Chương 225
Trần phụ hung hăng đẩy tay bà ta ra.
"Đừng đụng vào lão tử."
Chu thị bị đẩy ra lập tức lảo đảo, vất vả lắm mới đứng vững được, nhìn thấy trong mắt nam nhân toàn là sự phiền chán, nỗi đau ở chân chạy dần lên tim, bà ta úp sấp trên giường gào khóc.
"Bà còn có mặt mũi mà khóc." Trần phụ giận dữ mắng mỏ: "Bên ngoài có biết bao nhiêu người, bà khóc cho ai nhìn? Những năm qua lão tử không hề để bà chịu khổ, nhưng bà thử xem lại những việc bà đã làm xem, sớm biết bà như thế thì lúc trước ta không nên lấy bà."
Chu thị nghe thấy những lời này, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Sau khi ta vào cửa, ta giúp ông sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà. Đã từng làm gì có lỗi với ông chưa? Ông nói ra những lời này có cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không?"
Bà càng nói càng lớn tiếng, Trần phụ nghĩ đến chủ nợ bên ngoài, gầm lên: "Bà im miệng lại cho ta."
Chu thị vùi đầu vào trong đệm chăn, khóc lóc thảm thiết.
Mấy người bên ngoài nghe thấy hai phu thê bên trong cãi nhau, nhưng không nghe rõ hai người cãi nhau cái gì, chỉ nghe thấy Chu thị đang khóc, bọn họ cũng đâu muốn ép người ta thành ra như vậy.
Thế nhưng nếu bọn họ mềm lòng thì sẽ không thể lấy bạc về được.
Đối với người trên trấn mà nói, muốn kiếm bạc cũng không phải viêc dễ dàng, bình thường phải bớt ăn bớt mặc, còn hận không thể uống gió mà sống. Lấy số bạc mà mình cần cù tiết kiệm cho người khác tiêu, nghĩ thế nào cũng không cam tâm.
Thế nên khi nghe thấy bên trong chỉ còn lại tiếng khóc, mấy người lại tiến lên gõ cửa.
"Trần đồ tể, ông đừng có mà trốn ở trong phòng, ra đây giải quyết với bọn ta mau."
Trần phụ không biết phải làm sao, đành phải ra mở cửa.
"Hiện tại ta thật sự không có bạc, Vũ Nương còn có rất nhiều hiểu lầm về ta nên không chịu giúp đỡ ta." Ông ta nghĩ nghĩ: "Nhưng nữ nhi không thể mặc kệ phụ thân đâu. Các ngươi yên tâm, chờ đến khi hai phụ tử chúng ta hòa thuận thì nó chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ."
Hôm nay bọn họ đã nhìn thấy quan hệ giữa hai phụ tử bọn ho, nếu đợi đến khi Trần Vũ Nương trả nợ thì không biết là phải đợi đến bao giờ.
"Bọn ta không vội, từ hôm nay trở đi, bọn ta sẽ ở chỗ này. Tiền ăn uống ngủ nghỉ coi như là tiền lãi, lúc nào các ngươi hết nợ thì bọn ta sẽ rời đi."
Đúng là khôn lỏi.
Trần phụ vô cùng tức giận.
"Đâu phải ta không chịu trả nợ, các ngươi cần gì phải như thế?"
Mọi người không đáp lại, đều tự đi tìm một chỗ ngồi thoải mái để ngồi, còn khẽ thương lượng buổi tối sẽ ở đâu.
Trần phụ: "..."
Ông ta không thể để những người này ở nhà mình được.
Phải biết, mỗi ngày trời chưa sáng ông ta đều phải đi ra ngoài.
Ông ta đi rồi thì trong nhà chỉ còn lại hai mẫu tử. Nhiều đại nam nhân như vậy ở trong nhà, sao ông ta có thể yên tâm?
