Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 235

Chương 235
Chuyện phát triển đến nước này, người Dương gia đừng nghĩ đến chuyện thoát tội.

Có hối hận đến mấy thì giờ phút này cũng không thể thay đổi được kết quả.

Mẫu nữ Chu thị cũng giống như vậy.

Mắt thấy chuyện chuyển biến đột ngột, tội danh không từ chối được, sau khi sợ hãi Chu thị vẫn còn muốn phản kháng, tiến lên quỳ xuống: "Đại nhân, chuyện con ta bị lừa trước đó không biết đã có đầu mối chưa?"

Phủ thành không lớn, bản án không nhiều, Chu thị mới hỏi, đại nhân đã lập tức nhớ lại chuyện Trần Bảo bị lừa, lắc đầu nói: "Bản quan đã âm thầm điều tra, nhưng vẫn không phát hiện ra điểm đáng ngờ, sau các ngươi, bản quan chưa nhận thêm bản án nào như vậy. Có lẽ đám lừa đảo kia đã rời khỏi bản huyện rồi."

Nghe ông ta nói như thế, Chu thị lập tức hốt hoảng.

Cái gì gọi là đã rời đi?

Tên lừa đảo rời đi thì chuyện này không còn dưới quyền đại nhân nữa, số bạc kia cũng không thể lấy lại được nữa sao?

Đó là mười ba lượng bạc đó!

Trần Vũ Nương đã giúp trả hết nợ nần, lại bắt Trần gia bỏ ra số bạc lớn như vậy để mua lương thực. Chu thị không dám tiếp tục hi vọng xa vời là nàng sẽ thiện tâm cho nhà mình bạc nữa, giờ mà nhi tử muốn có được một mối hôn sự tốt thì cũng chỉ có thể đi đến địa phương khác tìm. Trần phụ bán thịt đủ để cả nhà ấm no, nhưng ấm no bên ngoài, còn muốn tích lũy tiền thì thực sự là quá chậm, tiểu nữ nhi bên kia ốc còn không mang nổi mình ốc. Chu thị muốn có bạc thì cũng chỉ có thể đợi đến lúc những tên lừa đảo kia sớm ngày bị bắt lại, sau đó dưới lệnh cưỡng chế của đại nhân trả lại bạc cho Trần gia.

Lúc đó có được mười mấy lượng bạc Trần gia sẽ khác biệt hoàn toàn, đến lúc đó bỏ ra một chút mua của hồi môn cho tiểu nữ nhi thì còn có thể giúp nàng tìm được một vị hôn phu không tệ.

Trong khoảng thời gian này, đã rất nhiều lần Chu thị nghĩ đến việc đi Phủ thành. Đương nhiên, nếu tìm được kẻ lừa đảo, nha môn chắc chắn sẽ cho người đến để Trần gia xác nhận, nếu nha môn không tìm được thì hẳn là cũng không có kết quả.

Nhưng mà trong lòng Chu thị vẫn luôn mang theo một tia hi vọng, mười mấy lượng bạc cũng không tính là con số nhỏ, bà ta đã muốn đến hỏi từ sớm, thuận tiện thúc giục đại nhân mau chóng phá án. Sở dĩ bà ta không đến, thứ nhất là vì trong nhà có việc, bà ta không đi được. Thứ hai, cũng là xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, đi một chuyến cần tiêu tốn nhiều phí tổn, bà ta còn thiếu bên nương gia hai lượng bạc, thời điểm này cũng không nên làm việc tùy hứng.

Lời nói vừa nãy của đại nhân đã phá vỡ tia hi vọng cuối cùng trong nội tâm bà ta, sắc mặt Chu thị trắng bệch: "Vậy khi nào thì có thể bắt người?"

Đại nhân bất đắc dĩ: "Các ngươi còn không xác thực nổi được tướng mạo người ta, ta phải đi đâu tìm người đây?"

Ông ta làm quan nhiều năm, cũng biết phân rõ chuyện nặng nhẹ, nói sang chuyện khác: "Chuyện Dương Quy và Trần Tuyết Nương lừa gạt Dư Khai Trực, mấy vị còn có cái gì để nói nữa không?" Ông ta lật lời khai trong tay lên: "Nếu không có thì bản quan sẽ kết án."

