Chương 233
Thật sự là ném.
Hài tử cách mặt đất bằng chiều cao cỡ nửa người lớn, mà bị hắn ném lên mặt đất.
Trần Tuyết Nương nhìn thấy mà tâm can run sợ, vội vàng ôm hài tử từ dưới đất lên. Trong lòng nàng lúc này vừa lo lắng vừa hoảng sợ, không hiểu tại sao Dương Quy lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Có lẽ đã xảy ra một số chuyện mà nàng không biết.
Nàng không nhìn lá hưu thư trên đất, thấy nam nhân kia định quay người rời đi, lập tức tiến lên nắm chặt tay áo của hắn: "Dương Quy, chàng mau nói rõ ràng chuyện này đi."
Dương Quy không có chút kiên nhẫn nào, hung hăng rút tay của mình lại: "Phụ mẫu ta đã nói từ trước là sẽ đưa cho ngươi một phong hưu thư, ngươi còn muốn ta nói rõ ràng cái gì?"
"Phụ mẫu chàng? Phụ mẫu chàng cái gì. Rõ ràng là chính chàng." Nước mắt Trần Tuyết Nương không kiềm được mà rơi xuống: "Từ khi chúng ta quen biết đến bây giờ đã trải qua nhiều năm, còn có một năm làm phu thê, bây giờ ta còn mang thai con của chàng... Chỉ là, trước kia ta làm một vài chuyện sai trái, nhưng cuối cùng ta vẫn lựa chọn chàng. Nếu chàng cảm thấy ta ghét bỏ chàng... . . ." Nàng khóc lóc thảm thiết: "Lúc hai chúng ta ở chung, chàng cảm thấy ta ghét bỏ chàng sao? Nếu ta ghét bỏ chàng, ta sẽ sinh con cho chàng ư?"
"Dương Quy, làm người phải có chủ kiến của riêng mình. Chàng cũng đã là phụ thân của mấy đứa bé, không thể cứ nghe lời phụ mẫu mãi được."
Dương Quy trừng mắt nhìn nàng, nắm đấm bóp chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nếu không phải hiện tại hắn vẫn còn chút lý trí thì hắn thật sự muốn xông vào đấm nàng.
"Trần Tuyết Nương!" Hắn nói như gầm thét: "Dư Khai Trực muốn đến Phủ thành tố cáo chúng ta!"
Vừa dứt lời, lệ trên mặt Trần Tuyết Nương ngừng rơi, cả người ngây dại. Sau khi kịp phản ứng nàng vội vàng thả hài tử trong ngực xuống, lau nước mắt trên mặt, tiến lên hỏi: "Không phải đâu, việc này ta không hề nghe nói đến, tại sao hắn lại đột nhiên muốn đi cáo trạng?"
Nàng càng nghĩ càng thấy không thông: "Lúc trước hắn tức giận viết hưu thư cho ta, hắn còn không so đo với ta. Cho dù hài tử không phải hài tử thân sinh của hắn, nếu hắn tức giận thì đáng lẽ lúc ta đưa hài tử đi hắn đã đi cáo trạng rồi mới phải, sao hiện tại đột nhiên lại..."
"Bởi vì nương hắn đã khỏe rồi." Dương Quy kéo tay áo của mình lại: "Trần Tuyết Nương, đứa bé này không liên quan gì đến ta."
Nói xong thì nhanh chóng chạy xa.
Trước mắt Trần Tuyết Nương hoàn toàn mơ hồ, muốn đuổi theo, nhưng lại bị hài tử ôm lấy bắp chân. Hài tử nhìn hai người cãi nhau, sợ đến mức oe oe khóc lớn.
Nàng chỉ có thể xoay người lại dỗ dành hài tử, Chu thị đứng dưới mái hiên, nghe không hiểu chuyện gì: "Cái gì gọi là đứa bé này không liên quan gì đến hắn? Dư Khai Trực định đi Phủ thành cáo trạng chuyện gì?"
Trần Tuyết Nương lắc đầu: "Con cũng không biết, trước hôm nay con cũng không nghe nói đến chuyện này." Dương Quy vội vàng chạy tới đây để phủi sạch quan hệ cho thấy chuyện này hẳn là thật. Nội tâm nàng sợ hãi, nước mắt lại lần nữa tràn mi: "Nương, người trông hài tử hộ con, con ra ngoài đường hỏi thăm một chút."
Chu thị cũng khẩn trương.
