Chương 224
Nói thật, Trần Tuyết Nương không cố ý chạy tới tận đây để mời đại phu bắt mạch.
Nàng chỉ tiện tay làm, chứ cũng không hề tính kế.
Việc đến nơi này là tình cờ. Hơn nữa, người đề nghị đến là bà bà, cũng không phải là nàng.
Bị phụ thân nói như vậy, Trần Tuyết Nương thật sự có chút đau lòng.
Quan trọng hơn là, từ nhỏ đến lớn, giữa tỷ tỷ và nàng phụ thân từ trước đến nay đều che chở cho nàng. Bây giờ vậy mà lại mắng nàng vì tỷ tỷ.
Nhìn phụ thân tức giận, Trần Tuyết Nương cảm thấy thật khó chịu: "Phụ thân, hôm nay con rảnh rỗi nên con và bà bà cùng nhau đi tìm đại phu thì phát hiện người ta đã đi đến nơi này. Hơn nữa, chỉ là bắt mạch thôi mà, sao không thể làm vào lúc người ta thành thân?"
Thấy tiểu nữ nhi vẫn không chịu nhận lỗi, Trần phụ giận vô cùng, kéo nàng ta tới tận cửa Dương gia, hạ giọng răn dạy: "Ta nói con một câu, con cãi lại ta mười câu. Con tưởng mình lập gia rồi thì có thể không cần nghe lời ta nữa sao."
Trần Tuyết Nương cảm thấy thật oan ức: "Sao lại thành con không nghe lời vậy? Việc tỷ tỷ thành thân quan trọng như vậy ư?"
Trần phụ tức đến mức hít thở không thông, tới gần nữ nhi gằn giọng nói: "Con cũng biết đệ đệ của con gây ra tai họa. Con không cho bạc, ta mới phải đến nhờ tỷ tỷ con, nếu không, nhà chúng ta coi như xong."
"Ta ở bên này hao tâm tổn trí dỗ dành nó, con thì hay rồi, còn chạy tới đây làm cho nó khó chịu, vậy con bảo ta phải nói con như nào mới tốt?"
Trần Tuyết Nương đã hiểu nỗi khổ của phụ thân, bèn giải thích: "Là bà bà bảo con đi."
"Đừng nói nữa, tỷ tỷ của con không thích con, bây giờ con còn làm ra cái trò này, về sau con ít xuất hiện trước mặt nó đi." Nói xong thì còn định quay người rời đi.
Trần Tuyết Nương không phải là người không hiểu chuyện, nhưng nghe thấy phụ thân nói những lời này, nội tâm nàng liền không nhịn được cảm thấy khó chịu, nước mắt rưng rưng: "Tại sao con phải tránh tỷ tỷ?"
Trần phụ phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà đi về phía đối diện.
Lần này còn chưa đi đến cổng, đã bị người ta chặn lại.
Có mấy người chặn ông ta, vây chặt ông ta ở giữa, tất cả đều mang bộ mặt khó xử: "Trần đồ tể, chuyện ông đáp ứng bọn ta lúc trước, khi nào thì làm?"
"Đúng vậy, vừa nãy bọn ta nghe nói. Sau khi thành thân, Vũ Nương sẽ ở đây ba năm ngày rồi mới hồi phủ thành. Đến lúc đó người cũng không còn nữa, ông định làm gì để trả bạc cho bọn ta?"
"Trước đó chúng ta đã nói rồi, Vũ Nương vừa về thì ông sẽ lấy bạc của nàng ta để trả nợ, ngày đó ta còn phải chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi của ta, cuối tháng là hôn kỳ của nó, ông không trả lại cho ta thì ta sẽ không làm kịp mất. Việc này liên quan đến đại sự cả một đời của nữ nhi của ta, ta giúp ông một lần thì ông cũng nên giúp lại ta!"
...
Mọi người lao nhao nói, tất cả đều có cùng một ý, đó là bảo Trần phụ tranh thủ thời gian để trả nợ.
Trong lòng Trần phụ bối rối không biết làm sao.
Ông ta không nói còn đỡ, bởi vì có nói thì cũng bị nữ nhi cự tuyệt!
