Chương 222
Trần Tuyết Nương ôm hài tử dỗ dành, nghe thấy hài tử càng khóc lớn, nước mắt của nàng cũng không ngừng rơi xuống.
"Nếu không phải lúc trước lên nhầm kiệu hoa thì nào có những chuyện như vậy?"
Nói về chuyện lúc trước, Dương mẫu càng thêm hăng hái: "Lúc lên nhầm kiệu hoa, mấy nhà chúng ta đã ngồi lại cùng nhau thương lượng. Lúc ấy ngươi một lòng muốn đến Dư gia, Vũ Nương thì muốn ai về nhà nấy, chỉ có ngươi khăng khăng muốn đổi! Ngươi đi thì cũng đã đi rồi, bây giờ cũng đừng hối hận!"
Trần Tuyết Nương cường điệu: "Ban đầu nhi tức người chọn vốn là ta."
"Thế nhưng người vào cửa không phải là ngươi!" Dương mẫu cười lạnh: "Lão thiên cố ý cứu Dương gia chúng ta, đưa Vũ Nương tới cho chúng ta. Đáng tiếc nhi tử ta không đề phòng nên mới bị thứ hồ mị tử như ngươi câu đi."
Hai người làm giúp lặng lẽ đi ra khỏi phòng bếp.
Trần Tuyết Nương không cảm thấy được an ủi chút nào, mà còn cảm thấy bi phẫn không thôi.
Đến cả ngoại nhân còn biết tránh hiềm nghi, mà bà bà lại không ngại mất mặt lật ra mấy chuyện này. Nói nghe êm tai lắm chắc?
Quả nhiên là không sợ mất mặt.
Trần Tuyết Nương khóc không thành tiếng: "Phu quân, chàng không nói giúp ta một câu sao?"
Dương Quy trầm mặc một hồi lâu, phun ra một câu: "Vốn là nàng câu dẫn ta. Lúc lại mặt, ta muốn nói chuyện với nàng, nàng còn sợ không tránh kịp. Nhưng một tháng sau khi thành thân, là nàng đến tửu lâu tìm ta, mượn bạc của ta... Trước khi đi, còn bảo đau chân, giả vờ ôm lấy ta."
Trần Tuyết Nương: "..."
Dương mẫu giật mình: "Ngươi đã về bên Dư gia rồi, làm vậy là vì hối hận muốn quay đầu sao?"
Nói thật, sau khi biết chân tướng, Dương mẫu mới thật sự hối hận vì đã cho nàng ta vào cửa.
Vũ Nương vừa vào cửa ba tháng đã có bầu, mà hài tử Trần Tuyết Nương sinh ra chỉ sau đó có hai tháng, khi đó còn mới thành thân được nửa năm.
Cho dù có thay lòng đổi dạ thì cũng không thể nhanh như vậy.
Ban đầu khi bà ta biết Trường Phong là huyết mạch của Dương gia, còn tưởng rằng nhi tử đã không rõ ràng với nàng ta trước khi thành thân, cho nên sau khi thành thân mới tiếp tục qua lại rồi có hài tử.
Bây giờ hóa ra chuyện lại là như vậy, rất rõ ràng là Trần Tuyết Nương sau khi vào Dư gia thì lại muốn trở lại Dương gia nên mới quay đầu lại tìm.
Nhi tử đúng là không biết cách chọn, tàn hoa bại liễu mà cũng lấy, Trần Vũ Nương thì có chỗ nào không ổn chứ?
Bà chỉ cảm thấy rèn sắt không thành thép, càng không khách khí với Trần Tuyết Nương: "Thật là không biết liêm sỉ, sớm biết vậy, ta đã không cho ngươi vào cửa."
Trần Tuyết Nương xấu hổ, hận không thể trốn vào sâu trong lòng đất, mở miệng giải thích: "Ta thật sự không cẩn thận nên mới ngã."
Dương Quy còn muốn nói sau khi ôm lấy hắn nàng còn nũng nịu, nhưng thấy vẻ mặt nàng tràn đầy sự xấu hổ giận dữ thì cũng đã dễ chịu hơn, nuốt lại lời muốn nói ra bên miệng.