Bà ta vì nhi tử mà bị buộc phải nói ra chuyện gả nhầm lúc trước, đối với nữ nhi bà vô cùng hổ thẹn. Hai ngày này còn nghĩ cách tìm cơ hội để phu thê bọn họ quay tại.
Bây giờ Dương gia đã đưa hưu thư tới, Dư Khai Trực còn định đi cáo trạng... Nếu việc này xử lý không tốt thì đời này của nữ nhi sẽ bị hủy, lúc này bà ta tiến lên tiếp nhận Trường Phong: "Con đi đi!"
Dừng một chút, lại bổ sung: "Con cũng đừng quá gấp, chờ phụ thân con trở về, ta sẽ bảo ông ấy đi hỏi một chút."
Tâm tư Trần Tuyết Nương đang rất rối loạn, lau đi nước mắt xong thì cố làm ra vẻ mặt thản nhiên, nhanh chóng đi ra đường.
Ân oán giữa nàng và hai nam nhân truyền đi khắp nơi, đi trên đường, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều đang nghị luận về mình. Vốn là nàng cũng không muốn ra ngoài nên dứt khoát cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy ai.
Nàng tưởng ngoại nhân còn chưa biết nội tình, tự mình chạy đi hỏi lại chủ động bại lộ chuyện này làm cho người ta bàn tán. Trên đường đi không chậm trễ nữa, đi thẳng đến Dương gia.
Dương mẫu biết nàng đến đây, đừng sau cánh cửa chửi ầm lên, ô ngôn uế ngữ liên tiếp không dứt, làm cho hàng xóm cũng phải rối rít ghé mắt nhìn xem.
Sắc mặt Trần Tuyết Nương trắng bệch, không dám dừng lại, nhanh chóng chạy đi.
Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nếu Dư Khai Trực muốn cáo trạng thì nàng sẽ trực tiếp đi tìm hắn.
Dư Khai Trực đưa tiễn người Dương gia xong thì tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Hắn rất thích nhìn vẻ mặt bọn họ vừa lo lắng lại vừa bất đắc dĩ, nhớ ngày đó, nương bị bệnh nằm ở trên giường, vì quá hung hiểm nên đại phu cũng đã dặn hắn phải chuẩn bị hậu sự. Khi đó, trong lòng của hắn cứ lo nghĩ và sợ hãi không thôi, dù đã trả giá tất cả để cứu lấy mạng sống của nương nhưng vẫn không thể vãn hồi nổi, mỗi lần nhớ tới đều có cảm giác tuyệt vọng.
Bạc là thứ cần thiết, nhưng trên đời này, có rất nhiều thứ mà bạc không thể mua nổi. Thí dụ như thân thể khoẻ mạnh của nương, thí dụ như cuộc sống thê nhi đề huề mà hắn vốn nên có.
Vừa nãy lúc người Dương gia tìm tới, Dư mẫu có hơi sợ hãi. Dư Khai Trực cười nhẹ nhàng an ủi nương, vì sắp xa nhau nên hai mẫu tử còn đang bận tâm sự, nghe thấy tiếng đập cửa, Dư Khai Trực chủ động đi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy người ở cổng có dáng vẻ hơi giống Trần Tuyết Nương, hắn còn nghiêng đầu nhìn ngó một chút.
Trần Tuyết Nương khóc lóc vô cùng thương tâm: "Dư đại ca, ta nghe nói huynh muốn đi đến nha môn cáo trạng?"
Dư Khai Trực gật đầu: "Đúng là có việc này."
Trần Tuyết Nương nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn: "Huynh muốn cáo ai?"
"Ai làm tổn thương ta lừa gạt ta thì ta sẽ cáo người đó." Dư Khai Trực thản nhiên đáp.
Trần Tuyết Nương đã sớm biết được việc này từ chỗ của Dương Quy, nhưng cũng không ngờ ở trước mặt nàng Dư Khai Trực lại thản nhiên thừa nhận như vậy.
"Chúng ta đã từng là phu thê đó!" Trần Tuyết Nương rưng rưng nước mắt: "Một ngày phu thê bách nhật ân, hai chúng ta đã là phu thê hai năm, huynh không định niệm tình chút nào sao? Còn có Trường Phong nữa, huynh đã từng thương nó nhất, chẳng lẽ huynh muốn nó trở thành một hài tử không có nương?"