Hơn nữa, hôm nay là ngày đại hỉ của nữ nhi, nếu ông ta đòi bạc thì cũng sẽ làm cho nữ nhi khó chịu!
Vốn cái tình cảm phụ tử này đã lung lay sắp đổ rồi, nếu Trần phụ còn mở miệng nữa thì chỉ sợ về sau đến cửa cũng không vào được.
"Ngày hôm nay là ngày đại hỉ, sao ta có thể xin bạc nó được?" Trần phụ từ chối: "Các ngươi yên tâm, chờ qua hai ngày, ta chắc chắn sẽ lấy được bạc."
Thấy mọi người bất động, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này, ông ta bảo đảm: "Chắc chắn trước khi nó rời đi ta sẽ lấy được bạc, như vậy đã được chưa?"
Mọi người nguyện ý cho bạc cũng là vì muốn tích một phần thiện duyên. Nếu như không tất yếu thì cũng sẽ không bức bách Trần phụ trong khoảng thời gian này.
Chuyện giữa hai phụ tử hôm nay ở buổi tiệc bọn họ đều nhìn thấy. Trần phụ ở ngay trước mặt, mà Trần Vũ Nương vẫn hờ hững, rõ ràng là không muốn tha thứ cho phụ thân.
Dưới tình hình như vậy, trong lòng bọn họ cũng không chắc chắn.
Bạc cho Trần gia với bọn họ mà nói cũng không phải con số nhỏ. Nếu Trần Vũ Nương không đồng ý trả thì chỉ dựa vào thịt heo Trần đồ tể bán ra thì sợ là mười năm hay tám năm cũng không lấy lại được.
Nghe Trần phụ nói như vậy, mọi người bán tín bán nghi, đang muốn thối lui thì chợt nghe thấy sau lưng có một giọng nữ tử trong sáng vang lên: "Mấy vị thúc bá đứng ở chỗ này làm gì vậy?"
Mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một tân nương tử mặc hồng y, sắc mặt có chút xấu hổ.
Tần Thu Uyển mỉm cười hỏi: "Ta mới nghe thấy mọi người nhắc đến bạc, là bạc gì vậy?"
Mọi người: "..."
Trần phụ cố nở một nụ cười miễn cưỡng: "Ngươi nghe lầm rồi, trong kia nhiều khách khứa, ngươi đi chào hỏi bọn họ đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chiêu đãi mấy vị này thật tốt."
Tần Thu Uyển không hề động đây, hiếu kì hỏi: "Phụ thân, đệ đệ gây họa, ông có nói là vay nợ những mười lượng bạc. Khi đó ông còn muốn ta giúp ông trả nợ, vậy bây giờ mọi chuyện ra sao rồi?"
Trần phụ: "..."
Mọi người đều không lên tiếng.
Không có ai lại đi đòi nợ vào ngày đại hỉ cả, trong lòng bọn họ đều có cùng một suy nghĩ, đó là chờ đến khi khách khứa bớt đi thì sẽ gọi trần đồ tể lại bắt ông ta cho bọn họ một lời giải thích.
"Không phải là mấy vị thúc bá cho phụ thân ta mượn bạc đấy chứ?"
Nếu bây giờ lắc đầu, về sau Trần Vũ Nương không trả thì phải làm sao bây giờ?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều gật đầu một cái.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Nếu ta nhớ không lầm thì Trần gia thiếu nợ không ít, vậy mà còn dám đi mượn thêm nữa!"
Nàng lại nhìn về phía Trần phụ: "Phụ thân, về sau ông cần phải mổ heo thật chăm chỉ, mau chóng trả lại bạc cho bọn họ."
Mọi người nghe xong thì phát hiện có gì đó không đúng.
Cái gì mà “ông cần phải mổ heo thật chăm chỉ”?
Dựa vào mổ heo để trả thì phải đợi đến ngày tháng năm nào!
Có người không giữ được bình tĩnh, liền nói ngay: "Lúc trước khi phụ thân ngươi mượn, đã nói là chờ ngươi về sẽ trả."