Bây giờ đã là người một nhà, lại còn ở trước mặt hài tử, nhắc lại những chuyện này cũng không thay đổi được gì, Dương phụ khoát khoát tay: "Đừng ồn ào nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi, khách hàng bên ngoài vẫn đang chờ đấy."
Dương mẫu hừ lạnh một tiếng, không nói mấy lời khó nghe nữa.
Nước mắt Trần Tuyết Nương đổ rào rào như mưa, cả một buổi chiều đều khóc.
Tai vách mạch rừng, mấy lời Dương mẫu nói đã được truyền ra bên ngoài. Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, ở trên trấn đã có một số nhỏ người biết chuyện, Dương mẫu đang hoài nghi đứa bé Trần Tuyết Nương mang theo vào cửa không phải là huyết mạch của Dương gia.
Tửu lâu cả ngày đón khách đến khách đi, tin tức cực kì linh thông. Hôm sau Trần Tuyết Nương đi ra đại sảnh đưa đồ ăn, vừa vặn nghe thấy.
Khóc một đêm, hai con mắt nàng sưng như quả đào, nghe nói như thế xong thì lại trở lại phòng bếp khóc một trận.
Dương Quy nhìn thấy, chỉ cảm thấy thật phiền chán: "Đang buôn bán thì đừng có khóc, lại mang đến xúi quẩy, ảnh hưởng đến việc làm ăn."
Lòng Trần Tuyết Nương tràn đầy oan ức: "Ta muốn khóc sao? Chàng ra ngoài nghe xem, những người bên ngoài kia đang nói cái gì? Bọn họ nói ta thế nào cũng được, vì sao còn nói luôn cả Trường Phong?"
Sắc mặt Dương Quy khó coi: "Họ nói cái gì vậy?"
Mấy lời như vậy, sao Trần Tuyết Nương nói ra được?
Lúc này lại khóc lớn lên.
Dương mẫu trở về trông thấy, giận dữ mắng mỏ: "Ngươi là thần khóc chuyển thế hả? Thật là xúi quẩy, cút đi cho ta."
Hiện tại bà ta càng ngày càng thích đuổi Trần Tuyết Nương cút.
Trần Tuyết Nương nghe thấy, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Người duy nhất trong nhà nàng có thể dựa vào chính là Trường Phong, nếu Dương gia không nhận nó là huyết mạch thì có thể nàng sẽ không được ở lại nữa.
Trần Tuyết Nương cho rằng bản thân thông minh, biết mình sau khi rời khỏi Dương gia thì không thể nào may mắn được như tỷ tỷ, tìm kiếm đươc một lương nhân tốt như vậy, cũng không có bản lãnh lớn như tỷ tỷ, dựa vào bản thân mà làm ăn nên nàng chỉ có thể ở lại nơi này.
Bị quở mắng xong, Trần Tuyết Nương không còn khóc nữa, một canh giờ sau, nước mắt cũng đã ngừng lại.
Đương nhiên khi về đến nhà, nàng khéo léo quét dọn trong nhà ngoài nhà một lần, còn quét sạch sẽ cả trong viện.
Dương mẫu từ trong phòng rửa mặt đi ra, có chút vui mừng: "Thật là chịu khó, làm cho ta vui thì ngươi cũng được sống tốt hơn."
Trần Tuyết Nương nhu thuận lên tiếng: "Nương yên tâm, về sau con đều sẽ chịu khó như thế, "
Về phòng, Dương Quy đã ngủ say, tiếng ngáy vang động trời.
Thật ra Trần Tuyết Nương không quá thích kiểu nam nhân khỏe mạnh như Dương Quy, nàng thích kiểu công tử văn nhã, thư sinh nhã nhặn như Dư Khai Trực hơn.
Nàng nằm lên giường, ôm lấy hắn: "Phu quân, chàng ngủ rồi sao?"
Dương Quy làm việc rất mệt mỏi, quan trọng là hai ngày qua thiếu phụ và nương cãi nhau làm cho tâm hắn lao lực quá độ, bị đánh thức thì rất là mất kiên nhẫn: "Mau đi ngủ đi, ngày mai không dậy sớm nổi đâu."
