Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 221

Chương 221
Thấy Trần Bảo vẫn còn cố cãi, Chu thị vô cùng bất lực.

Nhưng nếu bỏ mặc không quan tâm thì lại sợ về sau nhi tử sẽ gây ra tai họa lớn hơn.

Bà ta nghĩ nghĩ xong bèn nói: "Trần Vũ Nương có thể làm buôn bán tốt như thế là bởi vì nàng ta gặp được quý nhân. Nàng ta mua được căn nhà và cửa hiệu, bao gồm cả tiền vốn làm ăn cũng là nhờ vị hôn phu kia của nàng ta cho. Con đừng nghĩ chỉ một ngày là có phất lên được, không có chuyện tốt như vậy đâu."

Trần Bảo kinh ngạc: "Vậy vì sao người không nói sớm cho con biết?"

Chu thị nhắm mắt lại, nói thầm: "Ta nào biết con lại ngu như vậy."

Trần Bảo bất mãn: "Nương, người vừa nói là con ngu?"

Chu thị: "... Con nghe lầm đấy."

"Con không hề nghe lầm." Trần Bảo trừng mắt nhìn bà ta: "Người từng khen con thông minh, còn nói sau này con nhất định sẽ thành danh, làm con còn cho rằng chuyện làm ăn kia có thể giúp con kiếm bạc, là cơ hội để con vươn lên!"

Chu thị: "..." Vậy ra chuyện nhi tử làm sai, kẻ cầm đầu gây chuyện lại là bà ta?

Bà ta cảm thấy thật oan uổng mà.

"Hiện tại phụ thân con rất tức giận, kể từ hôm nay, con tránh đi một chút, đỡ chọc cho ông ta tức thêm." Chu thị sợ nhi tử ra ngoài gặp rắc rối, cũng rất nhọc lòng, nên còn uy hiếp thêm một câu: "Nếu phụ thân con đánh con, ta không ngăn được ông ta đâu."

"Con đi là được chứ gì." Trần Bảo nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Chu thị lại nghe thấy tiếng cánh cửa phòng sát vách đóng lại.

Tiếng đóng cửa hơi lớn, chắc là nhi tử vẫn còn đang tức giận.

Bà ta vuốt vuốt mi tâm, bỗng nhiên cảm thấy thèm ăn.

Khắp bụng chỉ cảm thấy đau đớn, bà ta căn bản không phát hiện ra mình đang đói. Vừa mới động đậy thì lại đụng vào vết thương nên dứt khoát nằm yên trên giường. Dù sao phụ thân hài tử cũng đã ra ngoài ăn cơm, nếu biết thương người thì lúc trở về nhất định sẽ mang cho bà ta một chút.

Chu thị nằm ở trên giường chờ rồi chờ, chờ đến lúc trời tối cũng không nhìn thấy người trở về.

Bà ta đói gần chết, ráng gắng gượng đứng dậy đi ra phòng bếp tìm cái gì lót bụng. Lại chờ đến đêm khuya, Trần phụ mới trở về, còn về tay không.

Nói thật, Chu thị có chút tức giận.

Bà ta còn đang bị đau, Trần phụ biết rất rõ ràng bà ta không thể động đậy mà không hề nghĩ đến việc trở về chăm sóc, còn uống say thành như vậy. Ai chăm sóc ai đây chứ?

Hơn nữa, bà ta không thể nấu cơm, nam nhân này cũng không quan tâm chút nào. Không mang theo đồ ăn về, cũng không sợ bà ta chết đói.

Mắt thấy nam nhân vừa vào cửa thì trực tiếp nằm lăn trên giường, mấy câu thừa thãi cũng không thèm nói. Chu thị không thể nhịn được nữa, đưa tay đẩy ông ta: "Ta đói bụng!"

Trần phụ trở mình: "Tự mình đi làm đi. Đừng quấy rầy ta, sáng ngày mai ta còn phải mổ heo."

Chu thị tức giận không có chỗ nào phát tiết: "Ta sinh con dưỡng cái cho ông, lo liệu việc nhà cho ông, mấy nữ nhi của ông đều do ta nuôi lớn, vậy mà ông lại đối xử với ta như vậy? Ta mới còn trẻ, mà vừa bị thương đã không được ai cho ăn. Chờ sau này già rồi thì còn có hi vọng gì nữa?"