Mắt thấy không thể khuyên nổi những người này, ông ta cũng bắt đầu nghĩ đến cách mau chóng trả đống nợ kia.
Trần Vũ Nương không cho, vậy thì chỉ có thể đi tìm tiểu nữ nhi.
Trước đó, Dương mẫu không cho phép tiểu nữ nhi giúp bọn họ trả nợ, còn tuyên bố rằng nếu nàng dám cầm bạc thì sẽ đuổi nàng ra ngoài. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, tiểu nữ nhi đang mang thai, người Dương gia chắc chắn sẽ không nỡ.
Nghĩ đến đây, Trần phụ liền đi thẳng đến Dương gia.
Hôm nay tửu lâu không buôn bán, Dương gia đóng cửa nhân cơ hội này nghỉ ngơi. Cộng thêm vừa mới biết được Trần Tuyết Nương có bầu cũng coi như là chuyện tốt. Thế là nhà bếp người Dương gia từ trước đến nay không được ai đụng vào, hôm nay lại thấy khói bốc lên.
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Dương Quy đang thấp giọng trêu đùa Trần Tuyết Nương.
Lúc đó, Dương phụ đang xào rau, Dương mẫu đang ôm củi lửa, nghe thấy tiếng đập cửa thì vứt củi lửa trong tay xuống đi ra mở cửa.
Khi thấy Trần phụ đứng ở cửa, vẻ mặt bà ta vô cùng nghi ngờ: "Ông bà sui gia tìm nhà ta có chuyện gì vậy?"
Khách nhân bên kia còn chưa đi hết, ông ta đáng lẽ nên ở lại bên đó giúp chiêu đãi khách khứa mới đúng chứ.
"Ta có chút việc muốn tìm Tuyết Nương." Trần phụ không đi vào, vẫy tay về phía nữ nhi: "Con qua đây."
Trần Tuyết Nương nhìn thấy vẻ ngưng trọng trên mặt phụ thân, trong lòng có chút bất an. Nhưng mà ông ấy đã tìm tới tận đây, chỉ mới nói có hai câu, nàng cũng không tiện cự tuyệt.
Nàng gật đầu, nhưng chỉ đứng ở cổng, không đi ra ngoài: "Phụ thân, đồ ăn đã xong, người ở lại ăn cơm đi, có lời gì thì sau hẵng nói..."
Nói còn chưa dứt thì đã bị Trần phụ túm ra ngoài cửa, sức lực của ông ta quá lớn, làm nàng suýt nữa thì trượt chân.
Dương mẫu thấy thế, cất giọng nói: "Ông bà sui gia, Tuyết Nương đang có mang, ông cẩn thận một chút."
Trần Tuyết Nương bị lôi ra cửa, sau khi đứng vững, trong lòng còn hơi sợ hãi: "Phụ thân, con đang có thai, thai nhi còn chưa ổn định, người đừng làm vậy."
Trần phụ xòe tay ra: "Những chủ nợ của đệ đệ con đã vào tận nhà rồi, bắt ta phải trả nợ cho bằng đươc. Ta không có bạc, hiện tại con có bao nhiêu thì đưa hết cho ta."
Trần Tuyết Nương: "... Nhưng Dương gia không cho phép con làm thế."
"Sợ cái gì?" Trần phụ nhìn lướt qua bụng của nàng: "Bây giờ con đang có mang, chẳng lẽ bọn họ lại đuổi con ra khỏi cửa?"
Trần Tuyết Nương á khẩu không trả lời được.
Nàng đúng là muốn mượn việc mang thai để đạt được một chút tư tâm của mình, nhưng trong đó không bao gồm việc giúp đệ đệ trả nợ. Thứ Dương mẫu để ý nhất chính là bạc, nếu nàng dám cầm đi cho thì về sau nhất định sẽ bị trách mắng.