Trần Tuyết Nương: "..."
Nàng lén đưa tay xoa xoa lên người hắn.
Nam nhân không chịu được, rất nhanh đã xoay người lại đè lên người nàng.
*
Tần Thu Uyển dẫn Lâm Thịnh An đi dạo xung quanh một vòng rồi hai người cùng lên đường trở về phủ thành.
Hai người đều buôn bán ở phủ thành nên cũng không thể ở lại đây quá lâu. Lúc trở về, Lâm Thịnh An có chút không nỡ: "Ở chỗ này đúng là nhàn nhã, chờ sau này chúng ta già thì hãy về đây ở luôn nhé."
"Được thôi." Tần Thu Uyển mỉm cười: "Ta còn muốn trở về xử lý hôn sự."
Trần Vũ Nương đã trải qua một đời sống mơ hồ, từ đầu đến cuối đều không thể rời khỏi Dương gia.
Chờ đến khi nàng làm hôn sự, gả cho người khác thì Trần Vũ Nương chắc là sẽ rất cao hứng.
"Tất cả đều tùy nàng."
Sau khi hai người trở về thì bắt đầu làm lục lễ.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển dành thời gian đi đến kiểm tra cửa hiệu, vừa mới xuống xe ngựa đã thấy La Xuân Nguyệt mặc bộ y phục hồng phấn, vẻ mặt tươi cười đang giới thiệu son phấn cho một phụ nhân mặc áo vải.
Vì quá nhiệt tình nên phụ nhân không tiện cự tuyệt, sau cùng thì lấy một hộp son giấy rời đi.
Bán được hàng thành công, La Xuân Nguyệt tươi cười tiễn khách. Ngẩng đầu nhìn thấy Tần Thu Uyển đang đứng ở cửa, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Biểu tỷ, tỷ trở về rồi?"
Nàng mỉm cười tiến lên đón, đưa tay qua kéo Đoàn nhi lại: "Tiểu gia hỏa này, có nhớ ta không?"
Các cô nương trên trấn đều rất hay ngại ngùng, bây giờ La Xuân Nguyệt gặp người là sẽ cười trước, đối xử với mọi người đều rất nhiệt tình, rốt cuộc đã không còn sự ngượng ngùng như đã từng nữa.
"Xuân Nguyệt, đã quen thuộc chưa?"
"Quen rồi ạ!" La Xuân Nguyệt dẫn hài tử đi vào trong cửa hiệu, sắc mặt nghiêm túc: "Biểu tỷ, muội muốn ở lại."
Nàng cười tủm tỉm nói: "Muội cảm thấy ở lại cửa hiệu buôn bán so với thành thân sinh con còn thích hơn."
Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: "Muội mà giữ cái suy nghĩ này thì về sau trở lại, di mẫu sẽ trách ta đây."
Nghĩ đến nương, ánh mắt La Xuân Nguyệt lập tức ảm đạm. Nàng năm nay đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi nghị hôn, nếu không phải nàng khăng khăng đòi ở lại phủ thành thì có thể đã định ra hôn sự rồi, thậm chí đến cả hôn kỳ cũng định xong.
"Biểu tỷ, muội thật sự không muốn trở về thành thân." La Xuân Nguyệt níu tay áo nàng: "Muội không thích những nam nhân trên trấn kia, không có bản lĩnh, còn không được đàng hoàng, nếu đụng phải người có tính cách không tốt, động một tí là đánh mắng chửi người... Muội không muốn gả cho bọn họ."
Lời còn chưa dứt thì lại có khách đi vào, trên mặt La Xuân Nguyệt lập tức nở một nụ cười khách khí, nghênh đón khách hàng.
Tần Thu Uyển đứng ở một bên quan sát, thấy nàng rất mặt dày mày dạn giải thích cho khách hàng mà không ngại khách phiền phức, cuối cùng lại thành công bán được một hộp son phấn. Nhịn không được đành bật cười: "Vậy muội cứ ở lại đi."
