà tiếp tục đút cậu ăn, Cố Thanh Yến hết cách, chỉ có thể có qua có lại, đút lại thức ăn vào miệng anh, chặn đường di chuyển của anh.

 

Không nghĩ chuyện này lại nằm trong tính toán của nam nhân, nam nhân ung dung thong thả ăn, đôi mắt vẫn dính chặt trên người Cố Thanh Yến, giống như đang ăn cùng cậu vậy.

 

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Cố Thanh Yến muốn đi nghỉ một lúc, lại bị Caesar lôi trở lại căn phòng xa hoa làm bằng bạc hiếm.

 

Nam nhân ăn uống no đủ trực tiếp túm cậu lên chiếc giường nước lớn đến không thể tưởng tượng, lười biếng gối lên đùi cậu, giống như khi anh còn là báo đen.

 

Điểm khác biệt lúc này là nam nhân nắm lấy tay cậu, sâu xa nhìn cậu, nói: "Đau đầu, dỗ tôi ngủ một chút."

 

Cố Thanh Yến vẫn chưa hiểu rõ tình huống của anh, nhưng thấy anh ở trong căn phòng rõ ràng có chứa công năng nào đó, không cần hỏi cũng biết anh nhất định đang gặp phải vấn đề, nên nhẹ giọng đồng ý, yên lặng dỗ anh.

 

Cố Thanh Yến không hỏi không đồng nghĩa không hiểu biết, Tuyết Hồ dưới chỉ bảo của cậu đã đi tìm Nham Sâm và quản gia.

 

"Nham Sâm đại nhân, quân thượng cuối cùng đã chịu ăn cơm, còn ăn nhiều như vậy! Thật sự là quá tốt!"

 

Khi nhóm Cố Thanh Yến ăn xong và rời khỏi nhà ăn quản gia đi vào xem, tuy rằng không hiểu vì sao nhiều thêm một cái đĩa, nhưng đồ ăn trên đã bị ăn sạch!

 

Nham Sâm cũng rất vui mừng, tinh thần quân thượng chuyển biến tốt đẹp, còn ăn rất ngon miệng, công lao của thiếu niên này thực sự không gì kể xiết! Nhưng hắn vẫn chưa hiểu mối quan hệ của hai người là gì.

 

Hắn không hiểu, Ninh Dịch Phàm càng không hiểu.

 

"Chủ nhân trang viên Caston vì sao lại biết Ninh An?"

 

Nhìn theo phi thuyền bay đi xa, Ninh Dịch Phàm ghen ghét đỏ mắt.

 

Có được bàn tay vàng Trù Thần là hắn, nhưng hắn lại bị Ninh An vượt mặt!

 

Hắn là người xuyên không, hắn phải là người đè bẹp những người trong thế giới này! Hắn muốn tất cả mọi người thần phục dưới chân hắn!

 

Ninh Dịch Phàm tức giận, không chịu nổi thôn dân bàn tán về Ninh An, nên lại làm một nồi to đồ ăn ngon mời thôn dân nhấm nháp. Ban đầu thôn dân còn hâm mộ Cố Thanh Yến nháy mắt đã xoay qua thổi phòng Ninh Dịch Phàm.

 

"Đây là thôn Pháp Tháp Nhĩ?" Hai người đàn ông mặc quân trang bước từ phi thuyền xuống, nhìn ngôi làng nghèo khổ sắc mặt không tốt lắm. Bọn họ là do quân bộ phái tới, bởi vì có một tân binh vừa mới tới không muốn ghép đôi với Người dẫn đường cho Bạch Tháp chỉ định, muốn tìm người yêu của mình, nhờ tư chất Lính gác cấp S hiếm có của tân binh, Bạch Tháp đặc biệt phê chuẩn. Nhưng một cái thôn rách nát nhỏ bé như vậy, làm gì có mỹ nhân đáng để nhớ thương?

 

"Đúng vậy, đại nhân." Thôn dân đã từng chứng kiến cảnh tượng lớn trước đó không dám hô to gọi nhỏ, mà chỉ trả lời đúng sự thật.

 

Người tới thần sắc ngạo mạn hỏi: "Ở chỗ các người có phải có một thiếu niên tên Ninh Dịch Phàm hay không? Bảo hắn tới gặp chúng tôi."

 

Nghe có người tới tìm mình, bực bội và oán hận của Ninh Dịch Phàm tan thành mây khói, Tần Vũ Phi rốt cuộc đã phái người tới đón hắn!

 

Nhưng khi hắn thấy chỉ phái hai người và lái một chiếc phi thuyền phổ thông không thể phổ thông hơn, Ninh Dịch Phàm lập tức thay đổi sắc mặt.

 

"Cậu là Ninh Dịch Phàm à, đi theo chúng tôi." Người tới đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, tức giận nói.

 

Không long trọng phô trương, không cung kính lịch sự mời, giống như đang áp giải phạm nhân, Ninh Dịch Phàm siết chặt nắm tay, trên mặt lại không thể không nở ra nụ cười cảm ơn hai người nọ.

 

Chỉ cần rời khỏi nơi này, chỉ cần tiến vào quân bộ, hắn sẽ có thể thể hiện bản lĩnh!

 

Chủ nhân trang viên Caston là gì chứ? Đến lúc đó hắn muốn Vua của Đế quốc cũng phải bị hắn mê hoặc!

Bình Luận (0)
Comment