"Phụ thân, con tái giá. Cuộc sống ở Dương gia vốn đã khó khăn, chờ đứa bé này của con bình an sinh ra về sau may ra mới tốt hơn được." Trần Tuyết Nương hạ giọng: "Người đừng nghĩ có Trường Phong là được, bà bà vài ngày trước còn hoài nghi Trường Phong là huyết mạch của ai... Phụ thân, không phải là con không muốn giúp ngươi, mà là không giúp được!"
"Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần con cho ta số bạc con tích lũy trong khoảng thời gian này là được." Trần phụ tính toán một chút: "Cũng đã được gần một năm, con chí ít cũng dành được ba lượng, tranh thủ thời gian cho ta đi."
Trần Tuyết Nương không cho.
Hai phụ tử giằng co.
Trong viện truyền ra tiếng gọi của Dương mẫu: "Ông bà sui gia, đã tới rồi thì ở lại ăn cơm đi!"
Trần phụ trừng mắt nhìn nữ nhi: "Có phải là con không muốn cho hay không?"
Trần Tuyết Nương cúi đầu níu tay áo ông: "Phụ thân, hiện tại con không thể cho được!"
"Vậy ngươi cũng đừng trách ta." Nói xong, Trần phụ quay người đi vào trong nhà.
Thấy thế, Trần Tuyết Nương thấp thỏm trong lòng, vội vàng đưa tay ra kéo: "Phụ thân, người muốn làm gì?"
"Ngươi đã không quan tâm tình cảm phụ tử thì ta cũng không cần thương ngươi." Trần phụ không quay đầu lại: "Chuyện gả nhầm lúc trước rất là kỳ quặc, không bằng để ta thảo luận lại với Dương gia."
Sắc mặt Trần Tuyết Nương biến đổi, gắt gao kéo tay áo phụ thân lại: "Phụ thân, có chuyện cứ từ từ nói."
Trần phụ không thực sự muốn vào đó, nghe vậy thì quay đầu lại, dò xét nữ nhi: "Vốn ta chỉ hoài nghi thôi nhưng nhìn ngươi khẩn trương như vậy..." Ông ta cười lạnh một tiếng: "Ngươi có phải bị ngốc hay không? Dư Khai Trực có chỗ nào tốt mà ngươi phải bỏ Dương gia để ở bên hắn. Mà đã chọn thì chọn luôn đi, vì sao lại hối hận? Thanh danh của ngươi bây giờ đều là do ngươi và nương ngươi phá hủy."
Trần Tuyết Nương gấp đến độ vành mắt đỏ bừng: "Người nói nhỏ một chút."
Trần phụ xòe tay: "Lấy ra!"
Trần Tuyết Nương mím môi, rất là không cam tâm, vẫn còn muốn thuyết phục ông ta, hạ giọng: "Phụ thân, hiện tại tình cảnh của con rất là gian nan, người làm vậy là muốn bức tử con."
"Phụ thân ngươi là ta cũng sắp bị bức tử rồi đấy." Trần phụ không còn kiên nhẫn nữa: "Nhanh lên. Nếu ngươi không cho thì cũng đừng trách ta lắm miệng."
Trần Tuyết Nương tức giận dậm chân: "Người chờ chút!"
Nàng cất bước đi vào nhà lấy bạc.
Trong viện, Dương mẫu thấy nàng đi vào một mình: "Bảo phụ thân vào đi!"
"Phụ thân con còn có việc, không rảnh ăn cơm." Mặt mũi Trần Tuyết Nương tràn đầy vẻ áy náy: "Để lần sau đi."
Dương mẫu vốn tính bủn xỉn, từ lúc biết nhi tức có hỉ mạch bà ta mới hào phóng được một lần, thấy Trần phụ không vào thì cũng không gò ép.
Sau khi Trần Tuyết Nương vào nhà thì chỉ mấy giây sau, đã cầm trong tay một khối vải màu trắng đi ra.
Dương mẫu hỏi: "Con đưa cái này cho phụ thân con làm gì?"
