Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 228

Chương 228
Trần phụ nhìn nữ nhi trước mặt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

Nếu như nói cho nàng chân tướng, như vậy, ân oán giữa hai tỷ muội bọn họ sẽ càng sâu, đại nữ nhi chắc chắn sẽ càng hận Chu thị hơn, có thể sẽ còn giận chó đánh mèo lên cả mình.

Chỗ tốt duy nhất cũng chỉ là nàng có thể sẽ giúp bọn họ trả nợ.

Trần phụ suy nghĩ rất nghiêm túc, đến mức khách hàng kêu mấy lần ông ta mới phản ứng được.

Thái thịt cho vị khách hàng kia, trong lúc đó cũng đã nghĩ xong, đợi người kia đi rồi, ông ta mới nhìn về phía đại nữ nhi: "Ngươi sẽ trả cho ta bao nhiêu."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Thế thì phải xem đó là bí mật gì."

Trần phụ cắn răng: "Trừ phi ngươi trả hết toàn bộ, lại cho ta thêm mười lượng nữa, nếu không ta sẽ không nói."

Tần Thu Uyển quay đầu rời đi: "Vậy ông đem bí mật đó vào trong quan tài đi!"

Thấy ba người rời đi, Trần phụ hoảng hốt.

Nếu không nói thì sẽ không thể lấy được bạc, mấy người kia sẽ không chịu đi. Bọn họ càng ở lâu thì ngoại nhân càng nghị luận nhiều, ông ta thật sự muốn đuổi bọn họ đi lắm rồi.

"Ta nói." Trần phụ đuổi theo: "Chờ ta dọn dẹp xong, ta sẽ đến tận nhà ngươi nói tỉ mỉ từng chuyện."

Trên đường trở về, Tần Thu Uyển còn thuận tiện đi vào trong cửa hiệu nhìn một chút.

Đại khái là vì thấy cửa hiệu son phấn của nàng kiếm được bạc nên ở trên trấn này lại mới mở thêm một cửa hiệu tương tự. Nhưng mà chủng loại son phấn không nhiều, giá bán cũng rất đắt nên vẫn kém xa so với nàng.

Ăn trưa xong, cánh cửa đã bị người nào đó gõ vang.

Trần phụ xoa xoa tay đứng trước cổng, trông không được tự nhiên.

Cửa vừa mở ra, ông ta đang định đi vào, liền nghe thấy có người sau lưng gọi lại. Không cần quay đầu ông ta cũng nghe ra là giọng của tiểu nữ nhi, ông ta lập tức chột dạ.

Gần đây Trần Tuyết Nương luôn rất mệt mỏi, hôm nay bà bà cho nàng về nghỉ ngơi, nàng vừa nằm xuống đã ngủ thẳng tới tận giờ này.

Mắt thấy buổi trưa đã đến, nàng đang ở nhà nên bên tửu lâu chắc chắn đang vô cùng bận bịu. Nàng vội vàng đi ra ngoài, ai biết vừa mới mở cửa đã thấy phụ thân đi đến gõ cửa nhà đối diện.

Cửa kia vừa gõ đã mở, phụ thân còn trực tiếp đi vào.

Chuyện này rất không bình thường, Trần Vũ Nương rất ghét người Trần gia, bao gồm cả phụ thân, hôm qua là ngày đại hỉ mới không đuổi ông ta ra ngoài, nhưng vì sao hôm nay lại không đuổi?

Nàng không biết tại sao, nhưng trong lòng rất là bất an, vô thức liền gọi ông ta.

Hai phụ tử đã ở chung nhiều năm, Trần Tuyết Nương lập tức phát hiện phụ thân không được tự nhiên, nụ cười trên mặt cực kì miễn cưỡng, nàng lập tức lo lắng: "Phụ thân, người tìm đến tỷ tỷ à?"

Trần phụ cứng ngắc gật đầu: "Tửu lâu đang bận lắm, sao con vẫn còn ở trong nhà?"