Dư Khai Trực cười lạnh: "Đâu phải hai năm? Trường Phong là huyết mạch của Dương Quy, chúng ta nhiều nhất chỉ làm phu thê nửa năm. Hơn nữa, hai người các ngươi không thể nào chỉ ngoại tình một lần. Ngươi bây giờ biết khóc thì lúc trước cũng đừng làm những chuyện kia!"
Thấy nam nhân trước mặt hờ hững, không có ý gì là muốn nghe nàng giải thích. Trần Tuyết Nương càng thêm sợ hãi: "Huynh cũng biết chuyện gả nhầm là ta cố ý, lúc trước lên kiệu hoa, ta đã chọn huynh. Ta là một nữ tử, bất chấp thanh danh và nửa đời sau gả cho huynh, huynh không có chút cảm giác gì với tấm chân tình của ta sao?"
Dư Khai Trực khoát khoát tay: "Đừng giả bộ nữa. Lúc đó sau khi lên nhầm kiệu hoa, ta sợ ngươi bị hủy thanh danh nên phải bỏ cả Vũ Nương để chăm sóc ngươi. Nhưng mà ngươi thì sao? Tấm chân tình của ngươi được mấy tháng?"
"Chuyện đó có thể trách ta sao?" Trần Tuyết Nương gào khóc: "Sau khi kết hôn, ta muốn mua y sam mà huynh còn nói là không đủ bạc, huynh bỏ bạc ra mua cho nương của huynh cũng không mua cho ta."
Sắc mặt Dư Khai Trực một lời khó nói hết: "Nương ta mấy năm liền không có một bộ y sam mới, hai chúng ta vừa thành thân ngươi đã có thêm một bộ hạ y. Sau này khi thời tiết lạnh, ta còn mua cho ngươi thêm một bộ đông y. Nhưng nương ta vất vả nhiều năm, mà đến cả một bộ y sam để mặc cũng không có. Còn ngươi, trong của hồi môn của ngươi đầy đủ y sam bốn mùa, tất cả đều là đồ mới. Cho dù ngươi muốn thêm một bộ đồ mới thì ngươi hoàn toàn có thể..."
Hắn không muốn nhắc lại những chuyện đã từng nữa: "Chuyện đã như vậy, nói lại cũng không có tác dụng, ta chắc chắn sẽ đi Phủ thành, dù ngươi có nói gì cũng không thay đổi được, ngươi đi đi."
Trần Tuyết Nương đi một chuyến này là vì muốn dùng tình cảm để thuyết phục hắn tha cho mình. Nhưng hai người càng nói càng kích động, càng nói càng tức giận, nếu tiếp tục như vậy nữa, hắn không chỉ không tha thứ mà ngược lại sẽ càng hận nàng hơn.
Nàng cố gắng đè xuống những oan ức trong lòng: "Dư đại ca, huynh tha thứ cho ta lần này có được không? Nể mặt Trường Phong..." Nói xong liền kéo tay áo hắn.
Dư Khai Trực hung hăng hất tay nàng ra: "Ngươi không biết xấu hổ mà dám nhắc đến Trường Phong với ta sao?"
Hắn đưa tay đóng cửa ầm một tiếng: "Cút!"
Trần Tuyết Nương nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, khóc cứ như ruột gan đang đứt từng khúc. Trong nội tâm nàng hiểu rõ, vô luận như thế nào thì cũng không thể để hắn đi đến nha môn cáo trạng được.
"Chừng nào huynh đi?"
Không có âm thanh nào truyền ra. Trần Tuyết Nương khóc một hồi lâu, rồi lại trở về Dương gia.
Dương gia cũng không cho nàng vào cửa.
*
Lúc đám người Tần Thu Uyển lên đường về thành, nhưng vừa ra bên ngoài trấn, xe ngựa liền ngừng lại.
Nàng vén rèm lên, chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử mảnh khảnh nằm ở trên đường, đường trên trấn vốn không rộng, bị nàng nằm chắn ngang, xe ngựa muốn đi qua cũng chỉ có thể ép qua người nàng.
"Tỷ tỷ, hôm nay hoặc là mấy người cho Dư Khai Trực về, hoặc là cho xe ngựa đi qua người ta!"
Nghe nàng ta nói như thế, Dư Khai Trực lập tức nhảy xuống, hình như muốn tiến lên khuyên bảo.
Tần Thu Uyển ngồi trở lại trong xe ngựa: "Bọn ta còn bận về thành, không rảnh ở đây chơi đùa với nàng ta. Nếu nàng ta đã muốn chết thì cứ thành toàn cho nàng ta đi. Ép qua!"
