Chương 230
Trần Tuyết Nương bị hắn nói như vậy, tâm can khẽ run lên.
Nàng run rẩy hỏi: "Lời nào thiếp nói cũng là thật!"
Dương Quy cười lạnh: "Lúc chúng ta còn chưa đính ước, nương đã cho ta đi gặp một vài cô nương, trong số đó cũng có người khiến ta động tâm. Là chính ngươi tìm tới cửa nói là ngươi ái mộ ta, muốn ở cùng ta cả đời nên ta mới bỏ những cô nương kia mà chọn ngươi, nhưng ngươi thì sao?"
Hắn đưa tay chỉ toàn thân mình từ trên xuống dưới: "Ta tuy có vẻ ngoài không đẹp nhưng cũng không tới phiên ngươi chọn lựa."
Trần Tuyết Nương sợ hãi trong lòng, muốn tóm lấy cánh tay của hắn.
Lại lần nữa bị hắn hung hăng hất ra, Dương Quy còn cảm thấy chưa hết giận, giơ tay đẩy mạnh nàng một cái.
Trần Tuyết Nương vốn rất mảnh mai, bị hắn đẩy như thế thì lui lại mấy bước. Nếu không có Chu thị đưa tay ra đỡ thì có lẽ nàng đã té ngã ra trên đất.
Sau khi ổn định thân thể, nàng cảm thấy thật may mắn, giương mắt nhìn Dương Quy nhưng thấy hắn không còn nhìn mình nữa.
Trong phút chốc, Trần Tuyết Nương chỉ cảm thấy cái lạnh đang xuyên qua toàn thân từ trong ra ngoài. Bất luận hai người trước kia đã từng có tình cảm như thế nào, trong bụng nàng hiện tại còn có hài tử, Dương Quy cũng không hề lo lắng, vừa rồi nếu nàng thực sự ngã xuống thì rất có thể sẽ động thai khí rồi bị xảy thai.
Trần Tuyết Nương khóc không thành tiếng, thấy nam nhân vẫn không để ý, phu thê Dương gia cũng như không nghe thấy, trên mặt không mảy may lo lắng, ngược lại còn vô cùng phiền chán. Nội tâm nàng càng ngày càng lạnh, ánh mắt nhìn về phía nương đang mang vẻ mặt lo lắng, khóc lóc chất vấn: "Nương, con là nữ nhi của người, vì sao người lại hại con?"
Mặt mũi Chu thị tràn đầy áy náy.
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, bà ta cũng không nỡ hủy hoại cuộc đời nữ nhi, nhưng mà nhi tử đang càng ngày càng lớn, trong nhà lại thiếu nợ, về sau không biết sẽ phải sống như nào.
Đừng nói là cô nương trong sạch, cho dù là cô nương đã bị hủy hoại thanh danh thì cũng sẽ không muốn đến nhà mình.
Chu thị sầu khổ nói: "Tuyết Nương, ta..."
"Làm sai thì phải nhận." Vẻ mặt Trần phụ bình tĩnh: "Lúc trước hai mẫu tử các ngươi thuê một hỉ bà ở cuối trấn, nếu ngươi còn giảo biện thì ta sẽ mời bà ta đến đối chất."
Trần Tuyết Nương không còn chất vấn cũng không còn giảo biện nữa, chỉ bụm mặt khóc.
Dương mẫu lạnh lùng nhìn nàng ta, thấy Trần Tuyết Nương vốn đang liên tục giảo biện, nghe thấy Trần phụ định mời bà đỡ tới đối chất thì lại ngậm miệng, trong lòng đã lập tức hiểu rõ. Chuyện gả nhầm kia chắc chắn là do nàng ta chướng mắt tướng mạo con trai mình làm ra. Còn vì sao sau này lại đổi chủ ý, hẳn là do Dư gia không đủ giàu có mà thôi.
Bà ta nhìn nam nhân nhà mình: "Phụ thân hài tử, ông nói đi."
Dương phụ cũng không biết phải làm sao bây giờ, ông ta vốn đã rất chướng mắt ả nhi tức này rồi, nhưng bây giờ Trần Tuyết Nương đang có mang, ông ta không nỡ bỏ hài tử trong bụng nàng.
