Chương 227
Mọi người hóng hớt cảm thấy đã đủ rồi thì ai về nhà nấy, còn có người trở lại viện của Tần Thu Uyển để giúp một tay thu dọn.
Mọi người dần tản đi, Dương Quy nhận ra sắc mặt người bên cạnh không đúng, giống như đang bị dọa sợ, hắn bèn ôm người vào lòng nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, nương nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, bà ấy sẽ không đuổi nàng đi đâu."
Trần Tuyết Nương vùi đầu vào trong ngực hắn, khóc sụt sùi: "Phu quân, thiếp sợ."
Dương Quy vỗ vào lưng nàng: "Nương tiếc bạc, nàng không nên đối nghịch với bà ấy, nàng cũng chịu khó chút đi thì bà ấy sẽ không nhằm vào nàng nữa."
Trần Tuyết Nương: "..." Chịu khó?
Nàng còn muốn dựa vào việc mang bầu để không phải đi đến tửu lâu làm việc nữa mà.
Hiện tại xem ra âm mưu này phải dẹp đi rồi.
Nội tâm nàng bất an, định thăm dò xem tình cảm của nam nhân nay đối với mình sâu bao nhiêu, nàng nâng hai mắt đẫm lệ lên, run giọng hỏi: "Sau chuyện hôm nay, chàng có ghét ta hay không?"
Nói thật, Dương Quy cũng có chút bực mình.
Dù là nam nhân nào cũng không thích thê tử của mình tiếp tế cho nương gia, huống chi Trần Tuyết Nương còn lén lút làm việc đó. Trần gia đã mượn bạc còn không chịu nhận, ngược lại còn dè bỉu lại bọn họ.
Nếu chuyện này xảy ra trước hôm nay thì hắn đã chẳng thèm nhẫn nhịn. Sở dĩ hắn kiềm chế cũng là vì nể tình hài tử trong bụng nàng.
Lúc này cũng giống vậy, hắn từng nghe nói nếu nữ tử lo lắng quá mức thì có thể sẽ bị xảy thai, trước kia cũng từng có chuyện nữ tử trong nhà vì chịu đả kích mà động thai khí. Dương Quy kiềm chế sự bực bội trong lòng, kiên nhẫn nói: "Nàng chỉ vì thương phụ thân, ta sẽ không trách nàng. Nhưng mà chúng ta đi sớm về tối kiếm được chút bạc không phải dễ dàng, về sau nàng đừng lấy ra tặng cho ai nữa. Đệ đệ của nàng thật là không hiểu chuyện, chuyện lần này nếu nàng còn thay hắn ta gánh nạn thì về sau hắn ta sẽ còn gây ra tai họa lớn hơn."
Lời nói vừa ôn nhu lại vừa uyển chuyển, nhưng Trần Tuyết Nương cũng đã nghe ra được sự bất mãn trong lời nói của nam nhân, đồng thời hiểu được hắn khinh bỉ đệ đệ mình như thế nào.
Đệ đệ có không hiểu chuyện như nào thì cũng là thân sinh đệ đệ ruột thịt cùng nương sinh ra của nàng, hơn nữa, đệ đệ cũng không phải là mấy tên lưu manh ăn chơi cá cược đi lầu xanh phung phí bạc. Mà chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện bị người ta lừa gạt, là do kẻ xấu kia quá mức hèn hạ, đệ đệ không may đụng phải mà thôi.
Nếu như hắn cũng yêu thương đệ đệ giống như nàng thì sẽ không nói ra loại lời này đâu. Hắn nói như vậy rõ ràng là xem thường đệ đệ của nàng, cũng xem thường nàng.
Nam nhân này dù cũng có mấy phần tình cảm với nàng, nhưng tình cảm lại không sâu.
Nghĩ một lát, trong lòng Trần Tuyết Nương càng không yên tâm hơn.
Dưới cơn lo lắng, nàng chỉ cảm thấy bụng mình hơi đau đau, lập tức hít sâu để mình buông lỏng hơn chút. Nếu đứa bé này không còn, lại còn bị Dương gia phát hiện ra chân tướng thì nàng có thể sẽ bị đuổi ra khỏi cửa thật.
Không thể để như vậy!
Sau khi xảy ra chuyện, lúc ăn cơm chiều, bầu không khí trên bàn ăn hoàn toàn ngưng trệ.
Trần Tuyết Nương khéo léo múc canh cho cả nhà, sắc mặt Dương phụ không tốt, nhưng cũng không nói ra mấy lời khó nghe. Nhưng khi nàng đưa canh cho bà bà, hơn nửa ngày bà ta cũng không thèm nhận.