"Không thể nào." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Lúc Trần Bảo gặp rắc rối ta vẫn còn ở trên trấn, nếu ta đồng ý giúp hắn thu dọn tàn cục thì lúc ấy đã cho bạc rồi. Những ân oán giữa Trần gia và ta, mấy vị hẳn cũng đã nghe nói, ta không thể nào tha thứ cho phụ thân ta và mẫu nữ Chu thị, việc giúp bọn họ trả nợ thì càng không thể."
"Trời đất bao la, ăn uống là lớn nhất, các thúc bá có việc gì thì để sau này hẵng thương lượng đi, hiện tại hãy đi vào dùng bữa trước!"
Mọi người: "..." Bọn họ đâu còn tâm trạng mà ăn nữa?
Lúc này lại có người nắm chặt Trần phụ lại: "Lúc trước ông nói như thế nào?"
"Ông nhất định phải nhanh trả bạc cho bọn ta."
"Đúng vậy, cuối tháng nữ nhi của ta sẽ xuất giá, còn cần bạc đặt mua của hồi môn cho nó nữa."
Lỗ tai Trần phụ ong ong, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía nữ nhi, thấy nàng không hề quay đầu lại mà tiến vào đại môn.
Một lúc sau, Tần Thu Uyển không còn trông thấy Trần phụ và mấy người kia nữa.
Nghe khách nhân nói, Trần phụ và bọn họ đang ở trong ngõ nhỏ thương lượng việc lớn.
Nợ mười lượng bạc với người trên trấn mà nói cũng không phải con số nhỏ.
Trần phụ không bỏ ra nổi, mấy người kia lại muốn thu hồi món nợ, chuyện này rất nhanh đã truyền đi xung quanh. Buổi tiệc kết thúc, người đến đây uống rượu mừng đều nghe nói đến việc này.
Trần phụ mượn bạc người khác, nói là chờ nữ nhi trở về sẽ trả lại.
Thật ra chuyện này trước khi Trần gia mượn bạc đã có không ít người nghe nói rồi.
Lúc Trần phụ nói nữ nhi về sẽ trả tiền, cũng có rất nhiều người động tâm.
Hiện nay Trần Vũ Nương không phải là người mà ai cũng nịnh bợ được.
Cho mượn số bạc này xong, Trần Vũ Nương sẽ phải nhờ ơn bọn họ.
Nói một cách đơn giản thì bây giờ bọn họ cho nàng mượn bạc, về sau mà có thiếu thốn mở miệng mượn lại nàng, chẳng lẽ nàng còn có thể cự tuyệt hay sao?
Một cơ hội tốt để rút ngắn quan hệ với Trần Vũ Nương, người hơi thông minh đều sẽ không buông tha. Cho nên, Trần phụ mới có thể mượn được đủ bạc trong thời gian nhanh như vậy.
Thế nhưng bây giờ, Trần Vũ Nương không thừa nhận món nợ này, cũng không muốn trả!
Người mượn bạc choáng váng, hoang mang lo sợ. Những người còn lại thì cảm thấy thật may mắn.
Bất luận là ai mở miệng, Tần Thu Uyển cũng chỉ cho một câu trả lời, nàng không thể nào giúp Trần gia trả nợ.
Lần này không trả, về sau cũng sẽ không.
Trong lúc đó, nàng lại một lần nữa đề cập đến chuyện Trần Vũ Nương còn bé bị bọn họ ngược đãi, còn cả những chuyện mẫu nữ Chu thị đã làm sau khi nàng thành thân.
Mọi người nghe vậy thì cũng có thể hiểu cho nàng.
Sau buổi tiệc, Trần phụ không trả được bạc.
Chủ nợ không biết phải làm sao, một đường đi theo ông ta, còn đi theo vào tận trong nhà.
Hôm nay Chu thị không ra khỏi cửa, chỉ sợ đi trên đường đụng phải người quen.
Vốn cho rằng phải rất muộn nam nhân mới về, không ngờ vừa mới qua buổi chiều đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy bên ngoài cửa ngoại trừ nam nhân nhà mình, còn có thêm một đám người. Mặt mũi bà ta lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Sao về nhanh vậy?"
Sắc mặt Trần phụ tái nhợt: "Đừng nói nữa."
