Chương 226
Dương mẫu cả ngày khổ cực ở trong tửu lâu làm việc, suốt nhiều năm đi sớm về tối, một ngày cũng không nỡ nghỉ ngơi, có đôi khi sinh bệnh, uống thuốc xong lại tiếp tục làm việc.
Vì muốn kiếm bạc, bà ta còn tự mình nuôi gà vịt, suốt nhiều năm như vậy, ngoại trừ một tháng ở cữ ra thì bà ta chưa từng được ngủ ngon một ngày nào. Chưa từng phung phí một văn tiền, trước đó bà ta bỏ tiền ra mua son phấn, cũng là vì nể mặt Đoàn nhi.
Bà ta khổ cực tích lũy bạc như vậy, đương nhiên không phải là để cho người khác tiêu mất.
Nếu có tiêu vào người tôn tử của mình, ví dụ như Đoàn nhi thì bà ta cũng không nói gì. Nhưng tại sao lại đi cho…Trần Bảo?
"Lấy ra!" Vẻ mặt vừa nãy còn ôn hòa nhìn Trần phụ, bây giờ đã nhanh chóng trầm xuống.
Trần phụ bị chủ nợ đè ép đến mức cạn kiệt sức lưc, vất vả lắm mới lấy được bạc... Nữ nhi còn không muốn cho, bây giờ lại bị Dương mẫu phát hiện, chỉ sợ đây sẽ là cuối cùng ông ta cầm được bạc. Làm sao ông ta có thể lấy ra được?
Ông ta kiên quyết: "Không lấy."
Mắt thấy tư thế của Dương mẫu giống như đang định nhào lên cướp đi, ông ta còn lui về sau một bước. Trực giác nhắc nhở ông ta không nên ở nơi này quá lâu, bèn xoay người rời đi: "Trong nhà của ta còn có khách, ta đi trước một bước."
Sao Dương mẫu có thể để cho ông ta chạy mất?
Bà ta chạy lên phía trước kéo ông ta lại, hô to: "Phụ thân hài tử, mau ra đây."
Dương phụ nghe thấy tiếng gọi, bình thường là sẽ lập tức chạy ra, nhưng vì đồ ăn trong nồi còn chưa làm xong, bèn nhanh nhanh chóng chóng múc đồ ăn ra, rồi kéo củi lửa bên trong lò ra, quay hai vòng tựa như chong chóng, sau đó mới vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy thê tử sắp không kéo nổi Trần phụ nữa rồi, ông ta bèn xông lên giúp một tay.
Phụ tử Dương gia có thân hình cao lớn, bởi vì ở trong tửu lâu một thời gian dài nên có được một thể trạng cường tráng, ông ta vừa bổ nhào về phía trước. Trần phụ vốn sắp thoát được lại không thể động đậy được nữa.
Hai phu thê rất nhanh đã lôi được tấm vải từ trong tay áo của ông ta ra, lật ra phát hiện ba lượng bạc, Dương mẫu lập tức trừng mắt nhìn về phía Trần Tuyết Nương.
Trần Tuyết Nương bị ánh mắt hung tợn của bà dọa sợ lui lại mấy bước, dưới tình thế cấp bách, nàng nhanh trí ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.
Dương mẫu thấy thế, nghĩ đến trước hôm nay nhi tức còn không dám cho bạc nhưng vừa mới xem ra được hỉ mạch thì liền bí mật tiếp tế cho nương gia. Nàng ta cho rằng nàng ta có mang thì Dương gia sẽ nhượng bộ sao?
Vốn bà ta đã tức giận, nhìn thấy động tác này của nhi tức không chỉ không nguôi giận mà còn tức giận nhiều hơn.
"Ngươi cho rằng ngươi có bầu thì lão nương sẽ cho phép ngươi tiếp tế cho nương gia của ngươi, ta nhổ vào! Đúng là mơ mộng hão huyền!"
Bên này, Trần phụ nhìn thấy phu thê Dương gia ăn cướp trắng trợn, trong lòng liền hoảng hốt, trong một phút chốc, ông ta lập tức nghĩ đến cách khác, bèn hô lớn: "Ông bà sui gia, đây là bạc của ta, ông bà làm gì vậy hả?"
Dương phụ thu hồi lại bạc, cười nhạo nói: "Ban ngày có nhiều chủ nợ đuổi theo ngươi như vậy, ngươi có cái rắm bạc."