La Xuân Nguyệt vừa quay đầu lại đã nghe thấy lời này, lập tức mặt mày hớn hở: "Vẫn là biểu tỷ hiểu rõ muội nhất."
Tần Thu Uyển làm như thế cũng là có tư tâm.
Điền thị giúp Trần Vũ Nương rất nhiều, chí ít, là trong những năm nương còn chưa thành thân, nếu không nhờ có Điền thị thường xuyên tới cảnh cáo Chu thị thì Trần Vũ Nương còn phải chịu đựng nhiều khổ sở hơn.
Còn có hôn sự, mặc dù Trần Vũ Nương không gả cho Dư gia là vì nhầm kiệu hoa, đến mức hương tiêu ngọc biến thành một oan hồn. Nhưng nếu không gả được cho Dương gia, nàng còn sống khổ hơn.
Tóm lại, Điền thị là đại ân nhân của nàng.
Có ân thì phải báo.
La gia ở trên trấn làm nghề rèn sắt nhiều năm, muốn thuyết phục bọn họ làm việc buôn bán khác rất khó. Nếu có thể kéo La Xuân Nguyệt về, dựa vào sự yêu thương của song thân dành cho nàng, nàng chắc chắn sẽ có thể kéo được La gia đến đây, cũng coi như là báo ân.
Sau đó, Tần Thu Uyển sẽ thực tình chỉ điểm cho La Xuân Nguyệt.
Nàng là một cô nương thông minh, thật sự muốn ở lại phủ thành nên học hành vô cùng nghiêm túc.
Hai tháng sau, hôn kỳ đã đến.
Tần Thu Uyển mặc một bộ giá y đỏ chót, gả cho Lâm Thịnh An.
Sau ngày thành thân, hai người liền trở về trấn, dự định lại chuẩn bị một lễ hôn sự khác.
Lần trước chỉ là vị hôn phu cùng nhau trở về, lần này thì đã thành thân.
Sau khi người trên trấn biết được, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã tiếp nhận.
Tần Thu Uyển ở trên trấn mở cửa hiệu, cũng quen biết không ít người, rất nhiều người đều nói là sẽ đến cửa chúc mừng.
Đáng nhắc tới chính là, Trần phụ lại lần nữa tới tìm nàng.
"Nếu muốn chuẩn bị hôn sự thì ngươi hãy về nhà đợi gả đi. Đến lúc đó, ta cũng sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn cho người."
"Không cần!" Tần Thu Uyển lập tức từ chối, chỉ tay vào nhà mình: "Đây đều là của hồi môn của ta, không cần ông phải chuẩn bị."
"Ta là phụ thân của ngươi." Trần phụ cường điệu: "Làm phụ mẫu thì việc đưa nữ nhi xuất giá là bổn phận."
Tần Thu Uyển bật cười: "Thân là phụ thân, việc dưỡng dục dạy bảo nữ nhi cũng là bổn phận, nhưng ông có làm được không? Người đã từng ném ta cho Chu thị tra tấn, nhìn bà ta đánh chửi, cô lập nữ nhi của mình mà vẫn còn ra vẻ như mù lòa không nhìn thấy, bây giờ ông lại biết bổn phận rồi hả?"
Trần phụ thấy mặt mũi và giọng nói của nàng tràn đầy sự mỉa mai, biết rằng nếu muốn vãn hồi tình phụ tử thì chỉ sợ là vô cùng gian nan, trái tim ông ta lập tức trầm xuống.
Chương 223
Tình phụ tử có thể vãn hồi hay không, Trần phụ cũng không quan tâm.
Cái ông ta quan tâm là đại nữ nhi quá xa cách với ông ta, căn bản không nguyện ý qua lại nữa. Hẳn là cũng không có khả năng sẽ giúp nhà mình trả nợ.
Nhưng nhà bọn họ nợ nhiều như vậy, nếu đại nữ nhi không chịu ra tay thì chỉ dựa vào việc mổ heo của ông ta, sợ là cũng phải làm suốt mấy năm.
Nhi tử đã lớn, sau này sẽ phải thành thân sinh con. Nợ nần nhiều như vậy thì có nhà ai đồng ý gả nữ nhi cho họ nữa?