Vừa nãy ông ta cũng nghĩ tới khả năng sẽ đụng phải tiểu nữ nhi, nhưng sau đó đã lập tức phủ định. Nếu ông ta nhớ không lầm thì hôm nay có người tổ chức yến hội trăng tròn ở tửu lâu Dương gia nên giữa trưa là thời điểm bận rộn nhất. Với sự bần tiện của nữ nhân Dương gia kia thì cho dù tiểu nữ nhi đang có thai cũng sẽ bị bà ta xách đi làm giúp, không thể nào còn ở nhà được.

Ai ngờ lại đụng phải thật!

Trần Tuyết Nương nhìn thoáng qua trong viện, phát hiện Trần Vũ Nương đã đổ ra ba chén trà... Trong viện không có người nào khác, hài tử không uống trà, bà đỡ thì đang bận rộn trong phòng bếp, trà này cũng không thể nào cho nàng được. Như vậy, trà này chỉ có thể là cho phụ thân.

Trước đó hai phụ tử giận dỗi nhau như vậy, sao bây giờ lại đột nhiên sửa lại thái độ rồi?

"Tỷ tỷ tha thứ cho người rồi?"

Trần phụ cố gắng trấn định, vuốt cằm nói: "Đúng vậy!" Ông ta hạ giọng thúc giục: "Tỷ tỷ của con mãi mới đồng ý gặp ta, con đừng làm phiền ta nữa, lỡ như nó đổi ý thì sẽ không tốt, con đi nhanh lên đi."

Trần Tuyết Nương bị ông ta đẩy ra thì càng thêm hồ nghi.

Trần Vũ Nương định trả nợ cho Trần gia?

Nàng vẫn không thể tin nổi.

"Phụ thân, người tìm tỷ tỷ rốt cuộc là vì chuyện gì?" Nàng nhìn cảnh cửa rộng mở kia: "Nếu người không nói, con sẽ xông vào."

Trần phụ: "..." Sao mà xui xẻo vậy chứ!

Ông ta nên tới sớm một chút, hoặc là đợi đến đêm rồi hẵng đến, như vậy sẽ có thể tránh được tiểu nữ nhi.

"Chính là vì chuyện trả nợ." Sắc mặt Trần phụ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Con không cho ta, ta phải tìm biện pháp khác. Tỷ tỷ của con nguyện ý gặp ta là chuyện tốt, chẳng lẽ con muốn quấy nhiễu việc của ta? Ta không lấy được bạc thì cũng chỉ có thể lấy của con thôi."

Ông ta vươn tay: "Đưa bạc trên người con cho ta."

Trần Tuyết Nương lui về sau một bước: "Con không có." Lại nhìn sắc trời: "Tửu lâu rất bận, con phải đi làm việc, chuyện này để nói sau đi."

Nhìn thấy tiểu nữ nhi chạy đi, trong lòng Trần phụ dần buông lỏng, nhưng lập tức lại có chút thất vọng.

Nhà mình xảy ra chuyện mà tiểu nữ nhi không hề giúp đỡ, đừng nói là cho bạc, thậm chí còn không thèm về nhà hỏi cẩn thận ngọn nguồn mọi chuyện, đúng là một kẻ vô ơn.

Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi trong lòng ông ta cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Lúc vào cửa, ông ta vẫn không quên khép cửa lại, đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, nhìn thoáng qua Lâm Thịnh An bên cạnh nói: "Đây là chuyện nhà của bọn ta."

Lâm Thịnh An không nhúc nhích.

Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Thịnh An không phải người ngoài, ông cứ việc nói thẳng đi."

Tâm tư Trần phụ sớm đã trôi dạt đến nơi khác, gật đầu một cái, bèn nói: "Chỉ cần ngươi không sợ mất mặt thì ta cũng không quan tâm."

Ông ta đợi nữ nhi hỏi chuyện, nhưng hồi lâu vẫn không thấy nữ nhi lên tiếng. Chỉ đành phải nói: "Ta không cần mười lượng bạc kia, chỉ cần ngươi giúp ta trả nợ là được. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ kể câu chuyện kia từ đầu tới cuối cho ngươi biết."