Dương mẫu giống như cười mà không phải cười: "Tuyết Nương, ngươi đừng tưởng có thể dựa vào chuyện có bầu mà coi lời ta nói như gió thoảng bên tai. Hôm nay may mà số bạc đó không bị phụ thân ngươi mang đi, nếu ông ta thật sự lấy đi để trả nợ thì ngươi hãy tự mình cầm hưu thư rồi cuốn gói ra khỏi đây."
Nói đến đây, trên mặt đã không còn ý cười nữa mà vô cùng nghiêm túc.
"Vâng ạ." Trần Tuyết Nương cúi đầu: "Nương, con không thể lay chuyển được phụ thân, nhìn phụ thân cầu xin quá khổ sở nên con mới nhất thời xúc động. Con biết sai rồi, số bạc đó là tiền công của con, bây giờ con lại đang có thai, thỉnh thoảng cũng cần ăn đồ ngon để bồi bổ thân thể, người có thể trả bạc lại cho con được không?"
Còn muốn lấy về?
Dương mẫu hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ giúp ngươi bảo quản trước, lúc nào ngươi cần dùng thì tới tìm ta lấy là được."
Trần Tuyết Nương vốn cũng không ôm hi vọng việc có thể lấy lại bạc, nghe bà ta nói như thế cũng không bất ngờ, nhưng vẫn khó tránh khỏi thất vọng.
Buổi sáng hôm sau, giống như ngày thường Trần Tuyết Nương lại nghe thấy tiếng la của Dương mẫu.
"Tuyết Nương, đừng ngủ nữa, hôm nay có yến hội trăng tròn, mau đi đến tửu lâu giúp một tay."
Hôm nay thật ra cũng không có việc gì làm, đồ ăn đã chuẩn bị xong, cũng không cần phải đi sớm như vậy. Dương Quy còn đang nằm, Dương mẫu gọi như thế chỉ là vì đã quen rồi.
Trần Tuyết Nương nghĩ phải làm cách nào để bà bà sửa đổi cái thói quen này, sau khi đứng dậy, lặng lẽ bôi phấn lên trên mặt, để cho mặt mình nhìn trắng bệch. Sau đó mới đỡ bụng, khó chịu đi ra ngoài: "Nương, bụng con có hơi đau."
Nhìn thấy sắc mặt nàng không đúng lắm, Dương mẫu lo âu tiến lên: "Đi đi, tìm đại phu."
Trần Tuyết Nương không cự tuyệt.
Đại phu không nhìn ra là có động thai khí, nhưng thấy nàng kêu lên đau đớn, bèn nói: "Có lẽ là bị đau bụng. Ngươi có tiêu chảy không?"
Trần Tuyết Nương lắc đầu: "Toàn thân ta như nhũn ra, một chút khí lực cũng không có, cũng không có chút tinh thần nào, chỉ muốn đi ngủ."
"Vậy thì cứ nghỉ đi." Đại phu thuận miệng nói: "Người có thai thỉnh thoảng sẽ có chút phản ứng nhỏ, không có khí lực thì cứ nằm thôi."
Lời nói này vừa hay phù hợp với tâm ý của Trần Tuyết Nương.
Hai bà tức đi ra từ y quán, Dương mẫu nghĩ nghĩ: "Vậy ngươi trở về nằm nghỉ một lát, trước buổi trưa hẵng vào trong tửu lâu giúp đỡ, chỉ cần bưng thức ăn là được."
Trần Tuyết Nương cúi đầu đồng ý.
Nghĩ đến chỉ cần bà bà chấp nhận nhượng bộ thì về sau sẽ có thể lui thêm bước nữa.
Dương mẫu cũng rất bất mãn: "Nếu không còn khí lực hay không có tinh thần thì phải cố mà giữ vững tinh thần. Nếu trở về nằm sẽ còn khó chịu hơn."
Trần Tuyết Nương càng nghe càng thấy không đúng, cường điệu nói: "Nương, con đau bụng."
"Biết rồi, cho nên ta mới cho ngươi về nhà nằm." Mắt thấy đã đến đầu phố, bà ta phất phất tay: "Tự trở về đi, cẩn thận một chút."
Đưa mắt nhìn bà bà đã đi xa, Trần Tuyết Nương quay người trở về.
Mất một khoảng thời gian, trời lúc này đã sáng rõ, nàng vốn định đi tìm tỷ tỷ nói chuyện.