Vành mắt Dương Quy đỏ bừng, bi phẫn nói: "Con muốn hưu nàng ta!"
Trần Tuyết Nương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi còn mang theo nước mắt: "Phu quân!"
Dương Quy trừng mắt nhìn nàng: "Đừng gọi ta như vậy nữa, người ngươi muốn gả là nam nhân Dư Khai Trực kia, ngươi qua đó tìm hắn đi!"
Nói xong thì sải bước đi ra ngoài: "Ngươi không cần đi cùng ta nữa, lát nữa ta sẽ nhờ người ta đưa một phong hưu thư tới cho ngươi."
Dương mẫu hừ lạnh một tiếng, kéo nam nhân nhà mình nhanh chóng rời đi.
Trong viện chỉ còn lại một nhà ba người.
Lòng Trần Tuyết Nương tràn đầy bi phẫn: "Phụ mẫu, con đã tận lực giúp đỡ các người. Vì sao các người lại muốn hại con? Bây giờ con phải nhận thêm một phong hưu thư nữa rồi kìa, về sau con phải làm sao bây giờ?"
Trần phụ nghiêm mặt: "Ta xin ngươi bạc để trả nợ, nhưng ngươi đã làm gì?"
"Con cũng muốn cho người, nhưng bà bà của con không đồng ý!" Trần Tuyết Nương oan ức nói: "Con cũng đang nghĩ biện pháp để trả nợ, vì sao người lại hãm hại con? Con bị đuổi ra khỏi Dương gia thì có lợi gì cho các người?"
Trần phụ quay mặt đi: "Vũ Nương đồng ý giúp chúng ta trả nợ, điều kiện là ta phải nói cho người Dương gia biết chân tướng."
Chu thị không ngừng gật đầu: "Tuyết Nương, không phải ta muốn hại con. Mà bọn ta đều là bị Vũ Nương ép!"
Bà ta lại nhìn về phía nam nhân nhà mình, thúc giục: "Ông đã nói cho Dương gia chân tướng rồi, nhanh đi lấy bạc của nó đi! Lỡ như nó lừa gạt ông, ta sẽ liều mạng với nó."
Trong lòng Trần phụ cũng không dám chắc, nghĩ là người Dương gia chắc đã rời khỏi con đường này rồi, lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Lúc thành thân đã thu được không ít hạ lễ, Tần Thu Uyển cũng sắp hồi phủ thành, có nhiều thứ không thể mang theo. Nàng chỉ đành xử lý hết trước khi đi. Thứ gì có thể bán đi lấy bạc thì sẽ bán, còn những thứ không thể bán, như bánh cưới và điểm tâm thì sẽ mang đi cho hàng xóm.
Trong viện đang rất hỗn loạn, cửa cũng không đóng. Trần phụ trực tiếp đi vào.
"Vũ Nương, ta đã nói chuyện cho người Dương gia nghe rồi."
Tần Thu Uyển không ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn ông ta: "Dương gia nói như thế nào?"
"Bọn họ sẽ hưu Tuyết Nương." Trần phụ xoa mặt: "Chừng nào thì ngươi trả ta bạc?"
Tần Thu Uyển nhìn đồ vật trong viện: "Ta thu dọn xong những này đại khái sẽ đến chạng vạng tối, ta sẽ tự mình mang bạc tới, thuận tiện tới thăm ông luôn. Từ giờ đến sớm tinh mơ, bọn ta sẽ về phủ thành."
Trần phụ còn tưởng rằng đi đến đây là có thể lấy được bạc, thấy nàng không cho, bán tín bán nghi hỏi: "Ngươi thật sự sẽ mang đến tận nơi sao?"
"Mười lượng bạc không nhiều, người làm ăn luôn chú trọng chữ tín, ông cứ yên tâm đi." Tần Thu Uyển không ngẩng đầu lên.
Nhìn nàng nói chuyện nhẹ nhàng như không, tâm trạng thấp thỏm của Trần phụ đã ổn định lại, nhưng cũng không muốn tay không mà về. Lúc này bèn đi lên trước nói: "Ta giúp ngươi."