Dừng một chút, ông ta nói bổ sung: "Việc này cũng có liên quan đến ngươi."

Tần Thu Uyển nâng tách trà lên, trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Ông nói đi."

Trần phụ cố chấp: "Ngươi cho bạc trước đã."

Tần Thu Uyển buông tách trà xuống: "Thôi ta không nghe nữa, ông cứ đi đi!"

Trần phụ: "..."

Sắc mặt ông ta rất phức tạp: "Ta là phụ thân của ngươi, mười lượng bạc đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Ngươi coi như đấy là bạc hiếu kính ta không được sao?"

"Mười lượng bạc đủ để ta hiếu kính nửa đời sau của ông." Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Nếu ta đưa cho ông toàn bộ, về sau ta không đến cửa nữa thì người khác sẽ nói ta bất hiếu."

Trần phụ: "..." Ngươi bây giờ cũng đâu có hiếu thuận gì!

Sắc mặt ông ta kiên quyết: "Ngươi không cho ta cái gì thì làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?"

Tần Thu Uyển khẽ cười: "Ông không tin ta thì ông hoàn toàn có thể đem bí mật này chôn vào trong quan tài cùng mình."

Trần phụ á khẩu không trả lời được. Hồi lâu sau mới nói: "Vậy ngươi cho ta năm lượng trước, nghe xong nếu cảm thấy có giá trị thì lại cho ta thêm."

Bí mật này dù gì nàng cũng phải nghe, Tần Thu Uyển lấy ra năm lượng bạc đặt lên trên bàn, lúc Trần phụ định đưa tay ra lấy, nàng bèn lập tức thu hồi: "Ông nói trước đi!"

Trần phụ không biết phải làm sao, chỉ đành phải nói: "Ta đúng là có nắm giữ được nhược điểm của Tuyết Nương."

Thấy sắc mặt nữ nhi vẫn như thường, căn bản không hề hiếu kì, ông ta tiếp tục nói: "Lúc trước khi tỷ muội các ngươi định việc hôn sự, vào lúc chuẩn bị hôn kỳ, Dư gia muốn nghênh đón ngươi qua cửa trước. Ngươi là tỷ tỷ, vốn cũng nên là ngươi xuất giá trước, lúc ấy ta đã định đáp ứng thì lại bị Chu di của ngươi ngăn lại."

"Sau khi tiễn người Dư gia đi, bà ta liền nói muốn cho tỷ muội các ngươi xuất giá cùng một ngày. Khi đó ta cho rằng bà ta không muốn lo liệu chuyện hôn sự cho ngươi, lại cảm thấy bà ta làm việc nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, cộng thêm cả nếu như chia ra hai lần đưa dâu tỷ muội các ngươi thì còn phải tốn thêm nhiều bạc. Cho nên, ta đã đáp ứng. Chỉ là ta không ngờ, mục đích của bà căn bản không phải là muốn tiết kiệm bạc."

Ông ta dừng một chút, thấy nữ nhi vẫn chưa hiếu kỳ, cảm thấy không biết phải làm sao, bèn nói tiếp: "Hai tỷ muội các ngươi lên nhầm kiệu hoa, nhìn thì như là bất ngờ. Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, mới thấy bên trong có rất nhiều chỗ kỳ hoặc. Cách giải thích đơn giản nhất đó là, ở đó có nhiều người như vậy, hỉ bà cũng là do từng nhà Dương Dư mời, sao có thể xảy ra nhầm lẫn được?" Ông ta lau mặt một cái: "Sau này khi kết thúc buổi lễ phát hiện gả sai người, mấy nhà chúng ta đã ngồi xuống thương lượng, lúc đó Tuyết Nương và Chu di ngươi khăng khăng chọn Dư gia, lấy lý do là đã thành lễ làm ta cũng có chút hoài nghi."

"Nếu như là đại hộ nhân gia trong thành, mỗi một nhà đều phải tuân theo cổ lễ, phải có canh thiếp và giấy hôn thú. Dù có gả nhầm thì chỉ cần không động phòng vẫn có thể đổi lại. Nhưng các nàng..."

