Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 232

Chương 232
Đến giờ phút này, có mắng chửi người cũng không thay đổi được gì.

Quan trọng nhất là phải ngăn Dư Khai Trực lại.

Người Dương gia không quan tâm chuyện buôn bán nữa, vội vàng chạy tới Dư gia tìm người.

Dư Khai Trực muốn đi vào thành nên trước đó đã chuẩn bị kỹ càng. Bạc là thứ cần phải có, nhưng quan trọng nhất là phải tìm được người chăm sóc nương, chỉ mời bà đỡ chăm sóc hắn không yên tâm. Lúc người Dương gia tìm tới cửa, hắn đang cùng người hàng xóm nói chuyện phiếm, muốn nhờ bọn họ chú ý nhà mình nhiều một chút, đỡ đến lúc nương cần giúp đỡ thì lại không thấy ai.

Nghe thấy tiếng người Dương gia bên ngoài, Dư Khai Trực ngờ vực đi ra: "Các ngươi làm loạn ở đây làm gì?"

Nhìn thấy người, Dương Quy vội vàng tiến lên hỏi: "Hai ngày sau ngươi phải đi xa ư?"

Dư Khai Trực không nhanh không chậm đáp: "Đúng vậy."

Hắn tìm người chăm sóc nương, lại nhờ hàng xóm coi chừng người, còn mua lương khô mà không hề che giấu hành tung của mình. Người Dương gia biết chuyện tìm tới cũng không có gì bất ngờ.

Trên thực tế, hắn cố tình làm việc không che giấu cũng là hi vọng người Dương gia tìm đến.

Lúc trước sau khi xảy ra chuyện, nương mắc bệnh liệt nửa người, suýt nữa thì mất đi tính mạng. Lúc đó hắn không buồn so đo với người Dương gia, cho nên đến tận giờ phút này, Dương Quy cũng chưa từng xin hắn tha lỗi hay nhận lỗi của mình.

Người Dương gia thấy hắn thẳng thắn như thế thì càng thêm sốt ruột. Từ trước đến nay Dương mẫu đều không giữ được bình tĩnh, lúc này cũng giống vậy, vội vàng hỏi: "Ngươi đi đến Phủ thành làm gì?"

"Vì ta, vì nương ta đòi lại công đạo." Dư Khai Trực thản nhiên đáp: "Các ngươi yên tâm, đại nhân nhất định sẽ làm việc theo lẽ công bằng. Nếu như các ngươi không sai thì cũng không cần phải gấp."

Ba người nhà Dương gia: "..." Vấn đề là họ thực sự có lỗi!

Dương phụ sốt ruột tiến lên một bước, vừa định mở miệng thì trông thấy chung quanh có rất nhiều người, bèn nuốt xuống lời muốn nói bên miệng lại: "Hậu sinh Dư gia, bọn ta có một số việc muốn thương lượng riêng với ngươi."

"Hai nhà chúng ta không quen biết, không có gì để thương lượng." Dư Khai Trực phất phất tay: "Hành lý của ta còn chưa thu xong, mời mấy vị về cho."

Mắt thấy hắn đã quyết tâm muốn vào thành cáo trạng, Dương Quy sắp biến thành tù nhân, người Dương gia sao có thể tha cho hắn?

Bên kia Dư Khai Trực đang đóng cửa, Dương phụ tiến lên một bước ngăn lại: "Hậu sinh Dư gia, đại nhân công vụ bề bộn, có rất nhiều chuyện tự chúng ta có thể thương lượng giải quyết, không cần làm phiền đến đại nhân. Ngươi đến Phủ thành xong còn phải trì hoãn mấy ngày, để nương ngươi một mình ở trong nhà, ngươi thật sự yên tâm sao?"

Dư Khai Trực nheo mắt lại: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Ta chỉ ăn ngay nói thật." Dương phụ cao khỏe, trực tiếp chen vào cửa, hai mẫu tử sau lưng nhanh chóng đi sát theo sau.

Trong hậu viện, bà đỡ mới tìm đến đang ở trong phòng gấp quần áo, thuận tiện nói chuyện phiếm với Dư mẫu.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Dư mẫu đứng dậy xem xét, Dư Khai Trực sợ nương lại tức giận rồi nguy hiểm đến tính mạng, vội vàng tiến lên đóng cửa lại: "Nương, con định bàn chuyện buôn bán, người và đại nương cứ tiếp tục tâm sự đi."