Thêm một người giúp đỡ đúng là đã nhanh hơn một chút, chờ đến lúc hoàng hôn, bánh cưới và điểm tâm đã được đưa đi cho xong, bà đỡ và xa phu mang mễ lương* đi đến tiệm lương thực.
(*thóc gạo)
Trần phụ nóng vội nói: "Giá tiền bán đi kiểu gì cũng rẻ hơn ban đầu, hay là bán cho ta đi?"
"Cũng được." Tần Thu Uyển để mễ lương chừa lại bên cạnh lên, dặn dò xa phu đưa đồ đến Trần gia.
Sau khi Trần phụ đi, Chu thị vẫn đợi đến khi ông ta mang bạc trở lại, nhưng thấy thời gian trôi qua, trong nội tâm bà ta lại có chút bất an.
Trần Tuyết Nương khóc lóc cả một buổi chiều, lúc này đang quan sát vẻ mặt của mẫu thân. Hai mẫu tử đã ở chung nhiều năm, chỉ vừa nhấc lông mày đã có thể lờ mờ đoán được ý nghĩ của đối phương. Nàng nức nở nói: "Trần Vũ Nương không bao giờ muốn giúp đỡ gia đình mình, các người còn nghe nàng, nương, người có còn là mẫu thân của con không?"
"Phụ thân đi cả buổi mà vẫn chưa trở lại, theo con thấy, nàng ta cố ý lừa các người rồi."
Chu thị nghiêm giọng: "Chớ có nói hươu nói vượn."
Trong đáy lòng bà ta vẫn hi vọng Trần Vũ Nương có thể giúp bọn họ trả nợ.
Đợi đến khi hoàng hôn, bên ngoài viện truyền đến tiếng vó ngựa, còn vừa vặn dừng lại ở trước cửa nhà mình, Chu thị đột nhiên có cảm giác gì đó, nhanh chóng chạy ra mở cửa. Sau đó liền thấy trong xe ngựa chất đầy hơn phân nửa là mễ lương, mà người phu xe lại chính là phu xe của Trần Vũ Nương.
Nhiều mễ lương như vậy, đủ cả nhà ba người bọn họ ăn suốt nửa năm, nhìn trên cái túi đó có ghi chữ hỉ, cộng thêm người phu xe kia. Rất rõ ràng, Trần Vũ Nương đã nhờ người ta đưa tới.
Chẳng lẽ hai phụ tử bọn họ đã quên hết ân oán trước kia rồi?
Tâm trạng bà ta rất phức tạp, tuy không muốn phụ tử bọn họ tình thâm trở lại nhưng cũng không nỡ bỏ xe lương thực này.
Nhưng dù tâm trạng có phức tạp đến mấy, bà ta cũng không lên tiếng, mặc kệ xa phu mang lương thực vào trong phòng.
Trần Tuyết Nương thấy bán tín bán nghi, nhà nàng cách nhà tỷ tỷ khá gần, bình thường cũng hay qua lại, đương nhiên có thể nhìn ra được tỷ tỷ rất ghét phụ thân, đối với ba mẫu tử các nàng thì còn vô cùng oán hận. Dưới tình hình như vậy, nếu nói những thứ lương thực này là do tỷ tỷ đưa tới... thì thấy thế nào cũng rất kỳ quái.
Xa phu chuyển lương thực vào trong phòng, đến cả nước cũng không uống, rất nhanh đã cưỡi xe ngựa rời đi.
Không bao lâu sau, cả nhà Trần Vũ Nương đi đến.
Chu thị lập tức đi ra nghênh đón, vẻ mặt tươi cười chào hỏi.
Sau khi Tần Thu Uyển vào cửa, ánh mắt liền rơi xuống hai con mắt sưng đỏ trên mặt Trần Tuyết Nương: "Muội muội khóc à?"
Trần Tuyết Nương cực kỳ phẫn nộ: "Đây đều là ngươi hại, ngươi còn hỏi cái gì? Nếu hài tử trong bụng ta có gì bất trắc thì ta sẽ không để yên cho ngươi."
Tần Thu Uyển ngơ ngác hỏi lại: "Ngươi nói gì vậy, ngươi cũng đâu còn là hài tử ba tuổi, hài tử trong bụng ngươi thì có liên quan gì đến ta?"