Không lấy được bạc, những vị tổ tông trong nhà kia sẽ không chịu rời đi. Không nói đến việc nửa đêm ông ta đã phải đi, để lại nhiều nam nhân như vậy ở trong nhà rất không yên tâm, mà quan trọng là nếu chuyện chủ nợ đuổi tới tận trong nhà bị truyền ra ngoài thì về sau thanh danh của Trần gia sẽ rất là tệ.
Chỉ sợ mấy chục năm sau đó, đều sẽ có người nhắc đến chuyện xấu hổ này.
Trần phụ không muốn mất mặt, không muốn trở thành danh nhân ở chốn thôn quê này. Cho nên nhất định phải đuổi được đám chủ nợ đó đi.
Cho nên, số bạc này nhất định phải lấy được.
Chỉ cần ông ta một mực chắc chắn đây là bạc của mình, nếu Dương gia vẫn muốn lấy thì đó chính là ăn cướp!
"Đây là bạc của ta!"
Nói xong bèn nhào tới định đoạt lại.
Dương phụ lửa giận ngút trời.
Nói thật, nể tình hai nhà là thân gia, nếu Trần gia gặp chuyện gì không thuận lợi, hai nhà thương lượng trong yên bình thì bọn họ có thể vì hài tử trong bụng nhi tức mà cho người ta mượn một chút.
Nhưng thứ làm ông ta tức giận chính là, Trần gia không tìm ông ta thương lượng chuyện tiền bạc, mà lại ngấm ngầm xin Trần Tuyết Nương!
Rõ ràng là không có ý định trả.
Còn cả nhi tức kia nữa, ngầm đưa bạc trong nhà ra bên ngoài thì có khác gì gia tặc chứ?
Lần này may là bị bắt tại trận, nếu như không bắt được thì sao? Có phải toàn bộ gia sản đều sẽ bị nàng ta lặng lẽ đưa về nương gia hay không?
Dương mẫu ở một bên dậm chân mắng to, hai nam nhân cao tráng thì liên tục lôi kéo nhau. Bên cạnh Trần Tuyết Nương rơi nước mắt như mưa, Trường Phong nghe được chạy tới cũng bị dọa sợ gào khóc. Gây ra động tĩnh không nhỏ, làm không ít người đi đến hóng hớt.
Cộng thêm cả khách nhân trong viện Tần Thu Uyển còn chưa đi, nàng là chủ nhân, lại là tân nương tử, đi đến đâu cũng làm cho người khác chú ý. Rất nhanh, người trong viện cũng đã vây kín.
Người hóng hớt thấy hai người bắt đầu lao vào đánh nhau túi bụi lập tức tiến lên can ngăn, vất vả lắm mới tách được hai người ra, mấy người can ngăn cũng phải chịu mấy phát đánh.
Hỏi đến nguyên do hai người đánh nhau thì lại thành ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.
Thấy Trần phụ không biết xấu hổ một mực chắc chắn đống bạc kia là của ông ta, Dương mẫu giận không có chỗ phát tiết: "Nếu ông ta có bạc thì sẽ bị những chủ nợ kia ép thành như vậy sao?" Bà ta nghĩ đến cái gì đó, nhãn tình sáng lên, đưa tay chỉ về phía Tần Thu Uyển: "Lúc đầu chính Vũ Nương đã phát hiện Tuyết Nương cầm bạc đưa cho ông ta."
Mọi người nhìn về phía Vũ Nương.
Trần phụ nhìn qua, ánh mắt sắc bén.
Ánh mắt Trần Tuyết Nương thì mang theo ý cầu khẩn.
Sắc mặt Dương Quy rất phức tạp, hắn không keo kiệt như nương hắn, giữa hắn và Trần Tuyết Nương cũng có tình cảm, nàng cầm bạc cho nương gia, hắn tức giận thì tức giận, nhưng cũng không muốn để nàng mất hết mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy. Chuyện hôm nay nếu không phải Trần Vũ Nương nhảy ra làm kinh động đến phụ mẫu thì cũng sẽ không ầm ĩ như thế.
Tần Thu Uyển không nhìn bất luận kẻ nào, vuốt cằm nói: "Vừa nãy ta đứng ở cổng thì thấy Tuyết Nương đưa đồ cho phụ thân của ta. Ta thấy có thứ gì đó rất sáng, còn phản quang nên mới dám xác định đó là bạc."
