Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 234

Chương 234
"Tổ tiên Trần gia ta từ trước đến nay đều chưa từng có ai bị kiện cáo." Trần phụ hung dữ: "Sớm biết ngươi là cái loại nghiệt chướng như vậy, lúc mới sinh ngươi ra ta đã bóp chết ngươi rồi."

Trong ánh mắt ông ta tràn đầy hận ý.

Trần Tuyết Nương nhìn thấy ánh mắt này của ông ta, co rúm người lại chui vào một nơi hẻo lánh.

Hài tử rất nhạy cảm, lập tức nhận ra người lớn đang cãi nhau, không nhịn được mà bật khóc.

Trần phụ nghe thấy mà bực bội: "Khóc cái gì mà khóc?"

Hài tử không hiểu chuyện, bị ông ta mắng như thế thì càng khóc lớn hơn.

Chu thị không nhịn được nữa bèn lên tiếng: "Người lớn đã làm sai rồi, ông còn giận chó đánh mèo lên hài tử làm gì?"

Trần phụ trừng mắt nhìn bà ta: "Lúc trước ta cũng không nên lấy ngươi! Sớm biết hiện tại sẽ biến thành như vậy ta tình nguyện làm một người không thê!"

Câu nói này như một mũi đao đâm thẳng vào tim, Chu thị tức giận đến mức rơi nước mắt: "Không lấy ta thì ngươi sẽ có Bảo nhi ư? Ta sinh nhi tử cho ngươi, giúp ngươi nối dõi tông đường, ta đã bao giờ làm gì có lỗi với ngươi chưa?"

"Cái thứ hỗn trướng đó chỉ gây tai hoạ cho gia đình, có cái tác dụng gì chứ?" Đầu óc Trần phụ lúc này đã bị sự tức giận chiếm hết, lúc nói ra vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng giờ phút này trong lòng của ông ta thật sự có một ý nghĩ, nếu như lúc trước không lấy thêm thê tử, ông ta chỉ có một nữ nhi là Vũ Nương, như vậy thì bây giờ chắc chắn ông ta đã đi theo nữ nhi đến huyện thành sống những ngày tốt lành rồi.

Trần Bảo rụt đầu lại, rất là bất mãn, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Xe ngựa ầm ĩ đi về phía Phủ thành.

Khác với xe ngựa của Trần gia, xe ngựa của Dương gia rất là yên tĩnh, giống như là nhận mệnh mà đến.

Lúc vào thành thì sắc trời đã tối.

Đại nhân chỉ cho người đưa bọn họ đến ở dịch trạm, chứ không đến nhìn tận mắt.

Lúc nửa đêm, hai mẫu tử Chu thị lại đi tìm người Dương gia.

Đáng tiếc người Dương gia tránh không gặp.

Dư Khai Trực cáo trạng xong thì đi đến nhà trọ.

Tần Thu Uyển sai người đi mời hắn tới nhà nàng ở nhưng đều bị cự tuyệt. Nàng cũng không cưỡng cầu, với quan hệ của hai người, đúng là không hợp qua lại quá nhiều.

Hơn nữa, lúc trước khi hai người lên nhầm kiệu hoa, Trần Vũ Nương vì rất lạ lẫm với Dương gia nên vốn đã không muốn đi, trong đáy lòng nàng chỉ muốn về Dư gia. Nhưng khi đó, Dư Khai Trực đã chọn Trần Tuyết Nương.

Cho nên, Trần Vũ Nương không muốn gả vào Dư gia nữa, giúp đỡ bọn họ chỉ đơn thuần là muốn báo ơn Dư mẫu vì đã từng chăm sóc nàng.

Tần Thu Uyển ở lại trên trấn rất nhiều ngày nên hai cửa hiệu trong huyện thành có không ít việc phát sinh, rất nhiều chuyện cần nàng quyết định. Tất cả đều được nàng xử lý trong đêm.

Bởi vì nếu nàng đoán không sai thì ngày hôm sau nàng sẽ phải đi lên công đường.

Quả nhiên, hôm sau trời mới sáng, người nha môn đã đến. Việc này không có liên quan gì đến Lâm Thịnh An nên hắn quyết định ở nhà trông nom Đoàn nhi.