Trần Tuyết Nương trừng mắt nhìn nàng: "Đừng làm bộ làm dạng nữa!"
Chu thị giật áo nàng lại: "Tỷ tỷ của con hiếm khi mới trở về một lần, tỷ muội các con cũng đừng náo loạn nữa."
Trần Tuyết Nương: "..." Đây là làm loạn sao?
Trần Vũ Nương làm như thế đã hoàn toàn hủy đi nửa đời sau của nàng, đây là sinh tử đại thù, không thể coi là trò đùa được.
Sau khi ngồi xuống, Tần Thu Uyển móc ra hai thỏi bạc năm lượng từ trong tay áo: "Đây là bạc mà ta đã hứa với các ngươi."
Chu thị cố gắng khắc chế mình không đưa tay ra lấy. Bà ta biết Trần Vũ Nương hận mình, lỡ như bà ta đưa tay ra làm người ta đổi ý thì phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt bà ta mong đợi nhìn về phía nam nhân bên cạnh, Trần phụ cũng có chút căng thẳng, run tay đi lên, cầm hai nén bạc nắm chặt ở trong tay. Đến tận lúc này ông ta mới có một chút cảm giác chân thực, nụ cười bên môi kéo dài đến tận mang tai.
Chu thị thấy thế cũng cười tươi rạng rỡ: "Hiếm lắm con mới trở về, nhớ ở lại dùng cơm. Ta đi làm đây, rất nhanh thôi."
"Không cần." Tần Thu Uyển lên tiếng ngăn cản: "Trong nhà của ta còn có việc, không ở lại nữa. Mễ lương ta đưa tới đây có giá hai lượng bạc, cầm bạc xong ta sẽ đi."
Chu thị: "... Mễ lương này là bán cho họ sao?
Không phải là hiếu kính trưởng bối hả?
Bà ta nghĩ như vậy cũng liền hỏi như vậy.
Tần Thu Uyển không hiểu đáp lại: "Cái đó là lễ vật của ta. Chu di, đừng nói là bà muốn lấy không mấy thứ đó đấy nhé. Không đề cập tới ân oán giữa hai người chúng ta, ta chắc chắn sẽ không cho không các người, mà cho dù ta hiếu kính Trần gia thì làm gì có nữ nhi nhà ai mang theo cả xe kéo đi về nương gia? Không nói người khác mà nói luôn Tuyết Nương đây, nàng ta thành thân mấy năm có từng kéo qua chưa?"
Chu thị á khẩu không trả lời được.
Tần Thu Uyển đứng lên: "Mau lên đi."
Trần phụ nhận đống lương thực kia cũng là vì tham đồ rẻ, thúc giục nói: "Bà mau đi lấy bạc đi!"
Chu thị nhìn ông ta: "Nhà chúng ta làm gì có bạc?"
Trần phụ hỏi lại: "Hai lượng trước đó bà về nương gia mượn để trả nợ đó, bà không nhớ à?" Lại thúc giục: "So với tiệm lương thực thì rẻ hơn rất nhiều, bà nhanh lên chút đi."
Hóa ra là mua à!
Một chút lòng cảm kích trong lòng Chu thị vừa dành cho đại nữ nhi nhanh như chớp biến mất. Không tình nguyện đứng dậy đi vào: "Ta còn phải trả số bạc này lại cho ca ca của ta đấy."
"Ta sẽ mau chóng trả hết." Trần phụ lại thúc giục: "Bà nhanh một chút."
Tần Thu Uyển cũng không sốt ruột, khẽ đùa giỡn với Đoàn nhi, Lâm Thịnh An mỉm cười nhìn bọn họ, thỉnh thoảng nói thêm hai câu. Bầu không khí giữa ba người bọn họ vô cùng ấm áp, xem ra cuộc sống rất hạnh phúc.
Trần Tuyết Nương nhìn thấy nụ cười ôn nhu trên mặt nam nhân kia, trong lòng ghen tỵ không thôi. Nàng quen biết hai nam nhân, bất luận là Dư Khai Trực hay là Dương Quy thì đều không được ôn hòa như thế.