Mà thật ra, vì Trần phụ đi vay mượn bạc khắp nơi nên chuyện nhi tử bị lừa đã sớm không gạt được mọi người, không ít người âm thầm khinh bỉ sau lưng nhi tử. Cho dù nhà bọn họ trả hết nợ thì người ta cũng không quá vui lòng gả nữ nhi cho bọn họ.
Vốn Trần phụ còn định xin đại nữ nhi nhiều bạc một chút để chuẩn bị mấy món sính lễ phong phú thì chắc cũng có thể tìm được một nhi tức hợp ý. Nhưng nhìn điệu bộ bây giờ của nữ nhi... Đừng nói là sính lễ, mà đến cả những món nợ kia cũng đều quá sức.
Quan trọng hơn là mười lượng bạc không phải con số nhỏ, dù dựa vào thanh danh nhiều năm qua của ông ta ở trên trấn, cùng với chút thu thập cũng không đủ. Bên sòng bạc chỉ còn chờ bọn họ không trả được lãi, dưới tình thế cấp bách Trần phụ đành phải dùng tên tuổi của nữ nhi để mượn bạc.
Không thể không nói, cái thanh danh này dùng rất tốt. Trần phụ đi hơn nửa ngày đã góp đủ bạc để trả cho sòng bạc.
Hai tháng này nữ nhi chưa trở về, chủ nợ đã không kìm nén được nữa, đã tới tận nhà thúc giục mấy lần.
Biết được nữ nhi trở về, Trần phụ lập tức đến tìm nàng.
Nghe nói nữ nhi trở về là để xử lý hôn sự, ánh mắt ông ta thay đổi, tính toán kế sách khác. Chỉ cần nữ nhi về nhà đợi gả thì bọn họ sẽ lại trở thành phụ tử thân mật, còn sợ nàng không cho bạc ư?
Nhưng ông ta không thể ngờ được, nữ nhi vậy mà còn không buồn về nương gia.
Việc không về nương gia đợi gả, vào mấy chục năm trước cũng có trường hợp như vậy, những cô nương kia hoặc là nương gia không thừa nhận, hoặc là không muốn về nhà thành thân, hoặc là không có nương gia.
"Ngươi thành thân mà lại không theo nương gia xuất giá thì sẽ bị người ta bàn tán."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Chỉ bằng những việc xảy ra trên người ta thì chuyện để người ta nói cũng không ít, ta cũng không sợ thêm mấy thứ này."
Trần phụ vẫn không cam tâm, còn muốn nói tiếp, lại thấy nữ nhi đưa tay ra đóng cửa.
Như vậy thì sao được?
Dưới tình thế cấp bách, ông ta lập tức đưa tay ra cản lại.
Tần Thu Uyển đương nhiên thấy được động tác của ông ta, không những không thu tay lại còn mạnh mẽ đập xuống.
Sau đó, liền nghe thấy ông ta hét lên một tiếng.
Trần phụ không ngờ nữ nhi sẽ thật sự đóng cửa, nện đến mức ông ta cảm thấy như tay mình sắp bị đứt đến nơi rồi.
Sắc mặt Tần Thu Uyển lạnh nhạt: "Hài tử ba tuổi cũng biết là không được thò tay vào trong khe cửa, phụ thân quả nhiên là càng sống càng lùi lại. Ta phải đóng cửa rồi, ông đừng luồn tay vào nữa nhé."
Trần phụ còn muốn cản nhưng lại không dám đưa tay ra. Mở miệng còn chưa nói được gì thì cánh cửa đã thật sự đóng lại.
Điền thị biết được chuyện điệt nữ muốn thành hôn, vui vẻ giống như là nữ nhi nhà mình thành thân vậy, đi theo bận trước bận sau mất vài ngày.
Đến ngày đại hỉ, không có đón dâu, hai người mặc cát phục đỏ chót, từng người một đến đây chúc mừng đến tận khi kết thúc buổi lễ.
Trần phụ cũng xen lẫn vào trong đám người, vì giờ là khoảng thời gian tốt đẹp nên Tần Thu Uyển không để ý đến ông ta, chỉ coi ông ta đến đây để ăn chực.