Có nàng làm chứng, tất cả mọi người đều nhận định đống bạc này là của Dương gia. Thế là ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần phụ đều tràn đầy khinh bỉ.
Chuyện mượn bạc cũng không phải là chuyện mất mặt, ai mà không có lúc thiếu thốn, nhưng đã mượn bạc còn không chiu thừa nhận thì rõ ràng là không có ý định trả, đây là khôn lỏi.
Sắc mặt Trần phụ hết xanh lại trắng, trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển: "Ta là phụ thân của ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
"Hai nhà các người đối với ta mà nói đều không phải là người tốt lành, ta chỉ nói ra những gì chính ta nhìn thấy." Tần Thu Uyển dửng dưng nói: "Ông không thích nghe thì ta không nói nữa là được."
Nàng lui ra phía sau một bước, bộ dáng như không có ý định mở miệng nữa.
Trần phụ: "..." Cái gì nên nói hay không nên nói nàng cũng đã nói xong rồi, hiện tại không mở miệng thì sẽ biến ông ta thành như thế nào đây?
Tất cả mọi người đều sẽ cho rằng, người làm phụ thân là ông ta quá hung hăng, không cho nữ nhi nói chuyện.
Vì sao không cho nói chuyện?
Chắc chắn là vì ông ta chột dạ!
Nghĩ đến đây, Trần phụ tức muốn ói máu.
"Nữ nhi của ngươi đã chính miệng làm chứng, số bạc này là của Dương gia bọn ta." Dương mẫu cất kỹ bạc rồi nói: "Nể tình hai nhà chúng ta là thân thích, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi trộm bạc nữa. Nhưng mà từ nay về sau, ngươi đừng hòng trèo lên cửa Dương gia bọn ta."
Bà ta lại nhìn về phía Trần Tuyết Nương: "Ta đã từng nói, nếu ngươi dám bí mật cầm bạc đưa về nương gia thì hãy cút ra ngoài cho ta!"
Ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, làm cho nước mắt Trần Tuyết Nương càng rơi nhiều hơn, đến cả việc mở miệng xin xỏ cũng không dám.
Dương mẫu thấy nhi tức không còn già mồm, trong lòng cũng tương đối hài lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích với mọi người: "Không phải là ta không nhớ tình cảm thân gia, mà chuyện Trần Bảo làm là chuyện lớn, mọi người hẳn cũng đều đã nghe nói. Bạc của ta kiếm được cũng rất vất vả, sao có thể đưa cho mấy kẻ lừa đảo được?"
Thứ lừa đảo trong miệng bà ta, mặt ngoài là chỉ những tên đã lừa Trần Bảo. Nhưng rơi vào trong tai mọi người lại làm họ cảm thấy là đang chỉ Trần gia.
Sắc mặt Trần phụ đỏ lên, tiếp tục khẳng định: "Số bạc kia là của ta!"
Thấy ông ta còn muốn cãi cố, phu thê Dương gia lại nổi giận, người làm ăn đều không muốn để lại thanh danh là cậy thế hà hiếp người khác, Dương mẫu giận thì giận nhưng vẫn mỉm cười: "Vốn ta còn định nể tình thân thích không so đo với ngươi. Nhưng nếu ngươi khăng khăng thì ta cũng chỉ có thể đi đến phủ thành tìm đại nhân hỏi rõ!"
"Được thôi!" Trần phụ không hề sợ hãi: "Ba lượng bạc không phải là con số nhỏ, ngươi cứ lấy như vậy chắc chắn là ta không cho phép. Ngươi đi tìm đại nhân đi, ta ở chỗ này đợi!"
Thấy ông ta không hề chột dạ, mọi người bán tín bán nghi, bắt đầu hoài nghi số bạc kia có phải thật sự là của Trần gia hay không.
Thấy thế, Dương mẫu tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Dương gia bọn ta không thể chấp nhận cái tiếng là cướp bạc của người khác! Không phải là ta muốn so đo, mà mọi người đều đã nhìn thấy, đây là ông ta bức ta. Việc ngày hôm nay nhất định phải phân biệt rõ ràng!"
Bà móc từ trong ngực ra một lượng bạc: "Ai giúp ta đi vào trong thành báo cho đại nhân thì đây là tạ lễ."
Lúc này mà đi cáo trạng, không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa.
Một lượng bạc kia thực sự hấp dẫn, lúc này đã có tầm hai ba người đứng ra nhận việc.
Người trên trấn bình thường đều không muốn dính líu đến nha môn.