Dư Khai Trực còn đỡ hơn chút, Dương Quy thì thuần túy là một tên mãng phu, không hiểu ôn nhu là thứ gì. Tâm tình lúc tốt còn có thể nói vài câu thâm tình, tâm tình không tốt thì mở miệng mắng người. Thân hình hắn ta khôi ngô, Trần Tuyết Nương còn sợ hắn ta động thủ với mình.
Tại sao mệnh của Trần Vũ Nương lại tốt như vậy?
"Tỷ tỷ, tỷ hủy hoại cuộc đời ta thì tỷ được cái gì?" Trần Tuyết Nương nước mắt giàn giụa, u oán chất vấn: "Hay là tỷ dù đã rời khỏi Dương gia vẫn không muốn thấy bên cạnh phu quân có nữ nhân khác?" Ánh mắt của nàng thay đổi, hai hàng thanh lệ rơi xuống: "Tỷ cũng đã tái giá rồi, vì sao không buông tha cho phu quân cũ đi? Tỷ nhất định phải phá hoại cuộc sống của bọn ta thì mới hài lòng sao?"
Chương 231
Trần Tuyết Nương nói gần nói xa đều đang ám chỉ Trần Vũ Nương không quên được Dương Quy mới làm ra những chuyện này.
Những lời này nói ngay trước mặt Lâm Thịnh An đúng là muốn chia rẽ tình cảm hai người.
Nếu là tiểu phu thê bình thường có thể sẽ bởi vì những lời như vậy mà xa cách.
Tần Thu Uyển lên tiếng mỉa mai: "Trước khi các ngươi hòa ly, nếu như ta muốn giữ lại thì chức phu nhân Dương thiếu gia cũng không tới phiên ngươi làm." Nàng cười nhìn Lâm Thịnh An bên cạnh: "Ta đã gặp được nam nhân tốt nhất trên đời này, trong mắt không còn người khác, dù Dương Quy như thế nào cũng chẳng liên quan đến ta."
Lâm Thịnh An nắm chặt tay nàng, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Ta cảm thấy ánh mắt của nàng rất tốt."
Tần Thu Uyển phì cười: "Chàng đang khen thiếp? Hay là khen chính mình?"
"Chúng ta là phu thê, ta khen ta cũng là khen nàng." Lâm Thịnh An ôn nhu nói.
Tất cả rơi vào trong mắt Trần Tuyết Nương làm nàng ta càng thêm đố kị, dưới cơn xúc động, nàng ta bật thốt lên: "Tỷ tỷ và Dư Khai Trực từ nhỏ đã định hôn sự, trước khi thành thân cũng từng qua lại một thời gian, nếu như không có sự kiện lên nhầm kiệu hoa thì bây giờ hai người cũng đã là một đôi phu thê ân ái. Có thể giữa hai người cũng không chỉ có một hài tử..."
Tần Thu Uyển không kiên nhẫn được nữa, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi hủy hoại cuộc sống của ta, còn không biết xấu hổ mà nói ra ở đây, ngươi đang muốn khoe khoang năng lực của ngươi sao? Hay là muốn khoe khoang bản lĩnh liên tiếp cầm hai lá hưu thư của ngươi?"
Lời này thực sự không hề khách khí, Trần Tuyết Nương há hốc mồm: "Ngươi nói bậy."
Tần Thu Uyển hừ lạnh một tiếng, kéo Lâm Thịnh An đứng lên: "Từ lúc ta đi vào đến giờ, ta vẫn chưa đả động gì đến ngươi, là chính ngươi nói bậy mới đúng. Nhưng dù bất luận ngươi nói thế nào thì những tính toán kia của ngươi cũng sẽ không thành công, ngươi nói nhiều thì cũng chỉ uổng phí môi lưỡi mà thôi."
Trần phụ nhìn hai nữ nhi cãi lộn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đôi tỷ muội này đừng nói là giúp đỡ lẫn nhau, gặp mặt mà không đánh nhau đã là tốt lắm rồi.
Mắt thấy Chu thị vẫn chưa đi ra, Trần phụ không còn kiên nhẫn nữa, vọt vào trong tìm kiếm.
Sau đó liền nghe thấy tiếng hai phu thê tranh chấp bên trong, còn có tiếng đồ vật đập vào tường, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết và khóc lóc của nữ tử.