Dư mẫu thông qua cửa sổ nhìn thấy người Dương gia ở bên ngoài, trong lòng đang nghĩ bọn họ đến đây làm cái gì, nhưng nghĩ tới thân thể hư nhược bây giờ của mình thì liền dừng bước chân.

Lần ngã xuống trước đó của bà suýt nữa đã làm bà mất đi một cái mạng, giờ đây đã qua một năm, nhi tử bị giày vò đến mức gầy còm, bạc trong nhà cũng tiêu tốn không ít, viêc buôn bán cũng không đoái hoài tới làm cuộc sống bọn họ hoàn toàn chênh lệch so với trước kia.

Cho nên, bà không thể ngã bệnh nữa.

Bà miễn cưỡng kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, quay lại tiếp tục nói chuyện phiếm với bà đỡ.

Trong viện, Dư Khai Trực không nói lời nào.

Dương Quy rất vội vã, là người mở miệng đầu tiên: "Dư huynh đệ, khi còn bé hai chúng ta cũng từng chơi đùa cùng nhau nên có một số việc, chúng ta không cần thiết làm lớn lên đâu. Ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói."

Ngụ ý là có thể dùng bạc để bồi thường.

Một nhà ba người bọn họ trên đường tới đã thương lượng qua, Dương mẫu biết lần này muốn thuyết phục Dư gia, nhà mình phải dốc hết vốn liếng. Lúc ở ngoài cửa bà ta đã nói những việc này, nhưng thật sự là không nỡ.

Lúc này nghe thấy nhi tử mở miệng, bà ta cảm thấy cứ như bị ai đó khoét vào tâm can, vô cùng khó chịu.

Dương phụ cũng tiếc bạc, nhưng mà, nhi tử đã mở miệng, với cả dù sao chuyện này cũng phải giải quyết. Ông ta khẽ cắn môi, nói phụ họa: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi không đi vào thành cáo trạng thì mọi chuyện đều có thể thương lượng."

Dư Khai Trực nhìn người Dương gia sợ hãi như vậy thì trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng. Nhưng hắn suýt nữa đã mất nương, còn thực tình coi Trường Phong là nhi tử của mình, yêu thương nó lâu như vậy, thứ tình cảm bị lừa gạt này phải lấy cái gì để đền bù? Một năm qua đó, hắn cũng không biết mình đã mất đi những thứ gì.

Người Dương gia chỉ mới hơi sợ hãi nên còn nợ hắn rất nhiều.

"Ta có thể hiểu là các ngươi nguyện ý bỏ bạc để bồi thường chuyện các ngươi lừa gạt ta?"

Dương mẫu thấy hắn nhắc đến bạc, tiếng lòng căng cứng khẽ buông lỏng, bèn nói: "Chuyện Tuyết Nương và nhi tử ta qua lại, ta không biết gì cả. Nhi tử ta từ nhỏ đã quanh quẩn trong phòng bếp, không được gặp nhiều người, đầu óc đơn giản. Nóbị Tuyết Nương dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, nói đến đây thì nhà chúng ta cũng là người bị hại..."

Dư Khai Trực đã hiểu ra ý tứ của bà ta, đó là Dương gia cũng bị lừa gạt, Dư gia không thể chết một mình, tìm thấy chỗ có thể thương cảm được thì sẽ lôi ra cho bằng sạch.

Hắn phì cười, gật đầu nói: "Trần Tuyết Nương đúng là không biết liêm sỉ, thân là thê tử của ta còn không kiềm chế đi khắp nơi câu dẫn người khác. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai hai ta cùng đi đến phủ thành, nhất định phải mời đại nhân giúp hai nhà chúng ta đòi lại công đạo."

Dương Quy: "..." Hắn không hề có ý này.

Nam nữ tằng tịu với nhau, nữ nhân đương nhiên sẽ bị chỉ trích, nhưng chuyện này một cây làm chẳng nên non. Rơi vào trong mắt ngoại nhân thì hắn cũng là người có lỗi.

Huống chi, Dư gia còn giúp hắn nuôi con, Dư mẫu còn bị tức giận đến mức suýt chút nữa thì mất mạng.

Nếu bị đưa lên công đường, Dương gia muốn thoát tội thì là chuyện mơ mộng hão huyền.

Dương phụ trừng mắt liếc thê tử, đến lúc nào rồi mà bà còn cố giữ đống bạc đó. Vậy bạc quan trọng hay là nhi tử quan trọng?

