Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 229

Chương 229
Mặc dù Trần phụ đã đáp ứng với đại nữ nhi, nhưng đến lúc thực sự đi đến tửu lâu Dương gia lại do dự không dám tiến vào. Trong lòng của ông ta hiểu rõ, nếu như người Dương gia biết được chân tướng chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho tiểu nữ nhi.

Mắt thấy khách hàng trong tửu lâu càng ngày càng ít đi, ông ta vẫn chưa quyết định chắc chắn được.

Đang đứng yên tại chỗ, lại thấy Dương mẫu mặt mũi đầy ý cười tiễn khách đi ra ngoài.

Ông ta không kịp tránh đi, đang định chào hỏi thì Dương mẫu cứ như không nhìn thấy ông ta, quay người tiến vào tửu lâu.

Trần phụ: "..." Đây là không nhìn thấy ông ta sao?

Ông ta đứng chắn gần hết chỗ này, sao có thể không nhìn thấy được?

Chỉ có một lời giải thích duy nhất chính là Dương mẫu làm bộ như không nhìn thấy ông ta.

Nghĩ đến đây, cảm thụ trong lòng ông ta liền không được tốt lắm. Thân gia có thể coi như là một trong những thân thích thân cận nhất trên đời này, hai nhà có hài tử cùng huyết mạch nên sẽ phải giúp đỡ lẫn nhau, cho dù có chút ân oán nhỏ thì cũng không được ghi nhớ quá lâu.

Nhưng bộ dáng này của Dương mẫu... Ông ta càng nghĩ càng giận. Lại thấy Dương mẫu đưa tiễn khách hàng ra ngoài, đồng thời, lại một lần nữa không nhìn thấy ông ta.

Trần phụ tức giận, sao bà ta có thể làm như thế?

Ai mà không có lúc gặp khó khăn?

Ban đầu lúc hai nhà kết thân, đại nữ nhi tiến vào Dương gia, trong một thời gian rất dài, Dương gia toàn lấy thịt ở chỗ của ông ta. Dù có lúc xảy ra chuyện, đại nữ nhi hòa ly, đổi thành tiểu nữ nhi vào cửa thì Dương gia vẫn sẽ mua thịt từ chỗ của ông ta. Hoặc bình thường nếu ông ta không bán được thịt thì đều mang sang cho Dương gia, nhưng từ lúc nhi tử xảy ra chuyện, Dương gia đột nhiên không đến tìm ông ta nữa, mà lại mua của đồ tể đối diện ông ta.

Dù sao thì ông ta cũng không chiếm được lợi lộc gì từ việc hôn sự này, tiểu nữ nhi lại là một kẻ vô ôn, người ta còn phớt lờ ông ta, ông ta còn ở đây do dự cái gì?

"Bà thông gia." Trần phụ lên tiếng gọi bà ta.

Dương mẫu không muốn quay đầu, nhưng vì chung quanh đang có người, bà ta không muốn bị gọi là một người khinh thường thân thích. Không tình nguyện quay người lại: "Ta đang rất bận, ông bà sui gia có việc gì?"

Trong lòng nói thầm, Trần phụ tới đây thì chuyện duy nhất ông ta cần chắc chắn là mượn bạc.

Đang định bày ra bộ dạng lạnh lùng nhưng không thất lễ để cự tuyệt thì liền nghe ông ta nói: "Có một chuyện rất quan trọng, ta muốn nói riêng cho bà."

Mặt mũi Dương mẫu tràn đầy vẻ xem thường: "Nếu như là mượn bạc thì ông không cần mở miệng nữa. Ta không bao giờ cho nhà các người mượn bạc."

Thấy thế, Trần phụ cũng không còn trông mong gì vào mối hôn sự này bèn nói: "Không phải, ta đã nghĩ ra biện pháp khác để kiếm đươc bạc. Cái ta muốn nói với bà chính là về chuyện lên nhầm kiệu hoa lúc trước, gần đây ta mới phát hiện ra một số manh mối."

Nghe được ông ta không mượn bạc, sắc mặt Dương mẫu đã dễ nhìn hơn chút, nghe câu nói phía sau, lập tức mặt mũi tràn đầy ngờ vực: "Chuyện lúc đó là bất ngờ xảy ra, cũng đã là quá khứ rồi, còn có gì quan trọng cần phải nhắc đến ư?"

"Đương nhiên." Trần phụ nói xong thì đi lên bậc thang.