Trần Tuyết Nương cười cười: "Là cho nương con, để bà ấy giúp con thêu một kiện y sam."
Miếng vải không lớn hơn bàn tay nên hẳn là để thêu tiểu sam. Ngay trước mặt nam nhân nhà mình, Dương mẫu không tiện hỏi nhiều.
Trần Tuyết Nương thành công ra ngoài, từ trong tay áo móc ra ba lượng bạc: "Phụ thân, con chỉ có như vậy." Lại nói tiếp: "Người nhất định phải giữ bí mật chuyện này, chỉ có người biết con biết, đừng nói cho ai."
Trần phụ đã lấy được bạc, mặc dù không nhiều nhưng cũng là một khởi đầu tốt, vội vàng cất bạc đi: "Con yên tâm, ta còn muốn nhờ con giúp đệ đệ con trả nợ nữa mà."
Trần Tuyết Nương: "..." Vậy là về sau còn định xin tiếp?
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy phụ thân dặn dò: "Bây giờ con đang có thai, nhận cơ hội này lấy của bọn họ nhiều một chút. Con chỉ có một đệ đệ, chúng ta phải trả hết nợ, về sau chọn cho nó một cô nương tốt..."
Trần Tuyết Nương cảm thấy đầu óc ong ong, thấy phụ thân quay người định đi, nàng bèn kéo lại: "Phụ thân, đây là số bạc sau khi thành thân con vất vả để dành được. Bà bà kia của con bủn xỉn đến từng đồng bạc. Muốn lấy bạc trong tay bà ấy thì đúng là mơ mộng hão huyền. Con đã cho người nhiều như vậy, người không nên đến tìm con nữa."
Nghe nàng nói như thế, Trần phụ vốn định rời khỏi lại quay người lại, nghiêm mặt nói: "Ta biết là không dễ dàng, nhưng con phải nghĩ cách!"
"Lấy tiền từ trong tay bà bà của con, so với ta bán thịt thì kiểu gì cũng nhanh hơn." Ông ta lại nhấn mạnh: "Đệ đệ con sống tốt thì con mới có thể sống tốt!"
Trong lòng Trần Tuyết Nương uất ức không thôi: "Chính con còn không được sống tốt, đâu ra mà đến lượt nó?"
Hai phụ tử đang giằng co với nhau, chợt nghe thấy giọng nữ tràn đầy ý cười từ bên cạnh truyền đến: "Phụ thân, hai người đang nói cái gì vậy? Vì sao không đi vào nhà mà nói?"
Hai người nghiêng đầu sang bên cạnh, thấy Tần Thu Uyển mặc một bộ hồng y.
Sau khi nhìn thấy nàng, hai người đều giật mình. Vừa rồi bọn họ mải mê nói chuyện, không hề phát hiện nàng đã xuất hiện từ khi nào.
Nàng có nhìn thấy hai người bọn họ đưa bạc cho nhau hay không?
Trần phụ nở một nụ cười miễn cưỡng, đang định nói thì liền nghe thấy đại nữ nhi mở miệng: "Phụ thân, trong tay áo ông giấu cái gì thế?"
Dương mẫu ở trong viện nghe thấy động tĩnh, thò đầu ra hỏi: "Ông bà sui gia còn chưa đi sao?"
Trần phụ xấu hổ cười một tiếng: "Ta đi ngay đây."
Lại nói với Tần Thu Uyển: "Không có gì đâu, chỉ là chút vải mà thôi."
Vẻ mặt Tần Thu Uyển vô cùng nghi hoặc: "Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy là bạc mà!"
Ban đầu Dương mẫu con ngờ vực, sau đó ánh mắt lập tức trở nên bén nhọn trừng mắt nhìn về phía hai phụ tử.
Trần Tuyết Nương: "..." Xong đời rồi.
Trần phụ: "..." Sao mà xui xẻo vậy chứ?