Bà ta gào khóc.

Trần phụ cảm thấy thật phiền phức: "Lão tử đứng một ngày mệt mỏi gần chết. Lúc về còn phải tìm cách mượn bạc, bị người ta chửi như cẩu tử, bà có thể thương xót cho ta một chút được hay không?"

Chu thị kinh ngạc: "Mượn bạc?"

Trần phụ lại nằm xuống, tức giận nói: "Không mượn bạc, chẳng lẽ bà định đi kiếm bạc?"

"Chúng ta có thể đi xin Vũ Nương mà." Chu thị hạ giọng: "Nàng ta toàn bán son phấn quý giá, chỉ mấy hộp đã chín lượng bạc. Mười lượng bạc đối với nàng ta mà nói cũng không phải là vấn đề gì lớn, nếu ông đi mượn bạc thì đến lúc Bảo nhi làm mai phải làm sao bây giờ? Đi mượn bạc căn bản không gạt được người ta, nếu nhà người khác biết nhà chúng ta nợ nhiều như vậy, còn có thể đồng ý gả khuê nữ cho chúng ta sao?"

Trần phụ lẩm bẩm: "Bà cho rằng lão tử không biết à?"

Chu thị cũng hiểu, vì Trần Vũ Nương nhất quyết không cho nên nam nhân mới phải đi ra ngoài mượn.

"Vũ Nương không cho, chúng ta cứ đến xin."

Trần phụ đã bắt đầu ngáy.

Chu thị: "..." Thôi vậy!

Mượn trước bạc đã rồi tìm cách trả sau, hoặc là nghĩ biện pháp xin được từ Trần Vũ Nương.

Đến lúc đó phải xin nhiều một chút, tốt nhất là xin luôn tiền để tu sửa nhà cửa, chuẩn bị sính lễ, tranh thủ chọn một nhi tức tốt cho nhi tử.

*

Tần Thu Uyển không biết chuyện Chu thị sau khi đã chịu một trận đánh còn chưa bỏ ý nghĩ lấy bạc từ nàng. Gần đây nàng cùng Lâm Thịnh An thường xuyên đi dạo chơi xung quanh, các thôn các xóm đều đã đi qua, còn mua một chút gà và trứng trở về, chuẩn bị mang về phủ thành.

Từ sau khi ở chung hai người đã thân cận hơn rất nhiều.

Lâm Thịnh An đã chuẩn bị giấy bút, bắt đầu tính toán xem chuẩn bị sính lễ như nào.

Ngày hôm đó, hai người lại ra ngoài đi dạo, trên đường đi bị Chu thị ngăn lại.

Giờ đã qua ba ngày kể từ ngày hôm đó, vết sưng đỏ trên mặt Chu thị đã biến mất, lúc này đang nở nụ cười lấy lòng: "Vũ Nương, con định đi đâu vậy?"

Tần Thu Uyển nhìn gương mặt bị nàng đánh kia, hiếu kì hỏi: "Dấu bàn tay đã tan rồi à? Dám ra đây gặp người rồi ư?"

Chu thị: "..." Từ trước tới nay, bà ta chưa từng gặp nhi nữ nào phách lối như vậy!

Đánh người còn dám thẳng thừng thừa nhận, nàng ta thật sự không có ý định giữ gìn danh tiếng à?

Bà ta răn dạy: "Vũ Nương, ta là trưởng bối, con có hận ta thì cũng không nên động thủ với ta!"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta cứ thích động thủ, bà định làm thế nào?" Nàng bóp bóp nắm tay: "Nếu bà còn không đi, có tin ta lại động thủ tiếp không?"

Chu thị bị dọa, lui về sau một bước nhỏ, ánh mắt thoáng nhìn qua Lâm Thịnh An bên cạnh, lập tức lại có dũng khí: "Lâm công tử, Vũ Nương tùy hứng làm bậy, ngài chớ so đo với nàng ta."

Nếu như là công tử bình thường, chỉ sợ sẽ không đồng ý lấy một nữ tử như vậy về nhà.

Nụ cười trên mặt Lâm Thịnh An không thay đổi: "Bá mẫu đừng lo, có thể gặp được Vũ Nương là phúc khí của ta, bất luận nàng làm cái gì, ta cũng sẽ ủng hộ."