Nợ không trả, Trần phụ vì ép nàng nên chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ nói ra chân tướng việc gả nhầm, biện pháp duy nhất chính là mau chóng trả nợ.
Nàng không bỏ ra được thì phải đi tìm người có thể bỏ ra được.
Trần Tuyết Nương vốn còn đang lo lắng tỷ tỷ chưa dậy, còn chưa đi gần, đã thấy cửa đối diện mở ra, bà đỡ chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho tỷ tỷ đang cùng mấy phụ nhân nói chuyện phiếm.
Nàng tới gần, phát hiện mặt mũi những phụ nhân tràn đầy ý cười, trong tay đều bưng một cái chậu, bên trong là đồ ăn, toàn là gà vịt thịt cá.
Bà đỡ đang nói cười rất vui vẻ: "Mấy món ăn chưa được bày ra bàn, đông gia nói ném đi thì đáng tiếc, còn thừa lại hai ba chậu. Sau khi các ngươi trở về cũng có thể bảo người quen biết tới lấy."
Hương vị đồ ăn trong buổi tiệc hôm qua thật sự rất ngon, chúng phụ nhân bưng chậu đều rất cao hứng, liên tục gật đầu.
Trần Tuyết Nương đến gần: "Tỷ tỷ ta đâu?"
Bà đỡ nhìn nàng một cái, nói: "Đông gia còn chưa thức dậy. Nếu muốn tìm ngài ấy thì trễ một chút rồi đến."
"Ta có việc gấp." Trần Tuyết Nương nói, xong vội đi vào cửa.
Tần Thu Uyển sống lâu như vậy nên từ trước đến nay đều rất nhay cảm, lúc nghe thấy động tĩnh ở cửa nàng đã sớm tỉnh lại. Mắt thấy Trần Tuyết Nương tìm tới đây, nàng rất hiếu kì.
"Chuyện gì vậy?"
Trần Tuyết Nương ngẩng đầu liền thấy tỷ tỷ khoác áo choàng đứng dưới mái hiên.
Áo choàng ở trên trấn rất là hiếm, nhất là bộ đồ của nàng còn làm từ lông bạch hồ, làm nổi bật sắc mặt trắng nõn của nàng lên, mặt mày nàng cũng vô cùng tinh xảo, nhìn cứ như vẽ.
Trước kia tướng mạo của tỷ tỷ đã rất đẹp, nhưng cũng không đẹp bức người như vậy. Khó trách Lâm công tử lại cam nguyện thành hôn với tỷ ta.
Chuyện nàng muốn nói không thích hợp để người ngoài nghe thấy, thế là nàng sát lại gần: "Tỷ tỷ, phụ mẫu dạo này rất khó khăn, tỷ có thể giúp đỡ họ trả nợ được không?"
Tần Thu Uyển ngáp một cái: "Không được."
Mỹ nhân ngáp cũng mang theo một vẻ đẹp lười biếng.
Trần Tuyết Nương nhìn thấy mà ngây người, bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi trước kia mình lấy đâu ra dũng khí mà cho rằng tỷ tỷ không đẹp bằng mình. Sau khi kịp phản ứng lại thì vội vàng nói: "Vì sao không được?"
Nàng nhìn thoáng qua bài trí trong phòng: "Tỷ tỷ, nếu tỷ để mọi người biết tỷ bất hiếu như vậy thì làm gì có ai mua đồ của tỷ nữa?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi đang lo lắng cho ta à?"
Từ những ân oán trước kia giữa hai tỷ muội thì làm gì có chuyện lo lắng cho nhau?
Trần Tuyết Nương á khẩu không trả lời được.
Tần Thu Uyển giơ ngón trỏ ra, xoa xoa khóe mắt bởi vì vừa mới ngáp mà có nước mắt chảy ra, nói: "Người như ngươi, xử sự thì tùy hứng, lại còn tư lợi. Không thể nào có chuyện lo lắng cho ta, ngươi chạy tới đây nói những lời này hẳn là vì trong đó sẽ có thứ có lợi cho ngươi." Nàng bắt đầu phân tích: "Phụ thân đã tới tìm ngươi nhờ ngươi trả nợ, ngươi không muốn trả, nhưng lại không thể không trả, nếu không ngươi cũng sẽ không tới tìm ta." Nàng hiếu kì hỏi: "Ngươi bị phụ thân nắm trong tay nhược điểm gì vậy?"