Người đứng phía sau đi theo vào, không lấy được bạc, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi, có người giễu cợt nói: "Còn nói tình cảm của mình và nữ nhi tốt lắm, kết quả người ta còn không nhận nợ. "
"Tình cảm thì phải bồi dưỡng, ông ta không thương nữ nhi, Vũ Nương cũng không ngốc, sao có thể mặc ông ta muốn làm gì thì làm? Chắc đầu óc ta lúc đó bị ngớ ngẩn mới cho ông ta mượn bạc."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều rất hối hận.
Chu thị cũng đã hiểu kha khá mọi chuyện, Trần Vũ Nương không muốn trả nợ, những người này đuổi theo đến tận đây để đòi bạc.
"Mọi người đừng có gấp, món nợ này bọn ta nhận, nhưng hiện tại bọn ta đang khó khăn, về sau có thì chắc chắn sẽ trả."
Nói xong còn định đưa mọi người đi ra ngoài.
Mọi người bất động: "Về sau là lúc nào?"
"Ngươi dù sao cũng phải cho bọn ta thời gian rõ ràng chứ!"
"Nữ nhi của ta cuối tháng phải xuất giá, nếu các ngươi làm chậm trễ hôn sự của nó, ta sẽ liều mạng với các ngươi." Nam nhân đang nói mang theo khuôn mặt vô cùng tức giận, ngữ khí hung dữ, không giống như là đang nói đùa.
Chu thị hơi bị dọa, sợ hãi trong lòng, kéo Trần phụ đi vào: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ông đã không thể xin được Vũ Nương thì bảo nàng ta cho chúng ta mượn vậy! Nếu còn không được thì chúng ta viết một tờ giấy nợ."
Giữa phụ tử, bất luận là có nợ nần gì, bất luận là có bao nhiêu chứng cứ thì nếu ông ta không trả, Trần Vũ Nương cũng không có cách nào làm gì được ông ta.
Trần phụ xoa xoa mi tâm: "Nó không đồng ý. Còn nói không chỉ lần này, mà về sau bất luận là bởi vì nguyên do gì cũng sẽ không giúp nhà chúng ta trả nợ."
Chu thị: "..."
Vậy là phu thê bọn họ thực sự phải trả mười lượng kia?
Bọn họ lấy cái gì để trả đây?
Dù có cân phu thê bọn họ mang đi bán thì cũng không đủ, quan trọng là nhi tử sắp phải thành thân, nợ không trả xong, còn đeo trên lưng thanh danh xấu như thế, có thể lấy được cô nương tốt không?
"Để bọn ta nói chuyện đi." Chu thị nhẹ giọng: "Ta có lỗi với nó, cùng lắm thì ta quỳ xuống bồi tội trước mặt nó!"
Trần phụ tức giận: "Bà cho rằng ta không bồi sao?"
Chu thị yên lặng.
"Vậy ta sẽ quỳ ở bên ngoài cửa lớn nhà nàng ta, ta không tin nàng ta bỏ mặc."
Nói xong còn định vọt ra cửa.
Trần phụ ngăn lại: "Bà cảm thấy chúng ta chưa đủ mất mặt hay sao? Hôm nay ngay trước mặt người toàn trấn, nó lại nhắc tới chuyện lúc trước bị bà ngược đãi, còn nói chuyện Tuyết Nương đoạt Dương Quy. Nó vốn chiếm lý, bà có quỳ gãy chân nó cũng không tha thứ cho bà."
Chu thị gấp đến độ khóc lên: "Vậy ông nói ta phải làm sao bây giờ."
"Không có cách nào khác." Trần phụ tràn đầy mỏi mệt: "Ai bảo lúc trước bà đắc tội với nó?"
Ông ta càng nói càng tức giận: "Ta đã nói với bà rồi, nó chỉ là một tiểu nha đầu, nuôi lớn rồi đuổi ra ngoài là được, dù sao cũng không thể ở chung cùng chúng ta đến cuối đời, mà bà hết lần này tới lần khác đánh nó mắng nó... Nhất là chuyện gả nhầm kia, Tuyết Nương thích tiểu tử Dư gia kia, sai thì cứ sai đi, sau này còn làm đủ mọi cách để đổi trở lại…”
Chu thị nhào tới bịt miệng của ông ta: "Tai vách mạch rừng, ông đang nói bậy bạ gì đó?"