Lúc Trần phụ từ trong phòng đi ra, trong tay đã cầm hai lượng bạc.
Tần Thu Uyển tiếp nhận: "Chu di, nếu bà không muốn chi bạc thì ta sẽ mang đống lương thực kia đi."
Vừa dứt lời, tiếng khóc bên trong lập tức vụt tắt.
Vẫn là câu nói kia, những lương thực này nếu mua từ tiệm lương thực thì sẽ lỗ thêm mấy tiền bạc.
Thấy bên trong không có động tĩnh gì, Tần Thu Uyển cười cười, nắm tay Đoàn nhi đi ra ngoài.
Trần phụ đi theo ra tận cổng, muốn nói lại thôi nhiều lần, cuối cùng để lại một câu: "Nhớ thường xuyên về thăm nhà."
Tần Thu Uyển cười nhạo: "Phụ thân, từ ngày Chu di vào cửa thì nơi này đã không còn là nhà của ta nữa rồi."
Nhìn hai lớn một nhỏ cười nói đi xa. Trong lòng Trần phụ cảm thấy thật đơn côi, giờ này ông ta mới biết, mình đã mất đi cô nữ nhi này.
Hoặc nói đúng hơn là đã sớm mất đi.
*
Trần phụ và người Dương gia nói chuyện với nhau về chuyện gả nhầm lúc trước là ở ngay đại sảnh tửu lâu.
Lúc ấy trong đại sảnh chỉ có hai ba bàn khách hàng, còn toàn người uống say.
Nhưng người Dương gia lúc ấy rất kích động đã khiến người chung quanh chú ý. Những người kia mặc dù không nghe được rõ ràng nhưng đã nghe được đại khái.
Đợi đến buổi sáng hôm sau, chuyện liên quan tới việc Trần Tuyết Nương cố ý gả nhầm đến Dư gia đã bị truyền ra. Sau khi Dương gia biết được việc này thì giận không nhịn nổi, mới đuổi Trần Tuyết Nương về Trần gia, chuyện hưu thư là chuyện hai ngày sau.
Những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Tần Thu Uyển, bản thân Trần Vũ Nương là khổ chủ, chuyện này có truyền ra cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Sau khi mọi người nghe thấy chuyện Trần Tuyết Nương cố ý gả đến Dư gia cướp đoạt hôn sự của tỷ tỷ thì không ít người tức giận thay cho Trần Vũ Nương, nếu như không phải muội muội bày mưu thì nàng và Dư Khai Trực có lẽ đã sớm trở thành một đôi phu thê ân ái.. . Nhưng nếu thật sự là như vậy, nàng cũng không mở được cửa hiệu lớn như thế, cũng sẽ không quen biết được Lâm Thịnh An.
Có câu nhân họa đắc phúc cũng rất thích hợp với tình cảnh này.
Dù sao thì sau vụ gả nhầm này, Trần Vũ Nương quả thật đã bị hủy thanh danh. Chỉ có thể cảm thán, nhân sinh thế sự vô thường.
Nếu cô nương nhà khác đụng phải chuyện này thì chỉ sợ cả đời sẽ bị phá hủy. Nhưng Trần Vũ Nương có thể dựa vào bản lãnh của mình để giúp cuộc sống càng tốt hơn, mới có thể chọn được người tốt hơn.
Buổi sáng, Tần Thu Uyển còn đang ngủ đã nghe thấy có người gõ cửa viện.
Không bao lâu, bà đỡ chạy ra: "Đông gia, Dư đông gia tới."
Lâm Thịnh An hừ lạnh một tiếng: "Chắc chắn hắn tới để cầu xin nàng quay lại."
Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: "Đã muộn rồi, thiếp đã gả cho chàng. Hơn nữa, huynh ấy cũng không kém cỏi, về sau chắc chắn sẽ gặp được một cô nương tốt."
Nói xong, nàng xoay người ngồi dậy, sau khi xắn tóc rửa mặt xong mới mở cửa.
Dư Khai Trực chắp tay đứng ở trong sân, nghe được động tĩnh sau lưng, hắn mới quay lại: "Vũ Nương, có phải ta tới quá sớm hay không?"
"Là ta đi ra quá muộn." Tần Thu Uyển đi xuống mái hiên, nhận nước trà trong tay bà đỡ.