Lúc Tần Thu Uyển đến, tất cả mọi người đã đến rồi.

Dư Khai Trực quỳ trên mặt đất, nói hết chuyện gả nhầm lúc trước: "Ta và Vũ Nương từ lúc còn trong bụng nương đã định thân với nhau, nhưng lúc biết được người ta phải lấy là Tuyết Nương, ta sợ sẽ hủy hoại cả đời của nàng ta nên đã nhịn đau từ bỏ vị hôn thê. Không ngờ, lại đổi được sự lừa gạt của nàng ta, còn suýt nữa hại mẫu thân của ta."

Lúc này đã có mấy đại phu tiến lên nói về bệnh tình của Dư mẫu.

Dương mẫu lòng đầy căm phẫn: "Lúc trước khi bọn ta phát hiện nhi tử lấy sai người thì cũng muốn đổi lại. Nhưng Trần Tuyết Nương nói là đã ba bái chín khấu cáo qua tổ tông, nàng đã là gia phụ Dư gia, một nữ không hầu hai phu, nói năng vô cùng trinh liệt. Khi đó ta cũng không muốn nhận Vũ Nương... Nhưng sau này ta cũng đã tiếp nhận, không ngờ, Trần Tuyết Nương lại đi câu dẫn con ta, lại còn cố ý thiết kế để cho nhi tức của con ta tận mắt nhìn thấy hai bọn họ tằng tịu với nhau, làm hại con ta thê ly tử tán. Sau này nàng còn mưu toan muốn vào cửa Dương gia ta, đương nhiên là ta không đồng ý."

Đại nhân nghe bà ta nói Dương Quy vô tội, trong lòng không tin lắm. Hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại đồng ý?"

Dương mẫu nói năng hùng hồn: "Trần Tuyết Nương nói đứa bé mà nàng sinh ở Dư gia là huyết mạch của Dương gia ta, ta nghĩ không thể để huyết mạch nhà mình lưu lạc bên ngoài được nên mới nắm lỗ mũi mà nhận."

"Nhưng sau này ta hỏi nhi tử thì nó nói hai đứa bọn nó chỉ khi thành thân mới bắt đầu thân mật thường xuyên, lần đầu tiên trước đó rõ ràng là bị Trần Tuyết Nương sắp đặt, vào lúc hai đứa nó thành thân sau một năm. Đồng thời, từ lúc đó đến lúc thành thân hai đứa nó cũng chỉ làm một lần kia, chính là cái lần bị Trần Vũ Nương tận mắt nhìn thấy, nên đứa bé đó căn bản không phải là của Dương gia ta!"

Lúc bà ta nói chuyện không vội không chậm, vô cùng hùng hồn, còn làm ra vẻ giận dữ không kiềm chế được.

Dương Quy cúi đầu không nói một lời nào, giống như là chấp nhận lời nói của mẫu thân.

Tâm tư của Trần Tuyết Nương lúc này rất rối loạn, trước khi lên công đường, nàng cũng tính là sẽ thừa nhận chuyện hai người âm thầm qua lại nhưng không thừa nhận chuyện hai người dây dưa với nhau quá nhiều. Cũng nghĩ là dù có bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện giữa hai người có gian tình, chỉ nói lần bị bắt lại kia là một bất ngờ, Dương Quy nguyện ý cưới nàng chỉ là vì sợ nàng đi tìm chết.

Như thế thì thanh danh hai người đều êm tai.

Nhưng nàng vạn vạn không ngờ được lúc lên công đường, Dương mẫu lại cho nàng một niềm vui bất ngờ như thế, trực tiếp đẩy hết mọi chuyện lên người nàng, như vậy thì sao được?

Nàng là một nữ tử, sao có thể nhận thanh danh câu dẫn nam nhân như vậy được?

Lòng nàng tràn đầy kinh ngạc, hô to: "Ngươi nói bậy!"

Sắc mặt Dương mẫu hờ hững: "Nơi này là công đường, nói sai thì phải nhập tội, lời ta nói đều là thật. Người nói bậy chính là ngươi!"