Nhưng mà Trần gia không chú ý gì đến hôn sự của Trần Vũ Nương, cũng không quan tâm đến những nghi thức xã giao này. Mà bên Dương gia, có Dương mẫu kiệt sỉ nên cũng không nỡ mời tiên sinh viết những thứ này, xếp hết tất cả vào một chỗ gom thêm một ít bạc đưa đến Trần gia. Cho nên, hôn sự hai nhà diễn ra rất mơ hồ, lễ chính thức nhất cũng chỉ có lễ đón dâu.

Tần Thu Uyển không muốn nghe ông ta nói linh tinh nữa, hỏi: "Sau này ông mới hoài nghi à?"

Trần phụ thấy trên mặt nữ nhi không có một chút gì gọi là tức giận, cảm thấy kinh ngạc, nói: "Sau này Tuyết Nương và Dương Quy về bên nhau, sau khi nó được gả vào Dương gia, có một lần ta và Chu di ngươi cãi nhau thì đã nói tới chỗ này. Lúc ấy nhìn sắc mặt bà ấy không đúng lắm, trong lòng ta càng thêm hoài nghi. Mãi sau này, ta tìm cơ hội ở trước mặt Tuyết Nương nói đến việc này, nó liền thay đổi sắc mặt, còn để cho ta uy hiếp rồi chịu giúp ta trả nợ... Ta mới giật mình hiểu rõ, việc gả nhầm là do mẫu tử các nàng cố ý. Từ lúc mới bắt đầu, nơi Tuyết Nương muốn gả chính là Dư gia."

Những chuyện này vào đời trước, ban đầu Trần Vũ Nương cũng tưởng rằng chỉ là trùng hợp, sau khi Trần Tuyết Nương về lại với Dương Quy, nàng còn nghĩ rằng hai người nên viên mãn như thế, người sai mới là mình.

Sau này nàng chỉ hơi hoài nghi, nhưng từ đó đến lúc chết cũng không ai nói cho nàng chân tướng.

Trần phụ nói xong, thấy sắc mặt nữ nhi vẫn nhàn nhạt, ông ta không xác định được, thử thăm dò nói: "Ngươi có thể đưa bạc cho ta chưa?"

Tần Thu Uyển nắm bạc trong tay thưởng thức: "Chuyện này hiện tại có bao nhiêu người biết?"

"Ngoại trừ mẫu tử các nàng thì chỉ có ta và ngươi." Trần phụ thử thăm dò đưa tay ra lấy, nhưng ngay cả bạc cũng không đụng vào được.

Tần Thu Uyển liếc ông ta một cái, nói: "Bạc thì ta có thể cho ông, nhưng ta có một điều kiện."

Trần phụ vui mừng: "Ngươi nói đi!"

Sắc mặt Tần Thu Uyển hờ hững: "Ta muốn ông đem ngọn nguồn mọi chuyện... nói cho người Dương gia biết."

Trần phụ kinh hãi: "Ngươi..."

Tần Thu Uyển mở tay cầm bạc ra: "Ông nói việc này cho Dương gia, nói rõ ràng tỉ mỉ một chút, nếu ta hài lòng thì ta sẽ trả hết mười lượng kia cho ông."

Sức dụ hoặc quá lớn, dù biết sau khi người Dương gia biết việc này sẽ ảnh hưởng đến tiểu nữ nhi thì ông ta cũng không cự tuyệt được. Không đắn đo bao lâu, ông ta liền cắn răng đáp ứng: "Ngươi nói thì phải giữ lời."

Tần Thu Uyển đứng lên: "Đó là điều đương nhiên. Chừng nào ông nói xong thì ta sẽ đưa cho ông bạc."

Nàng không thiếu bạc, nàng chỉ muốn nhìn thử xem, sau khi Dương Quy biết mình đã từng bị Trần Tuyết Nương bỏ qua thì sẽ có phản ứng như thế nào?

 
Bình Luận (0)
Comment