"Có chuyện gì sao?"
Hôm nay mới sớm tinh mơ Dư Khai Trực đã nghe nói chuyện lúc trước Trần Tuyết Nương cố ý gả cho mình, lúc này trong lòng tràn đầy hối hận.
Sau chuyện lên nhầm kiệu hoa, mấy nhà bọn họ đã ngồi cùng một chỗ thương lượng, Trần Tuyết Nương quyết tâm muốn đi theo hắn, hắn cũng không nhất quyết muốn đổi lại. Lúc ấy hắn nghĩ là đã ba bái chín khấu cáo tri tổ tông, nếu như đổi lại, để Trần Tuyết Nương đến Dương gia, lỡ như nàng ta bị Dương gia lạnh nhạt thì trong lòng của hắn cũng không an tâm.
Hắn và Trần Vũ Nương thường xuyên gặp mặt, biết nàng là một cô nương xấu hổ hiền lành, nghĩ đến chuyện các nàng là thân sinh tỷ muội, tính tình chắc cũng không khác nhau lắm. Nhưng hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ Trần Tuyết Nương lại là người mưu mô như vậy, có thể coi là một yêu tinh phá nhà.
Ngay khi nghe thấy tin, hắn liền chạy tới đây, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy người, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
"Muội sắp đi về thành ư?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Sáng sớm ngày mai sẽ đi."
Dư Khai Trực vô thức hỏi: "Khi nào thì về?"
"Không bao lâu sau, chờ hàng trong cửa hiệu bán xong có thể sẽ đích thân đưa tới." Tần Thu Uyển nâng chung trà lên: "Sao huynh không uống trà?"
Thái độ nàng rất thản nhiên giống như là đối đãi với bạn bè.
Dư Khai Trực thở một hơi thật dài: "Nương ta đã không cần dùng quải trượng nữa rồi, cũng đã đính lúc tính sổ với Trần Tuyết Nương."
Lúc trước khi Trần Tuyết Nương bị bắt gian ở giường, hắn vì quá phẫn nộ đã viết ngay hưu thư, nhưng bởi vì nương sinh bệnh nên hắn cũng không so đo. Sau này khi biết được hài tử là huyết mạch của Dương gia, quả thực hắn đã vô cùng phẫn nộ, khi đó bệnh nương đang trở nặng, hắn lại phải nhịn không làm gì.
Bây giờ bệnh tình của nương đã chuyển biến tốt đẹp, Trần Tuyết Nương đầu tiên là tằng tịu với người khác, hại hắn phải nuôi hài tử cho nam nhân khác. Bây giờ còn phát hiện nàng cố ý làm hắn bỏ lỡ nhân duyên tốt đẹp, mối thù này hắn không thế nào nuối trôi được.
Tần Thu Uyển nghe thấy hắn nói như vậy, nụ cười bên môi càng rạng rỡ: "Huynh muốn làm gì?"
Trên đường đi Dư Khai Trực đã nghĩ tới chuyện này: "Ta muốn đến nha môn báo quan để nàng ta phải chịu hình phạt."
Nhãn tình Tần Thu Uyển sáng lên: "Thật chứ?"
"Ta đã nghĩ kỹ rồi." Dư Khai Trực đứng lên: "Ta rất ít khi đi đến phủ thành, nếu có thể, ta muốn đi cùng các muội."
"Được thôi." Tần Thu Uyển cười mỉm: "Vừa vặn lần này ta phải mang theo rất nhiều đồ, cần tìm thêm một xe ngựa kéo, vừa hay có thể cho huynh đi nhờ. Đúng rồi, ta còn có thể bảo xa phu đưa huynh đến nha môn."
Nói gần nói xa thì nàng cũng rất ủng hộ việc hắn đi cáo trạng.
Buổi chiều, người một nhà đang dùng bữa, Dương Quy đến đây gõ cửa.
Thấy hắn, Tần Thu Uyển có chút bất ngờ: "Ngươi có chuyện gì?"
Cả người Dương Quy ỉu xìu: "Vũ Nương, ta không nhìn ra Trần Tuyết Nương hư tình giả ý. Là ta có lỗi với nàng."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Chẳng lẽ nếu nàng ta thật tâm thì những gì ngươi làm là xứng đáng với ta sao?"