Hai chữ cuối cùng nói rất nhẹ nhàng làm xa phu cũng phải sửng sốt.
Trần Tuyết Nương nằm trên đất cũng sửng sốt.
Xa phu không dám di chuyển, nếu hắn nhớ không lầm thì vị nằm trên mặt đất này chính là muội muội của đông gia, lại còn đang có thai. Hắn ta cầm cây roi do dự, Tần Thu Uyển đợi hồi lâu mà không thấy có động tĩnh gì, nhô đầu ra đoạt lấy cây roi hung hăng quất vào thân con ngựa.
Con ngựa hí dài một tiếng, móng vuốt giơ lên, sau đó co cẳng chạy ra ngoài.
Trần Tuyết Nương bị dọa đến mức hồn phi phách tán, lộn nhào trốn lên trên đường, nhìn xe ngựa đi qua, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sờ một cái lên cái trán, phát hiện trên tay toàn là mồ hôi. Hai cái chân run rẩy một hồi lâu mà vẫn không nhấc nổi bước chân.
Cũng không biết là bị con ngựa hù, hay là nhìn thấy Dư Khai Trực đi đến Phủ thành mà sợ.
Giờ phải làm sao bây giờ?
Trần Tuyết Nương ôm lấy cây đại thụ, hít sâu mấy hơi rồi nhanh chóng chạy trở về trên trấn.
Chu thị cũng hết cách rồi, ngồi trong nhà không nổi nữa, đi ra ngoài lại cảm giác mất mặt, nghĩ nghĩ, bèn đi đến tửu lâu Dương gia.
"Bà thông gia, Tuyết Nương đã tận mắt nhìn thấy Dư Khai Trực đi đến Phủ thành, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Dương mẫu đã đi gặp Dư Khai Trực, thấy hắn một mực chắc chắn muốn bọn họ dùng tửu lâu để bồi thường, căn bản không chịu tha thứ.
"Không có cách nào khác." Dương mẫu nghiêm mặt: "Ta đang rất bận, không rảnh chiêu đãi các ngươi."
Nói xong thì đẩy người ra chỗ khác, tiến vào phòng bếp.
Chu thị không thể hiểu nổi, trong tửu lâu đúng là có rất nhiều khách, thật sự không rảnh. Nhưng tình hình bây giờ đã khác biệt, nếu Dương Quy xảy ra chuyện, phu thê Dương gia có kiếm nhiều bạc đến mấy cũng vô dụng thôi!
Bà ta lại làm phiền, Dương mẫu cảm thấy vô cùng phiền phức, còn bảo tiểu nhị đuổi bà ta ra.
Về đến huyện thành, bây giờ Tần Thu Uyển đã dọn ra sau phố Kỳ Lân, sai người đưa Dư Khai Trực đến nha môn.
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Thu Uyển cáo trạng, chỉ huy tiên sinh viết thay viết đơn kiện để Dư Khai Trực mang đến, đại nhân đón lấy, lập tức cho người đi đến trấn dẫn người Trần gia và Dương gia tới.
Người Dương gia nghĩ như thế nào, Chu thị không biết, dù sao thì khi bà ta nhìn thấy đơn kiện cũng bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Phải biết, nói về chuyện gả nhầm lúc trước thì bà ta vì quá kích động nên cũng tham dự vào trong đó. Còn có, vụ việc nghi ngờ huyết mạch Dương gia lúc trước bà ta cũng biết.
Lúc bị mang lên xe ngựa đi đến Phủ thành, nội tâm bà ta vô cùng căng thẳng, nhịn không được bèn trách: "Tuyết Nương, lúc trước vì sao con lại nói cho ta những chuyện kia?"
Người không biết thì không có tội.
Nếu như bà ta không biết thì những chuyện này đều không liên quan gì đến bà ta.
Nghe bà ta nói như thế, Trần Tuyết Nương liền hiểu ngay, nương đang muốn tìm cách thoát thân, nước mắt nàng ta rơi được dữ hơn: "Người là nương của con, sao người có thể nói như vậy?"
Trần phụ tát nàng ta một cái: "Ngươi còn có mặt mũi mà khóc hả!"
Trần Tuyết Nương bị đánh, trừng mắt nhìn phụ thân: "Người đánh con?"
Ánh mắt Trần phụ còn ác hơn trừng mắt nhìn lại, đừng nói là đánh người, ông ta còn muốn giết người nữa đấy