Sau khi nói xong ông ta còn muốn về chỗ đại nữ nhi để lấy bạc, nên lúc này nhất định phải nói cho người nghe Dương gia.

Dương mẫu bán tín bán nghi: "Ta đang rất bận."

"Gọi hai phụ tử bọn họ đến đây đi." Hai người trăm miệng một lời, Trần phụ cố chấp: "Các người nhất định sẽ không hối hận sau khi dành thời gian nghe ta nói đâu."

Thấy ông ta nói nghiêm túc như vậy, Dương mẫu thấy khách hàng chỉ còn lại lẻ tẻ hai ba bàn rượu, hai phụ tử trong phòng bếp cũng đã dọn dẹp gần xong, bèn đi gọi mọi người.

Bây giờ đại sảnh đã không còn bao nhiêu người, sau khi người Dương gia tới, Trần phụ không nhìn thấy nữ nhi, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Không gặp mặt thì sẽ thoải mái hơn chút.

"Chúng ta đi lên lầu nói đi."

Dương mẫu không kiên nhẫn: "Ở đây cũng không có nhiều người, người ta còn đang bận uống rượu, không rảnh mà nghe chúng ta nói chuyện đâu. Ông có chuyện gì thì mau nói đi." Nói xong rồi cút nhanh lên.

Nghe thấy ngữ khí không nhịn nổi nữa của bà ta, Trần phụ đã hiểu ra được ý tứ còn lại của bà ta, cũng không gò ép nữa, bèn nói: "Chuyện lên nhầm kiệu hoa lúc trước là Tuyết Nương và Chu thị bí mật tính toán, sau này ta thấy có chỗ hoài nghi, hai ngày sau mới biết được chân tướng. Suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy là nên nói cho các người một tiếng."

Chỉ ngắn ngủi mấy câu, đã lộ ra rất nhiều tin tức, người Dương gia đầu tiên là sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì hai mặt nhìn nhau.

Sắc mặt Dương Quy khó coi vô cùng: "Nhạc phụ, ý của người là, lúc trước sau khi Tuyết Nương và ta đính ước thì nàng không muốn gả cho ta, nên đã lên nhầm kiệu hoa cố ý gả cho Dư gia?"

Sắc mặt Trần phụ lạnh nhạt: "Đúng là như thế."

Dương Quy không thể tiếp thu được: "Người nói bậy."

Hắn vội vàng phủ nhận như vậy, rõ ràng tâm trạng đang không được bình tĩnh.

Thấy bọn họ không chịu tin, Trần phụ thành thật kể lại: "Trước đó khi nhà ta xảy ra chuyện, các ngươi không cho Tuyết Nương tiếp tế cho ta, nó cũng không chiu cho ta bạc. Ngày đó nó cho ta, chính là vì ta đã dùng tin này để uy hiếp nó, nếu như nó không cho, ta sẽ nói chân tướng này cho các ngươi biết."

Lúc Trần Tuyết Nương cho ông ta rồi bị bọn họ phát hiện, còn thề thốt phủ nhận, ý đồ lừa gạt Dương gia.

Dương Quy ngỡ ngàng.

Dương mẫu hung hăng vỗ lên bàn: "Lý nào lại vậy!"

Sắc mặt Dương phụ tái nhợt, dặn dò nhi tử: "Con đi gọi Tuyết Nương tới đây."

Sắc mặt Dương Quy cũng rất khó nhìn, cũng cảm thấy việc này cần tìm Trần Tuyết Nương đối chất. Vừa mới quay người, đã thấy ở cổng có một bóng lưng bối rối rời đi.

Chính là Trần Tuyết Nương.

Lúc trước Dương mẫu thấy trong tửu lâu không có bao nhiêu khách nên đã cho nàng về trước nghỉ ngơi. Chẳng biết từ lúc nào nàng đã lén lút trở về.

Nhìn thấy nàng chạy trối chết như vậy, hẳn là cũng đã nghe được đoạn đối thoại của mấy người bọn họ.

Dương Quy cao khỏe, sải bước tiến lên, xách nàng ta về như xách con gà con, hung hăng ném xuống đất.

Trần Tuyết Nương bị hắn ta ném một cái, cả người lảo đảo, sau khi vịn vào bàn mới đứng vững được. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Dương mẫu tính khí nóng nảy, không kìm nén được nữa, trực tiếp hỏi: "Lúc đó ngươi cố ý lên nhầm kiệu hoa?"