Chu thị: "..." Người này bị mù rồi hả?

Mục đích đến đây hôm nay của bà ta là xin bạc, nghe nói hai người định hồi phủ thành, đến lúc đó, bà ta cũng không có sức mà chạy đến phủ thành xin bạc nữa.

Hơn nữa, ở trên trấn bà ta còn tìm được người, nhưng ở phủ thành bà ta chẳng biết gì cả, đến cả chỗ ở của nàng cũng không biết chứ đừng nói đến việc xin bạc.

"Vũ Nương, con cho ta mười lượng bạc đi." Chu thị cắn răng một cái, nói bổ sung: "Coi như là ta mượn của con. Về sau ta dư dả rồi thì sẽ trả lại cho con."

Tần Thu Uyển lập tức từ chối: "Bạc của ta không cho người ngoài mượn."

Chu thị tức giận trong lòng, cũng dần dần phát hiện, đại nữ nhi này có ý chí rất sắt đá. Muốn lấy bạc từ chỗ nàng sợ là không hề dễ.

Không dễ dàng hay gì đi nữa thì bà ta cũng phải lấy, Chu thị không gánh vác được nhiều nợ như vậy.

Bà ta còn muốn quấy rầy, Tần Thu Uyển đã nhìn ra ý nghĩ của bà ta, bèn nói: "Hai bọn ta đang đói bụng, nếu bà không đi thì lát nữa ta sẽ đi đến tửu lâu Dương gia, vừa vặn để Đoàn nhi và phụ thân nó gặp nhau. Nói đến đây mới nhớ, hai phụ tử bọn họ đã lâu không gặp mặt, vài ngày trước tổ mẫu Đoàn nhi còn hỏi nó ở đâu."

Vừa dứt lời, đã thật sự nhắm trúng chỗ quan trọng của Chu thị.

Bà ta chỉ cảm thấy thật đau đầu.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần bây giờ Trần Vũ Nương nguyện ý quay lại thì Dương gia bên kia chắc chắn sẽ không hề nghĩ ngợi đuổi Trần Tuyết Nương ra khỏi cửa.

Trong lúc nhất thời Chu thị cảm thấy thật là tiến thối lưỡng nan.

Nếu giờ khăng khăng đòi bạc, không nói có lấy được hay không mà còn có thể ảnh hưởng tới việc hôn sự của nữ nhi. Còn nếu rời đi, nợ trong nhà làm sao trả hết?

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, dẫn Đoàn nhi rời đi.

Chu thị vô ý nhìn sang, phát hiện không phải hướng đi đến Dương gia, bà ta khẽ thở dài một hơi.

Lập tức lại bắt đầu lo lắng đến số nợ trong nhà, nghĩ đến việc mình không dám đòi nợ cũng là bởi vì nữ nhi, từ khi trong nhà xảy ra chuyện thì nữ nhi chưa từng gửi cho gia đình một đồng nào. Bà ta không tin, là nhi tức Dương gia mà trong tay không có nổi một phân tiền.

Hướng chân bà ta thay đổi, đi đến tửu lâu Dương gia.

Tần Thu Uyển đi ra ngoài dùng bữa, đi tới nơi thì phát hiện hôm nay tửu lâu không mở cửa, chỉ còn lại hai gian. Một là tửu lâu Dương gia, một nhà khác là ngay đối diện Dương gia.

Nàng cũng không cảm thấy mình cần phải tránh ai, dẫn Đoàn nhi và Lâm Thịnh An đi về phía bên kia.

Đương nhiên, lúc ăn cơm nàng cũng không muốn gặp bọn họ làm gì cho mất ngon, thế là đi về phía đối diện Dương gia.

Hai người đang đi đường, lúc đi ngang qua góc đường, vừa vặn nhìn thấy Chu thị đang nắm lấy tay áo bị ướt một nửa của Trần Tuyết Nương mà quấy rầy.

"Con có bao nhiêu thì cứ đưa cho ta trước đi!"

Trần Tuyết Nương không biết phải làm sao: "Không có bao nhiêu đâu. Con còn phải nuôi hài tử, sao có thể không để dành bạc cho nó?"

Chu thị xem thường: "Nó là tôn tử Dương gia, nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không cho nó sao? Con bận tâm những thứ này làm gì?"