Ông ta tiếp lời: "Tửu lâu chúng ta lúc nào cũng rất bận rộn, không rảnh đi đến Phủ thành cáo trạng. Trần Tuyết Nương đúng là đã cố ý câu dẫn con ta, nhưng nhi tử ta quá ngu, không biết lòng người hiểm ác, âm thầm qua lại với nàng. Đúng là đã có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với cả nhà các ngươi..."

Dương Quy nghe thấy phụ thân nói mấy lời khách khí này mà mặt mũi Dư Khai Trực vẫn tràn đầy xem thường, cũng tức giân trong lòng, cả giận nói: "Dư Khai Trực, ngươi đừng bày ra vẻ mặt này, ngươi cứ dứt khoát nói thẳng đi, cần bao nhiêu bạc mới không đi cáo trạng!"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức nhận ra ánh mắt phụ thân sắc nhọn hơn, lưng hắn còn bị nương nhéo một cái.

Dư Khai Trực giống như cười mà không phải cười: "Vấn đề này, ta không quan tâm là giữa Trần Tuyết Nương và Dương Quy ai sai nhiều hơn, ai sai ít hơn. Tóm lại là các ngươi đã suýt nữa hại nương ta mất mạng, lừa ta gần hai năm. Nói thật, ta không cần bạc, ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho ta và nương ta."

Người Dương gia đưa mắt nhìn nhau.

Cả nhà bọn họ đều cảm thấy bạc là quan trọng nhất, chưa từng cho rằng trên đời này có chuyện gì mà bạc không giải quyết được. Trước khi đến, cũng nghĩ lần này sẽ phải dốc hết vốn liếng, nhưng có nằm mơ cũng chẳng ngờ Dư gia lại không cần bạc mà chỉ cần công đạo.

Dương mẫu lấy lại bình tĩnh, cảm thấy lời nói của Dư Khai Trực chỉ là làm bộ, hẳn là còn muốn nhiều bạc hơn. Nghĩ như vậy, nỗi bất an trong lòng bà ta đã dần nguôi lại: "Công đạo đúng là nên đòi lại, nhưng nhà bọn ta cũng thực sự oan uổng, tửu lâu ngày nào cũng bận rộn, một ngày cũng không được nghỉ, chúng ta không muốn trì hoãn. Như vậy đi, ngươi ra một cái giá, chúng ta lại thương lượng lại."

Ánh mắt Dư Khai Trực đảo qua từng sắc mặt khác nhau của người Dương gia, nói: "Nương ta suýt nữa mất mạng, bất luận bao nhiêu bạc cũng không đền bù được. Ta cũng nhìn ra được các ngươi thành tâm tới cửa cầu xin tha thứ, nhưng trước khi nhắc đến chuyện tiền bạc, các ngươi cũng nên cho ta một lời xin lỗi."

Nói đến xin lỗi, Dương Quy cảm thấy hơi xấu hổ.

Vấn đề này nếu cẩn thận bàn bạc thì đúng là Dương gia đuối lý, chuyện đã xảy ra gần một năm, hai người bọn họ gặp mặt rất ít, chuyện xin lỗi càng không hề nhắc đến.

"Dư huynh đệ, là ta có lỗi với ngươi." Dương Quy thi lễ: "Ta ở đây xin lỗi ngươi."

Dư Khai Trực gật đầu: "Ta đã nhìn ra thành ý của các ngươi, các ngươi đã bảo ta ra giá, vậy ta cũng không khách khí." Hắn trầm ngâm: "Để tửu lâu của các ngươi cho Dư gia ta thì việc này ta sẽ không truy cứu nữa."

Người Dương gia: "..."

Lúc hắn định ra gia, Dương mẫu đã đoán được hắn có thể sẽ ra giá rất cao, trong lòng đã sớm chuẩn bị sẽ bị ép giá.

Nhưng nghe thấy hắn nói muốn cả tửu lâu, đầu óc bà ta nhanh chóng trống rỗng.

Dù có ép giá cũng không thể không biết xấu hổ như vậy chứ?

Trước khi đến, cả nhà Dương gia đã thương lượng với nhau, nhiều nhất là cho mấy chục lượng... Chỉ cần dưới năm mươi lượng thì đều có thể nắm lỗ mũi mà cho, dùng tiền tiêu tai cũng không tính là lỗ.

Nhưng muốn cả tửu lâu thì khác gì trực tiếp bưng đi bát cơm của người Dương gia!

Điều kiện như vậy, người Dương gia chắc chắn sẽ không đáp ứng.

"Tửu lâu là sản nghiệp của tổ tiên, bọn ta không thể nào cho ngươi." Dương phụ trầm mặt: "Cả nhà bọn ta đến đây là thật tâm muốn bồi thường. Ngươi cũng đừng mấy làm chuyện lãng phí thời gian."