Trần Tuyết Nương: "..."

Lí do thoái thác lúc trước đã được nghĩ kỹ bị vứt qua một bên, nàng trừng mắt nhìn Dương Quy: "Dám làm không dám nhận, ngươi có còn là nam nhân hay không?"

Dương Quy không nhìn nàng, cũng không nói gì. Trần Tuyết Nương đập mạnh xuống dưới đất: "Đại nhân, xin hãy tra cho rõ, rõ ràng là hắn ép buộc ta. Sau khi có hài tử, ta sợ hãi không thôi, lén lút tới tìm hắn, nhờ hắn mua cho ta một đơn thuốc phá đi thứ nghiệt chủng này, là hắn nghĩ kế, ép ta sinh hài tử ra cho hắn. Còn nói nhất định sẽ phụ trách với ta."

Nghe nàng nói như vậy, mặt mũi người Dương gia đều tràn đầy kinh ngạc.

Dương mẫu có nằm mơ cũng không ngờ, Trần Tuyết Nương dám thêu dệt vô cớ mọi chuyện ngay trên công đường.

Sắc mặt Dương Quy rất phức tạp: "Ta cũng nghĩ đứa bé kia là của Dư gia. Sau khi hai chúng ta bị bắt gian tại giường, ngươi bị Dư gia đuổi đi, muốn vào Dương gia ta, nương ta không đồng ý, ngươi mới nói đứa bé kia là huyết mạch của Dương gia." Hắn dập đầu: "Cầu xin đại nhân minh xét."

Hài tử rốt cuộc là huyết mạch của ai, giờ đây chỉ có thể nhỏ máu nhận thân.

Nhưng cũng có luật pháp quy định, nếu gặp phải chuyện nhận định huyết mạch như vậy thì nhỏ máu nhận thân cũng không thể là chứng cứ duy nhất.

Chuyện đến đây thì không biết giải quyết thế nào.

Dư Khai Trực rất điềm tĩnh, quỳ gối ở một bên chờ đại nhân định đoạt.

Dù đứa nhỏ này là của ai, thì việc hai người lén lút gian díu cũng là sự thực. Sau này Dương gia còn lấy nàng ta vào cửa, dù Dương Quy có nói là mình bị câu dẫn thì bằng chứng đó cũng không đủ.

Nếu như hắn không đồng ý lấy nàng ta thì mắc gì phải tám nhấc đại kiệu rước người qua cửa?

Tóm lại, chuyện Dương gia và Trần Tuyết Nương làm hại mẫu thân hắn bị mắc bệnh nặng cũng là sự thật. Chỉ bằng những việc này thì cũng đủ để bị nhập tội. Quan trọng là tội danh nặng hay nhẹ mà thôi. Mục đích của Dư Khai Trực vốn cũng chỉ vì muốn lấy lại công đạo cho mẫu thân.

Cho nên, hắn không hề lo lắng.

Sau đó, Trần Tuyết Nương đã nói sau khi thành thân hai tháng hai người bọn họ đã âm thầm qua lại. Nhưng Dương Quy lại một mực chắc chắn là một năm sau, vẫn là hắn bị cưỡng bách.

Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng không ai đưa ra được chứng cứ. Lúc này, đại nhân ngồi ở phía trên nhíu mày, cũng có chút khó xử.

Nói thật, cả ngày Trần Vũ Nương đều bận rộn ở tửu lâu, cũng không biết Dương Quy qua lại với Trần Tuyết Nương từ khi nào. Lúc nàng biết chuyện, còn trễ hơn một chút so với Tần Thu Uyển.

Thấy người Dương gia nói Trường Phong là huyết mạch của Dư gia, Dư Khai Trực không thể nhịn được.

Hắn vốn rất thương yêu đứa bé này, nhưng từ khi biết mình bị lừa nuôi con cho người khác một năm liền, lại cộng thêm việc nương bởi vậy mà bị bệnh liệt giường suýt nữa thì bỏ mệnh. Hắn rốt cuộc cũng không thể thương yêu nổi đứa nhỏ này nữa... Hài tử này hắn cũng không muốn nhận.