"Đó là nhi tử của con, con phải chừa cho nó chút bạc khẩn cấp." Trần Tuyết Nương hơi giận: "Người chỉ biết thương nhi tử của người, nhưng con cũng thương nhi tử của mình chứ!"

Chu thị hùng hồn nói: "Nhi tử ta chỉ có vi nương là ta lo lắng cho nó, con của con thì còn có toàn bộ Dương gia lo cho, một cái tửu lâu lớn như thế, tại sao còn sợ thiếu bạc?"

Trần Tuyết Nương không muốn nói chuyện nữa, quay người đi vào trong.

Chu thị kéo nàng lại: "Tuyết Nương, nữ tử sau khi xuất giá phải dựa vào nương gia. Nếu đệ đệ con không sống tốt, con cho rằng con có thể sống được không?"

Trần Tuyết Nương hất bà ta ra: "Đã nói là không có bạc, con còn bận việc. Nếu đi về trễ, nương con sẽ lại mắng con."

Chu thị trực tiếp đi theo tới tận phòng bếp.

Không bao lâu sau thì đã bị người ta đuổi ra.

Tần Thu Uyển chỉ đứng xem một chút đã thấy nhiều cảnh náo nhiệt như vậy, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Lâm Thịnh An nhìn thấy, kéo tay áo nàng: "Ta hơi đói rồi, chúng ta đi nhanh đi!"

Hai nhà tửu lâu mặt đối mặt đang mở cửa, khó tránh khỏi sẽ chú ý tới khách hàng của đối phương, Dương mẫu đang ra tiễn khách, vừa vặn nhìn thấy hai người dắt tay nhau tiến vào tửu lâu đối diện.

Nhìn thấy một đôi bích nhân, trong nội tâm bà ta đầy cảm giác khó chịu.

Lúc đi vào phòng bếp bưng thức ăn, nhìn thấy Trần Tuyết Nương còn chưa rửa bát bèn chửi ầm lên: "Tuyết Nương, ngươi làm việc ở đây không phải là làm giúp, mà chính là kiếm sống cho nhà chúng ta, ngươi lề mề cho ai xem?"

Trần Tuyết Nương đã bị bà bà mắng chửi thành quen, nhưng bây giờ ở ngay trước mặt hai người làm giúp khác trong phòng bếp, nàng vẫn cảm thấy rất mất mặt, liền giải thích: "Vừa rồi nương con tới tìm con nói mấy câu nên chậm trễ một chút. Con sẽ rửa ngay, sẽ xong nhanh thôi."

Nghe vậy, Dương mẫu hừ lạnh một tiếng: "Nếu ngươi dám cho bọn họ một chút tiền thì cứ chờ mà cút xéo khỏi nhà ta."

Hài tử bên cạnh Trần Tuyết Nương đột nhiên bật khóc.

Nàng cũng muốn khóc, nhưng gắng gượng nói: "Nương, ngay trước mặt hài tử, người đừng nói những lời như vậy, sẽ hù dọa hài tử đấy. Người không thương con cũng phải thương Trường Phong chứ!"

"Thương cái rắm." Dương mẫu đang nóng tính, cũng không lựa lời mà nói: "Ai biết nó có phải là của Dương gia ta hay không."

Vừa dứt lời, hai người làm giúp kinh ngạc nhìn lại, lại vội vàng thu tầm mắt, làm bộ như không nghe thấy.

Dương phụ vốn không quản chuyện bà tức hai người cãi lộn, nghe bà ta nói như thế thì rất bất mãn: "Nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Dương Quy cũng bất mãn: "Nương, người tức giận thì tức giận, cũng không thể nói lăng xằng bậy như vậy. Nếu việc này truyền đi thì về sau Trường Phong biết đối mặt với người khác thế nào?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Dương mẫu đã nhận ra mình thất ngôn, vốn đã hơi hối hận. Nhưng thấy nam nhân và nhi tử đều nói mình không đúng, chút hối hận trong lòng liền nhanh chóng tan thành mây khói.

"Đó vốn là sự thật mà."

Bà ta nói như vậy cũng chỉ vì muốn chọc tức Trần Vũ Nương.

Nhà mình bị mất một nhi tức phú quý như thế cũng là bị Trần Tuyết Nương hại!

 
Bình Luận (0)
Comment