Tần Thu Uyển bây giờ không thiếu bạc, tiệc tùng làm rất hoành trành, gà vịt thịt cá đầy đủ.
Người bình thường đưa lễ không nhiều, khách đến đây chỉ có ăn, miệng toàn là dầu mỡ.
Có câu nói, người ăn miệng ngắn, sau khi ăn uống no đủ, bọn họ liền bắt đầu khen hai người xứng đôi, khen tiền đồ của Trần Vũ Nương, còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói Dương gia có mắt không tròng, bỏ đi một nhi tức tốt như vậy.
Phàm là trên trấn có việc mừng thì việc buôn bán của tửu lâu cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng.
Hôm nay còn khó khăn hơn, việc làm ăn của Tần Thu Uyển trải rộng khắp nơi, bất luận là phú quý trấn trên hay là bách tính phổ thông thì đều có qua lại với nàng.
Cho nên, hơn phân nửa người đều tới cửa chúc mừng. Nghe nói nơi này tổ chức tiệc không tệ, người tới càng nhiều hơn.
Giữa trưa, Dương mẫu không có việc gì làm ngồi ở cửa chính, nhìn thấy tửu lâu đối diện cũng không có ai, trong lòng cũng không quá lo lắng.
Con người một khi rảnh rỗi là sẽ hay suy nghĩ nhiều. Bà hiếu kì hỏi nam nhân bên cạnh: "Phụ thân nó à, ông nói xem rốt cuộc Lâm công tử kia coi trọng Vũ Nương ở chỗ nào?"
Lần trước Lâm Thịnh An tới trấn thì đã có người tò mò nghe ngóng xem bạc mà Trần Vũ Nương có được có phải là do hắn cho hay không.
Lúc ấy Lâm Thịnh An đã nói, lúc hai người bọn họ quen biết, Trần Vũ Nương đã mở cửa hiệu thứ ba rồi.
"Rất rõ ràng mà, thấy tướng mạo nàng ta đẹp, lại còn biết làm ăn buôn bán." Dương phụ tựa lên trên khung cửa, thở dài một tiếng: "Sớm biết Vũ Nương tài giỏi như thế, lúc trước sau khi nàng ta vào cửa, chúng ta không nên bắt người ta ở trong tửu lâu này làm việc. Bà nói xem nếu khi đó chúng ta cho nàng ta một chút tiền vốn..."
Nói cách khác, Trần Vũ Nương có thể hoàn toàn dựa vào sức lực của bản thân để kinh doanh.
Dương mẫu cũng rất tiếc nuối, nghĩ đến nhi tức tốt như vậy bây giờ lại về nhà người ta. Trong lòng vừa hối hận vừa uất ức.
Ánh mắt xéo qua bên phía Trần Tuyết Nương đang lau bàn, nỗi uất ức tức giận rất nhanh đã tìm được chỗ phát tiết: "Tuyết Nương, ngươi và Vũ Nương là tỷ muội thân sinh, vì sao ngươi không học được chút thông minh nào của nàng ta vậy?"
Trong lòng Trần Tuyết Nương cũng rất khó chịu.
Người từ nhỏ đến lớn đều không sánh bằng mình, thời gian dần qua lại biến thành một quý nhân mà nàng ta chỉ có thể ngưỡng mộ, trong lòng có thể dễ chịu mới là lạ.
Không thể cứ như vậy được!
Nghe thấy bà bà mỉa mai, nàng ta khẽ nói: "Con cũng không có cơ hội thử."
Dương mẫu cười nhạo một tiếng: "Không phải ngươi cho rằng nếu ngươi đi làm ăn buôn bán thì có thể có được bản lĩnh của nàng ta đấy chứ?"
Trần Tuyết Nương buông khăn trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Bọn con là tỷ muội, chuyện tỷ ta có thể làm được thì con cũng có thể làm được."
Dương mẫu bật cười: "Quả nhiên là lời gì cũng dám nói, không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi."