"Đại nhân, nếu là phụ tử cùng huyết thống thì sẽ có rất nhiều điểm tương tự, lông mày Trường Phong và Dương Quy còn cả phụ thân nó giống nhau như đúc, rõ ràng nó chính là người Dương gia!"

Đại nhân khoát khoát tay: "Hai người có điểm tương tự có thể chỉ là trùng hợp. Phán định như thế thì quá mức qua loa."

Dư Khai Trực nghĩ nghĩ: "Bàn chân Trường Phong có một nốt ruồi, khi đó ta cảm thấy rất hiếm, còn từng trêu đùa chuyện đó. Khi đó Vũ Nương cũng ở đấy, nàng lúc ấy đã mỉm cười nói, ở lòng bàn chân Dương Quy cũng có một nốt ruồi."

Đại phu tiến lên: "Bẩm đại nhân, nếu đến cả vị trí cũng giống như thế thì có thể chắc chắn chín phần là phụ tử."

Cộng thêm cả lông mày, sao có thể coi là trùng hợp được.

Trần Vũ Nương đã không nhớ rõ chuyện này.

Vớ giày của Dương Quy bị nha sai cởi ra, mùi vị không được dễ ngửi lắm, nhưng phía dưới ngón cái bàn chân của hắn và Trường Phong quả thật đều có cùng một nốt ruồi, vị trí không khác nhau là mấy.

Sắc mặt người Dương gia đều biến đổi.

Lại thêm cả việc nhỏ máu nhận thân, đại nhân đã nhận định hài tử là huyết mạch của Dương gia.

Bản án tra được đến đây đã chứng minh Dương mẫu nói dối.

Vừa nãy chính bà ta còn nói năng hùng hồn lý lẽ, còn bảo giả mạo ở trên công đường thì sẽ chịu tội gia nhất đẳng. Đã biết pháp còn dám phạm pháp, càng tăng thêm tội danh.

Sắc mặt hai phu thê Dương gia rất khó coi, mặt Dương Quy đã như màu đất.

"Hai người các ngươi rốt cuộc đã qua lại từ khi nào?"

Trần Tuyết Nương rất là khó xử, vẫn nói: "Sau khi thành thân hai tháng."

Dương Quy không lên tiếng, đại nhân giận dữ: "Dương Quy, nếu ngươi lại không trung thực phối hợp thì đừng trách bản quan không khách khí!"

Dương Quy sợ bị ăn gậy, cúi đầu nói: "Ta không nhớ rõ."

Đã không còn cố chấp nói là một năm sau nữa rồi.

Đại nhân phì cười, vỗ kinh đường mộc: "Nam nữ thông dâm là trọng tội, các ngươi còn hãm hại người nhà đối phương, vừa nãy còn có ý đồ lừa bịp bản quan, tội nặng thêm một bậc!"

Dư Khai Trực vẫn cảm giác không đủ, nói bổ sung: "Lúc biết được ta muốn tới Phủ thành cáo trạng, người Dương gia đã đến nhà ta, ý đồ thu mua ta, chủ động đưa ra mức bồi thường là sáu mươi lượng bạc."

Lời vừa ra khỏi miệng, phu thê Dương gia lập tức trừng mắt nhìn qua.

Không cần nghĩ cũng biết, sau khi vấn đề này bị đại nhân biết được thì tội lại nặng thêm một bậc.

Dư Khai Trực nhìn về phía khác, thản nhiên nói: "Lúc trước khi nương ta bệnh nặng, đại phu đã bảo ta chuẩn bị hậu sự. Giờ thì các ngươi đã biết tư vị của tuyệt vọng chưa?"

Người Dương gia: "..."

Trước kia không biết, hiện tại thì biết rồi.

Nhìn bản thân mình sắp rơi vào vực sâu, nhưng vẫn vô kế khả thi.

Lòng Dương mẫu tràn đầy hối hận, sớm biết vậy đã chắp tay đưa tửu lâu cho Dư Khai Trực rồi, chí ít thì có thể đổi được cả nhà bình an.

 
Bình Luận (0)
Comment