Dương Quy: "..."
Biết được chuyện Trần Tuyết Nương cố ý gả nhầm, trong lòng của hắn tràn đầy phẫn nộ.
Trần Tuyết Nương vứt bỏ hắn để về với Dư Khai Trực là do nàng ta thích tướng mạo của Dư Khai Trực. Nếu ngay từ đầu đã không coi trọng hắn, mà sau này lại đến đây câu dẫn hắn thì hẳn là đã coi trọng tiền tài của Dương gia.
Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Dương Quy lại phẫn nộ cùng lực.
Tần Thu Uyển thấy hắn không nói lời nào, sắc mặt hờ hững: "Ngươi đến tìm ta còn có chuyện gì khác không?"
Chắc chắn là không thể vãn hồi được rồi, nàng đã tái giá.
Dương Quy cũng hiểu rõ đạo lý này, vuốt vuốt khuôn mặt cứng ngắc, nhìn về phía Đoàn nhi: "Khi nào nàng đi, ta mang cho Đoàn nhi một ít lương khô."
"Không cần." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Nó là nhi tử của ta, không liên quan đến người Dương gia các ngươi! Ta cũng không thiếu lương khô."
Sắc mặt Dương Quy phức tạp: "Nàng còn hận ta sao?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Đương nhiên là hận rồi."
"Vũ Nương, tranh thủ thời gian trở về ăn cơm, cơm sắp lạnh rồi." Sau lưng truyền đến tiếng thúc giục của Lâm Thịnh An, Tần Thu Uyển gật đầu, đưa tay ra đóng cửa.
Dương Quy nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong lòng vô cùng khó chịu. Đáng lẽ nam nhân ngồi bên trong nên là hắn mới đúng.
Hắn còn chưa quay người đi, cửa lại mở ra, lộ ra dung nhan xinh đẹp của một nữ tử: "Quên nói với ngươi, ngày mai Dư Khai Trực sẽ đi cùng bọn ta đến phủ thành."
Trong đầu Dương Quy ngay lập tức đã suy nghĩ rất nhiều, chẳng lẽ hắn đi theo để buôn bán?
Đang muốn mở miệng hỏi thì liền nghe thấy tiếng nữ tử cười nói: "Hắn đi cáo trạng."
Dương Quy kinh hãi: "Cáo ai?"
Tần Thu Uyển khẽ cười: "Đương nhiên là cáo ngươi và Trần Tuyết Nương âm thầm tằng tịu, bắt hắn phải nuôi hài tử của Dương gia các ngươi suốt một năm, còn cáo Trần Tuyết Nương cố ý gả nhầm làm hủy hoại nhân duyên của hắn."
Nói xong, thấy mặt mũi hắn tràn đầy sự bối rối, nàng mới hài lòng đóng cửa lại.
Dương Quy càng nghĩ càng sợ, không còn tâm tư quấy rầy nàng nữa mà nhanh chóng trở về viện tử đối diện. Vào nhà mới nhớ ra phụ mẫu không ở nhà, lại vội vàng đi đến tửu lâu.
Trong tửu lâu không có nhiều khách hàng, hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy nương đang tiễn khách, lập tức tiến lên kéo người sang một bên: "Nương, xảy ra chuyện rồi."
Dương mẫu bĩu môi: "Có chuyện gì cứ nói, con vội cái gì?"
Dương Quy có thể không hoảng hốt được sao?
"Nương, Dư Khai Trực muốn đến nha môn cáo chuyện con và Trần Tuyết Nương âm thầm tằng tịu với nhau, còn có chuyện nuôi Trường Phong."
Việc cố ý gả nhầm, Dương gia không biết rõ tình hình nên hắn cũng không sợ.
Nhưng chỉ có hai chuyện này là đủ để hắn nhập tội.
Dương Quy có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình sẽ biến thành tù nhân.
Dương mẫu cũng không ngờ nhà mình lại sắp bị kiện, không phải bởi vì buôn bán, mà là bởi vì nhi tức.
Bà ta vỗ đùi, chửi ầm lên: "Trần Tuyết Nương này đúng là sao chổi mà!"