"Nương, đến cả cơ hội thử người cũng không muốn cho con, sao lại biết con đang khoác lác?" Trần Tuyết Nương đi đến trước mặt bà bà ngồi xuống, nói: "Nương, tháng này nguyệt sự của con đã chậm bảy ngày."
Nghe nàng nói như thế, mặt mũi Dương mẫu tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Thật sao?"
"Vừa hay hôm nay không có khách, con muốn đi gặp đại phu." Trần Tuyết Nương đề nghị: "Hay là người đi cùng con đi?"
Việc này liên quan đến dòng dõi của Dương gia, Dương mẫu cũng trở nên thận trọng hơn, bèn cùng nàng đi tìm y quán.
Đáng tiếc, đi đến hai nhà nhưng đều không tìm được người.
Không chỉ là y quán mà rất nhiều cửa hiệu trên trấn đều đóng kín cửa. Không cần hỏi cũng biết là bọn họ đều đang ở nhà Trần Vũ Nương chúc mừng.
Trong lúc rảnh rỗi, Dương mẫu cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ: "Chúng ta đến nhà Trần Vũ Nương đi, vừa hay có thể xem xem nàng ta chuẩn bị thứ gì."
Trần Tuyết Nương không muốn đi lắm, đang định mở miệng cự tuyệt thì liền nghe thấy bà bà nói: "Hôm nay rảnh rỗi, nếu ngươi thật sự có thai thì cứ trở về nghỉ ngơi một lát."
Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Không thể không nói, đây chính là một dấu hiệu tốt cho nàng ta.
Nếu như nàng ta thật sự có hài tử thì về sau cũng không cần phải mệt mỏi như vậy nữa. Chỉ cần nói là động thai khí, chẳng lẽ bà bà còn bắt nàng ta tiếp tục làm việc hay sao?
Nghĩ đến đây, Trần Tuyết Nương tự dưng lại muốn đến nhà tỷ tỷ xem thế nào. Hơn nữa, nếu nàng ta xem ra hỉ mạch ở ngay trong tiệc vui của Trần Vũ Nương... thì có thể nàng sẽ không còn cao hứng được như vậy nữa.
Hai bà tức nhanh nhẹn di chuyển, chưa tới một khắc đồng hồ, hai người đã đứng ở bên ngoài căn nhà náo nhiệt.
Hôm nay là ngày vui, đại môn luôn mở rộng chào đón.
Hai bà tức đứng trước cổng tìm một hồi, liền thấy cảnh tượng náo nhiệt bên trong. Dương mẫu nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, chua xót nói: "Quả thật là đáng tiếc. Cũng không biết là mời đầu bếp ở đâu, hi vọng đừng làm hỏng mấy thứ đồ tốt này."
Hai người đứng ở cửa rất thu hút sự chú ý của người khác.
Phần lớn người trên trấn đều biết ân oán giữa Trần Vũ Nương và Dương gia, nhìn thấy hai bà tức ở cổng, trong phút chốc bọn họ đều cho rằng hai người này tới để gây chuyện.
"Hai người các ngươi tới đây làm gì?"
Có một phụ nhân lớn tuổi lập tức chạy đến: "Bất luận là có ân oán thế nào thì ngay ngày hiếu hỉ lại gây phiền phức cho người khác cũng sẽ bị người ta chì chiết."
Nhất là Dương gia còn là người làm ăn, nếu dám làm chuyện không có lương tâm như vậy có thể còn ảnh hưởng tới việc buôn bán trong nhà.
Dương mẫu đã có kinh nghiệm đối nhân xử thế nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Cười nói: "Đại nương hiểu lầm ta rồi, bọn ta tới để tìm đại phu."
Đại nương nhẹ nhàng thở ra: "Ta giúp các ngươi gọi."
Bốn vị đại phu trên trấn đều ở chỗ này, đại nương rất nhanh đã tóm được một người.
Đại phu bắt mạch, vuốt cằm nói: "Đúng là hỉ mạch, không thể nghi ngờ."
Ngày đại hỉ có người chạy tới mời đại phu vốn đã là chuyện hiếm lạ. Biết được Trần Vũ Nương có tin vui, trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều khác nhau.