Trần Tuyết Nương sợ hãi, giống như bị đạp phải đuôi: "Không có!"
Trả lời vừa nhanh vừa vội, còn làm cho người ta hoài nghi hơn.
Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Rốt cuộc là nhược điểm gì thế?"
Trần Tuyết Nương cắn chặt môi: "Tỷ đừng đoán nữa, không có chuyện gì đâu. Ta chỉ lo lắng cho phụ mẫu và đệ đệ mà thôi."
"Ồ, vậy à?” Tần Thu Uyển phất phất tay: "Sắc trời còn sớm, ta con phải đi ngủ thêm một lúc nữa, không tiễn."
Nói xong thì quay người vào cửa.
Trần Tuyết Nương không cam tâm, nhưng nàng cũng không dám dây dưa nữa.
Vừa rồi mới chỉ nói ngắn ngủi mấy câu, Trần Vũ Nương đã đoán ra nhược điểm của nàng đã rơi vào trong tay phụ thân, nếu nói thêm, lỡ như bị bại lộ thì sao?
Sau khi Tần Thu Uyển đóng cửa lại, nàng bèn đứng sau cửa. Thấy Trần Tuyết Nương vẫn còn đứng hồi lâu tại chỗ rồi mới quay người rời đi. Nàng sờ lên cằm như có điều suy nghĩ.
Lâm Thịnh An đã mặc xong y sam, nói: "Nàng vẫn còn ngủ sao?"
Tần Thu Uyển lắc đầu, nghĩ đến cái gì đó bèn nói: "Chúng ta đã thành thân rồi nhưng chàng còn chưa có thời gian chính thức bái phỏng phụ thân của ta. Vừa hay hôm nay chúng ta rảnh rỗi, cùng nhau đi nhìn một chút đi, thuận tiện để cho chàng xem một đồ tể bán thịt thế nào."
Mặt Lâm Thịnh An lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi hắn đến, hai phụ tử bọn họ qua lại không nhiều, nhưng lần nào cũng tan rã trong không vui.
Hoặc phải nói là thê tử không muốn qua lại với Trần gia.
Dưới tình hình như vậy mà thê tử còn muốn trở về thăm phụ thân, thấy thế nào cũng có điểm lạ. Nhưng mà dù sao cũng rảnh rỗi, hắn lập tức đáp ứng.
Ăn sáng xong, Lâm Thịnh An dắt tay Đoàn nhi cùng những người khác đi về chỗ náo nhiệt nhất trên trấn.
Trần phụ đã bán thịt nhiều năm, sạp hàng ở vị trí tốt nhất, lúc này có không ít người vây quanh.
Nhìn thấy hai phu thê tới, không chỉ Trần phụ mà còn có rất nhiều người tò mò nhìn về bên này. Khi nhìn thấy Lâm Thịnh An ôm hài tử trong ngực, sắc mặt mọi người đều khác nhau.
Nam nhân đối đãi với con trước của thê tử thường sẽ không được yêu thương như thế. Không đánh chửi đã là từ phụ rồi.
Đợi đến khi người bên cạnh Trần phụ tán đi, trên sạp hàng chỉ còn lại toàn là thịt mỡ và một chút thịt nạc và xương. Bán thịt chính là như vậy, buổi sáng có thể bán đi bảy tám phần, số còn lại sẽ bán nốt vào lúc xế chiều.
"Vũ Nương, tìm ta có việc gì?"
Sắc mặt Trần phụ hòa hoãn, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Tần Thu Uyển tới gần nói: "Sáng sớm hôm nay, Tuyết Nương tới nhà nhờ ta giúp ông trả nợ."
Trần phụ liếc trộm vẻ mặt của nàng: "Ngươi bị nó thuyết phục rồi?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta chỉ tương đối hiếu kỳ, ai cũng nói nữ nhi gả đi giống như tát nước ra ngoài. Ngươi thiếu nợ nhiều như vậy, nhưng cũng không liên quan gì đến bọn ta, chủ nợ cũng không đến tìm bọn ta. Vây thì nàng ta gấp gáp cái gì?"
Trần phụ giật mình trong lòng: "Có thể là vì nó lo lắng cho ta. Vũ Nương, những chủ nợ kia đòi bạc của ta liên tục, con có thể giúp ta một chút được không?"
"À thì..." Tần Thu Uyển không nhanh không chậm nói: "Nếu ông nói bí mật giữa hai người cho ta thì chuyện này vẫn có thể thương lượng."
Trần phụ: "..." Thứ đó có thể nói sao?