"Không phải, đó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!" Trần Tuyết Nương bối rối giải thích: "Lúc ấy con bị khăn voan che mặt, được hỉ bà đỡ lên kiệu hoa, tuy có phát hiện cánh cửa không đúng lắm, nhưng con không nhìn thấy chung quanh mà chỉ nhìn thấy được mặt đất dưới chân, nghe chung quanh có nhiều khách nhân nên con đã cố đè ép sự ngờ vực cua mình xuống." Nàng gấp đến mức vành mắt đỏ bừng: "Chuyện gả nhầm nghiêm trọng thế nào ai cũng biết, con đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ là mình sẽ làm như vậy!"

Nàng kéo Dương Quy lại: "Thiếp thực sự thích chàng nên mới đáp ứng việc hôn sự, sao có thể cố ý gả cho người khác?" Nàng nhìn về phía công gia và bà bà: "Tửu lâu Dương gia ở trên trấn này là số một, Dương gia là một gia đình giàu có, con có thể gả được đến đây là phúc khí của con, sao còn có thể đưa phúc khí này cho người khác?"

Lời nói cuối cùng đã thành công lấy lòng được người Dương gia.

Trần Tuyết Nương lại nhìn về phía Trần phụ, vẻ mặt đau lòng: "Phụ thân, người không thể bởi vì việc con không cho người bạc mà đi lung tung nói xấu con chứ! Bây giờ con đang có thai, người không sợ con động thai khí sao? Trước kia con còn tưởng rằng người thương con, hiện tại xem ra, người vốn dĩ không hề thương con, căn bản không coi con là nữ nhi. Nếu người có một chút thương tiếc với con thì sẽ không bao giờ làm được chuyện như vậy."

Trước khi vào cửa, Trần phụ đã đoán được nữ nhi sẽ không thừa nhận, sắc mặt nhàn nhạt: "Ta chỉ ăn ngay nói thật."

Trong hành lang còn sót lại mấy bàn người đã phát hiện ra động tĩnh phía bên này, lúc này đều hiếu kỳ nhìn qua. Trần phụ nhìn chung quanh: "Nơi này không còn là chỗ nói chuyện nữa rồi, ta thấy các ngươi cũng không quá bận bịu, không bằng đi vào nhà của ta hỏi Chu thị thử xem?"

"Đi!" Dương mẫu cởi bao tay xuống hung hăng ném sang một bên, thuận miệng dặn dò tiểu nhị hai câu, dẫn đầu ra khỏi cửa.

Nương chắc chắn sẽ không hại mình, Trần Tuyết Nương lấy lại bình tĩnh, cất bước đi theo. Lui một bước mà nói, nếu mình bị Dương gia chán ghét vứt bỏ thì đối với nương mà nói cũng không có chỗ nào tốt, bà ấy không chỉ không thừa nhận mà ngược lại sẽ còn giúp nàng bao che.

Hơn nữa chuyện này cũng không có chứng cứ!

Thị trấn không lớn, nhóm người bọn họ rất nhanh đã tới bên ngoài cửa Trần gia.

Trần phụ trực tiếp đẩy cửa ra, thấy Chu thị đang phơi rau khô ở trong viện. Bên cạnh là bảy tám người, mỗi người bưng một tách trà trong tay đang thích ý phơi nắng.

Chu thị biết rõ giờ mà nam nhân nhà mình trở về, nên cũng đặt thời gian làm việc của mình vào lúc này. Chỉ là hôm nay có hơi khác biệt, đó là xuất hiện thêm đám chủ nợ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, lòng bà thoáng buông lỏng, vô thức nở một nụ cười nhưng sau đó nụ cười lập tức cứng lại.

Tất cả người Dương gia đều đến, bộ dáng trông không hòa nhã cho lắm.

Bà ta ngờ vực nhìn về phía nam nhân nhà mình.

Trần phụ không nhìn bà ta, dặn dò Trần Bảo: "Trong nhà có việc, con đi ra ngoài trước đi, một canh giờ sau hẵng trở lại."

Trần Bảo: "..."

Gần đây hắn gây ra họa nên cũng không dám đối nghịch với phụ thân, chậm rãi đi ra bên ngoài, lúc ra cửa vẫn không quên chào hỏi: "Tỷ phu."

Lúc này trong lòng Dương Quy đang rất rối bời nên không hề đáp lại hắn.