Có tin mừng thì có tin mừng, còn đi đến tiệc vui của người ta bắt mạch, mà với quan hệ của mấy người bọn họ, làm vậy là cố ý làm cho người ta khó chịu à?
Trần Tuyết Nương cúi đầu xuống, cố gắng ngăn khóe miệng đang muốn nhếch lên.
Dương mẫu mặt mày hớn hở, cho đại phu một đồng tiền: "Đa tạ đa tạ."
Lại chắp tay với mọi người: "Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, mọi người cứ từ từ dùng bữa."
Nói xong thì kéo Trần Tuyết Nương định đi.
Tần Thu Uyển đứng ở cổng, nói: "Tới cũng đã tới rồi, không bằng ở lại ăn một bữa đi?"
Hai bà tức ngẩng đầu một cái liền thấy nàng, khi thấy rõ trên người nàng mặc cát phục, trong lòng đều có phần khó chịu.
Nhìn thấy trên bộ y phục đó thêu công phức tạp, còn điểm xuyết mấy viên trân châu, cũng không biết là làm từ cái gì, bị ánh nắng chiếu vào còn lấp lóe hiện ra ánh sáng rất là lộng lẫy.
So với y sam thì nữ tử diễm lệ kia càng lộng lẫy hơn, làm cho nàng giống như một nữ tử thế gia cao quý.
Trần Tuyết Nương nghĩ nghĩ, cả đời mình chắc cũng không có cơ hội được mặc giá y phú quý như thế.
Trong lòng Dương mẫu cũng không dễ chịu, lúc trước khi thú nhi tức, Dương gia cũng chuẩn bị giá y đúng quy củ, khi đó Trần Vũ Nương hình như không được đẹp mắt như vậy. Quả nhiên người vừa có bạc thì đã có sức mạnh, cả người và cả khí chất đều có khác biệt rất lớn.
"Mặc dù chúng ta có ân oán, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của ta, vẫn hi vọng tất cả mọi người có thể thực tình chúc bọn ta bách niên giai lão." Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Mời vào."
Dương mẫu: "..."
Đã nói như vậy mà còn không đi thì giống như là đang sợ nàng vậy. Nương theo ý nghĩ tiện nghi trước mặt, không chiếm thì phí, bà ta bèn sải bước vào cửa.
Trần Tuyết Nương không muốn vào lắm, giá y trên người tỷ tỷ và nụ cười xinh đẹp kia làm lòng nàng ta đau nhói. Nếu không phải nàng ta nhất quyết đòi gả cho Dương Quy thì bây giờ tỷ tỷ còn là một người làm giúp bẩn thỉu trong tửu lâu Dương gia, làm sao có được sự giàu sang như ngày hôm nay?
Nàng ta không muốn chúc mừng, bèn kéo bà bà lại: "Nương, con đang có thai, không thể ăn đồ ăn linh tinh được."
Dương mẫu nghĩ cũng đúng, vừa hay đây cũng là một lý do tốt để cự tuyệt: "Vậy ta không đi nữa." Bà khoát khoát tay: "Thực sự không khéo, nhi tức ta đang có thai, không ăn được mấy thứ linh tinh nên sẽ không vào nữa đâu."
Tần Thu Uyển cười cười: "Hoá ra là muội muội có bầu sao?"
Trần Tuyết Nương đỡ bụng, cái cằm khẽ nhếch lên: "Đúng vậy."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Có hài tử thì tốt rồi, về sau cần phải sống cho tốt, từ giờ đến cuối đời cũng đừng chia ly nữa."
Trần Vũ Nương thuận miệng đáp: "Đó là điều đương nhiên."
Trần phụ đi ra từ trong đám người, đẩy Trần Vũ Nương ra: "Không vào thì đi nhanh lên đi, đừng ở đây gây chuyện."
Trần Vũ Nương bất mãn: "Phụ thân, con nào có gây chuyện?"
"Ngươi muốn xem hỉ mạch thì xem ngày nào mà không được?" Trần phụ trừng mắt nhìn nàng ta: "Vì sao khi không lại đi đến tiệc vui của người ta xem?"