"Ta không hề có ý đùa giỡn." Dư Khai Trực nghiêm túc: "Muốn ta không đi cáo trạng thì các ngươi hãy đưa tửu lâu cho ta, còn cả tất cả mọi thứ bên trong, bao gồm cả tiểu nhị."

Sắc mặt Dương phụ nghiêm nghị: "Không thể được."

Dư Khai Trực chỉ về phía cửa hiệu, mở đại môn ra, ra hiệu cho người Dương gia rời đi: "Ta còn phải thu dọn hành lý, không rảnh nói chuyện với mấy vị."

Nói cách khác là không muốn bàn chuyện nữa.

Dương mẫu vội vàng giật giật tay áo nam nhân nhà mình.

Dương phụ trầm ngâm, cắn răng nói: "Bọn ta cho ngươi sáu mươi lượng."

Mặt mày Dư Khai Trực bất động, sắc mặt như thường, chìa tay ra: "Mời đi."

Dương mẫu tiến lên, tức giận nói: "Ngươi đừng khinh người quá đáng."

"Ta khinh người?" Dư Khai Trực gật đầu: "Đúng rồi, nếu vậy cả nhà các ngươi việc gì phải tới đây để bị ta ức hiếp, hoàn toàn không cần thiết."

Trán Dương phụ nổi gân xanh: "Bảy mươi hai!" Mắt thấy Dư Khai Trực còn định cự tuyệt, ông ta bèn nói: "Ngươi phải biết, ở trên trấn này người có thể có được bảy mươi hai lượng không nhiều. Ngươi cầm số bạc này thì dạng nữ nhân nào mà ngươi không lấy được?"

Mặt mũi Dư Khai Trực tràn đầy vẻ xem thường: "Đã như vậy thì vì sao lúc trước Dương Quy không cưới người khác, mà cứ phải âm thầm tằng tịu với Trần Tuyết Nương?"

Dương Quy: "..." Hắn bị ma quỷ ám mà thôi!

Đến giờ phút này, dù đã ra giá bảy mươi hai cũng chưa giải quyết được việc này, hắn thật sự rất hối hận.

Sau khi hối hận thì càng oán hận Trần Tuyết Nương hơn.

Nếu không phải nàng ta câu dẫn hắn thì hắn cũng sẽ không làm những việc này, Dương gia của hắn cũng sẽ không phải chịu những tai họa này. Quan trọng nhất chính là, nếu như bọn họ không thuyết phục được Dư Khai Trực mà phải đi đến tận công đường thì hắn có thể sẽ bị đẩy vào lao ngục.

Sau đó, bất luận người Dương gia có thuyết phục như thế nào thì Dư Khai Trực vẫn một mực chắc chắn phải giao cả tửu lâu thì mới bằng lòng buông tay.

Người Dương gia tuyệt đối sẽ không đưa tửu lâu.

Tưởng rằng chuyện vẫn còn níu giữ được, người Dương gia còn muốn khuyên, Dư Khai Trực không kiên nhẫn nữa, trực tiếp đuổi người đi.

Người Dương gia trở về nhà. Trên đường đi, bầu không khí ngưng trệ.

Dương mẫu càng nghĩ càng giận, thực sự không nuốt trôi cục tức này, oán hận nói: "Đưa Trường Phong qua cho Trần gia đi. Chỉ cần chúng ta không thừa nhận thì nó cũng không phải là huyết mạch của Dương gia."

Không ngoại tình, đương nhiên là sẽ không còn chuyện Dư gia phải nuôi hài tử cho họ.

Dương phụ rất tán thành, phân phó: "A Quy, con trở về thì đưa nó đi đi."

Một bên khác, Trần Tuyết Nương thấy đã hơn một ngày mà Dương gia còn chưa đưa hưu thư tới, trong lòng đang cảm thấy may mắn, nghĩ rằng có lẽ Dương gia sẽ nể mặt hài tử trong bụng mà tha cho mình... Cho dù tạm thời nàng không thể quay về thì cũng không cần gấp gáp, Trường Phong vẫn còn thì sẽ nhắc nhở cho người Dương gia biết sự tồn tại của nàng.

Đang nghĩ ngợi thì lại thấy Dương Quy khí thế hùng hổ xông tới cửa, đầu tiên là để lại một tờ hưu thư, sau đó lại ném hài tử xuống đất.

 
Bình Luận (0)
Comment