Thấy thế, Chu thị càng cảm thấy thấp thỏm hơn, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ông bà sui gia tới rồi à, mau ngồi xuống đi, ta đi châm trà cho mọi người."

Thấy Trần Bảo đã đi, Trần phụ lại nhìn về phía mọi người: "Nợ của các vị hai ngày sau ta nhất định sẽ trả, hiện tại nhà chúng ta cần bàn việc tư, xin mấy vị tránh đi một chút." Thấy mọi người vẫn bất động, ông ta lại nói: "Lợi người lợi mình. Trong các ngươi nếu ai rời đi sớm nhất, ta sẽ trả hết nợ cho người đó trước."

Lời này vừa dứt, mọi người liền tranh nhau chen lấn.

Một phần là vì bạc, một phần cũng là bởi vì bộ dạng của người Dương gia tới đây cứ như là muốn gây chuyện.

Dù sao bọn họ cũng muốn đi ra ngoài dạo một vòng, sau đó thì trở về nhà ngủ, vừa rồi bọn họ mới ăn cơm trưa, cũng có thể đi tiêu cơm một chút.

Trần phụ cài chốt cửa lại, lấy cớ pha trà kéo Chu thị vào phòng bếp.

Chu thị không phản kháng, bà ta lúc này cũng đang không hiểu chuyện gì, sau khi rời khỏi mắt người Dương gia, bà ta vội hỏi: "Sao lại thế này? Lời ông nói trong vòng hai ngày sẽ trả hết nợ nần là thật sao?"

Trần phụ tóm lấy bả vai của bà ta, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Thật đó."

Trên đường trở về ông ta đã nghĩ đến việc sẽ trở về trước để thương lượng với thê tử, sau khi trầm ngâm hồi lâu, ông ta vẫn cảm thấy không nên cho Chu thị thời gian để suy nghĩ, ông ta vội nói: "Vũ Nương đã đồng ý trả nợ, điều kiện duy nhất là muốn bà phải thừa nhận chuyện gả nhầm lúc trước là cố ý."

Chu thị sửng sốt, nghĩ đến bộ dạng nữ nhi hoảng sợ đang đứng trong viện, bà ta vô thức phản bác: "Gả nhầm cái gì?"

Trần phụ trừng mắt nhìn bà ta: "Đừng giả bộ nữa. Tuyết Nương đã đồng ý rồi, chỉ cần nói chuyện gả nhầm cho người Dương gia biết thì nó sẽ giúp nhà chúng ta trả hết nợ nần. Ta biết bà thương nữ nhi, nhưng hiện tại chuyện cần thiết nhất lúc này là hôn sự của Bảo nhi."

Sau khi hai phu thê tiến vào nhà, Trần Tuyết Nương càng nghĩ càng bất an.

Một lát sau thấy hai người trở ra, Trần Tuyết Nương mới phát hiện nương không dám nhìn thẳng vào mặt mình.

"Lúc trước khi thành thân..." Chu thị nghẹn ngào: "Chuyện lên nhầm kiệu hoa không phải là bất ngờ, là... là Tuyết Nương không muốn gả vào nhà các người, vì thấy Dư Khai Trực có tướng mạo đẹp nên muốn gả cho hắn."

Đến cả Chu thị cũng thừa nhận thì chuyện này hẳn là thật rồi.

Mặt mũi Trần Tuyết Nương không thể tin nổi: "Nương, người đang nói bậy bạ gì đó?"

Chu thị không nhìn nữ nhi, chỉ nhìn về phía Dương mẫu: "Bà thông gia, Tuyết Nương hành sự tùy hứng, nó đã biết sai rồi. Hiện tại nó cũng đã trở thành gia phụ Dương gia, xin bà nể tình hài tử trong bụng nó mà đừng so đo với nó."

Sắc mặt Dương phụ đen như đáy nồi.

Dương mẫu giận không nhịn nổi: "Chuyện này sao có thể không so đo được?"

Dương Quy chết lặng, Trần Tuyết Nương rất hoảng hốt, thò tay ra bắt lấy tay hắn: "Phu quân, không phải như vậy đâu, chàng nghe thiếp giải thích."

Tay vừa mới đụng được vào ống tay áo của hắn thì đã bị hắn hất ra.

Mắt Dương Quy trừng như chuông đồng, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận, chất vấn: "Trong miệng ngươi có câu nói nào là thật không?"

 
Bình Luận (0)
Comment