Trần phụ nói như vậy cũng là vì muốn dọa bọn họ chút, không ngờ phu thê Dương gia lại kiên cường như vậy.
Lỡ như mấy người kia thật sự đi đến phủ thành tìm đại nhân, sau khi hỏi rõ chân tướng thì chắc chắn sẽ có người nhập tội.
Không ai có thể rõ ràng chân tướng sự tình hơn so với ông ta, cộng thêm có đại nữ nhi làm chứng, còn có việc trong nhà thiếu nợ, chuyện này chắc chắn sẽ được phơi bày. Đến lúc đó, ông ta có thể sẽ bị nhốt vào ngục.
"Đại nhân công vụ bề bộn, sao có thời giờ để ý đến chuyện nhà của chúng ta?" Trần phụ cười lạnh: "Ba lượng bạc này coi như là ta cho ngoại tôn của ta chi tiêu. Ngươi đã nói về sau ta đừng đến nhà các ngươi nữa, thì ta nói cho các ngươi biết, các người vô lại như vậy, ai dám qua lại nữa?"
Ông ta xoay người rời đi: "Trong nhà của ta còn có việc, không rảnh luyên thuyên cùng các ngươi!"
Dương mẫu hô to: "Ngươi không chột dạ thì ngươi chạy cái gì?"
"Sao không chờ ta mời đại nhân đến điều tra! Ta cướp bạc còn không sợ, ngươi là khổ chủ thì sợ cái gì?"
Trần phụ không quay đầu lại, nhanh chóng chạy đi.
Mặc dù ông ta sống chết không chịu thừa nhận, trước khi đi còn có chút tức giận, nhưng trong lòng mọi người đều đã hiểu. Việc hôm nay rõ ràng là Trần gia đuối lý.
Ba lượng bạc không phải là con số nhỏ, đừng nói là đưa cho ngoại tôn, cho dù là cho tôn tử thì mọi người đều có chút không nỡ. Nếu ông ta không chột dạ thì làm gì mà phải đi nhanh như vậy?
Dương mẫu còn cảm thấy chưa đủ, gọi mọi người lại tố khổ, còn răn dạy Trần Tuyết Nương: "Ngươi đã vào Dương gia ta thì chính là người Dương gia rồi, sao có thể lấy bạc trong nhà đưa ra bên ngoài?"
Trần Tuyết Nương cảm thấy thật khổ tâm, số bạc đó là do nàng cực khổ làm việc gần một năm mới tích lũy được, nếu không phải phụ thân nắm được nhược điểm của nàng thì đời nào nàng chịu cho!
Cúi đầu nhu thuận nghe bà bà răn dạy, nhưng trong đáy lòng nàng tràn đầy sợ hãi.
Dương gia không cho phép nàng đưa bạc cho phụ thân, nhưng Trần gia bên kia lại đang cần dùng gấp... Phụ thân từ nhỏ đã yêu thương nàng, nếu có biện pháp khác thì cũng sẽ không uy hiếp nàng.
Phụ thân bị bức ép đến mức này chắc chắn sẽ còn lại đến nữa.
Đến lúc đó nàng phải làm sao bây giờ?
Lỡ như chân tướng chuyện gả nhầm lúc trước bị truyền ra, Dương gia đối với nàng vốn đã không có kiên nhẫn tất nhiên sẽ tổng cổ nàng đi. Bây giờ bà bà có nói là đuổi nàng thì cũng chỉ để dọa nàng, nhưng nếu như biết được chân tướng sợ là bà ấy sẽ thật sự đuổi nàng.
Trong lúc nhất thời, tâm tư Trần Tuyết Nương rơi vào rối loạn.
Muốn phụ thân không tới nữa thì trừ phi những chủ nợ kia không đòi bạc ông ấy nữa, nhưng nhà ai kiếm bạc cũng rất khó khăn, để đám chủ nợ kia từ bỏ đòi nợ đúng là mơ mộng hão huyền.
Trừ phi có người đứng ra trả nợ.
Nhưng Trần Vũ Nương hận Trần gia đến tận xương tủy nên không thể nào giúp đỡ được. Mà hiện tại chính nàng cũng không bỏ ra nổi nhiều bạc như vậy... Chuyện này đúng là khó giải quyết.
Chân tướng vụ gả nhầm đó có lẽ sẽ không thể dối gạt được nữa.
Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như quỷ, cả người bắt đầu run rẩy.