Nghe ông ta nói như thế, sắc mặt mẫu nữ Chu thị càng thêm tái nhợt.

Người Dương gia run lên, Dương mẫu kêu khóc: "Đại nhân, việc này hoàn toàn là bởi vì Trần Tuyết Nương lòng tham không đáy. Nàng ta nhìn trúng tiền tài của Dương gia ta, lại yêu thích tướng mạo của Dư Khai Trực, sau khi gả đi thì phát hiện tiền bạc quan trọng hơn nên mới câu dẫn con ta. Còn đứa bé kia từ đầu tới đuôi người Dương gia bọn ta đều không biết gì, là tự nàng ta sinh ra. Lúc có thai nàng ta đã nghĩ tới việc dựa vào hài tử để được vào cửa Dương gia ta. Bất luận nàng ta đã hãm hại mọi người như thế nào thì Dương gia bọn ta đều không biết, sai lầm lớn nhất của con ta chính là không thể kiềm chế nổi bản thân mà qua lại với nàng ta. Bọn ta cũng là người bị hại! Cầu xin đại nhân tra rõ!"

Dương phụ phụ họa: "Đúng, ta vốn dĩ không biết Trường Phong là hài tử nhà chúng ta, đại nhân chỉ cần tùy tiện đi trên đường hỏi một chút là có thể biết Dương gia bọn ta chỉ coi đứa bé kia là thân thích bình thường, chưa từng âm thầm qua thăm hỏi nó."

Nghe ông ta nói như thế, Dương mẫu nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói: "Đúng vậy! Ta nhớ có một lần Trần Tuyết Nương mang hài tử tới nhà của ta làm khách, muốn ăn điểm tâm của Đoàn nhi tôn tử của ta, nó vừa nắm vào tay ta đã đoạt lại." Nghĩ trên công đường thì cần nhân chứng, bà ta hồi tưởng lại: "Có lẽ lúc ấy hàng xóm của bọn ta đều ở đó, bọn họ cũng nhìn thấy, cầu xin đại nhân minh xét."

Trần Tuyết Nương không biết sự việc này, nghe vậy thì có chút bất ngờ.

Chút chuyện nhỏ như vậy chắc cũng không được tính. Nhưng Dương gia vẫn muốn nhờ vào đó để giảm bớt tội danh của mình.

Dương Quy cũng vội vàng rũ sạch quan hệ: "Đại nhân minh giám, ta thật sự không biết Trường Phong là nhi tử của ta. Sau này khi chuyện của hai bọn ta bị bại lộ, ta không đồng ý rước nàng vào cửa, nàng mới nói cho ta biết."

Lòng Trần Tuyết Nương nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết làm như thế nào để cho mình thoát tội.

Bởi vì những gì mà người Dương gia cùng Dư Khai Trực xác nhận đều là chuyện nàng đã từng làm.

Lúc trước nàng làm những chuyện này cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng toàn bộ góp nhặt lại để nàng xem xem thì nàng hình như... cũng hơi tùy hứng.

Chu thị biết sau khi người Dương gia nói như vậy thì tội danh của nữ nhi sẽ chỉ càng nặng thêm, mà bà ta thân là người bao che cho người phạm tội, muốn thoát tội căn bản là không thể. Trừ phi... Nữ nhi không khai ra bà ta.

Nhưng sao có thể được, Trần Tuyết Nương có thể thành công giấu diếm được Dư gia là do chính bà ta chỉ điểm.

Trần Tuyết Nương vốn dĩ cũng không muốn giúp nương, lúc mà bà ta định nói dối ý đồ để rũ bỏ quan hệ thì đã bị đại nhân nhìn ra sơ hở, bốn nha sai mang theo trượng tử đánh người đứng ở một bên, bà ta chỉ có thể thành thành thật thật nhận tội.

Kết quả không khác lắm với những gì Dương mẫu nói.

Chính là Trần Tuyết Nương đã muốn sắc lại muốn tài, lòng tham không đáy làm ra những chuyện này.

"Tội phụ Trần Tuyết Nương, cố ý đảo loạn nhân duyên gả cho tỷ phu, sau khi thành thân không tuân thủ nữ tắc câu dẫn tỷ phu, ngoại tình còn bắt nhà trượng phu giúp người khác nuôi con, làm bà bà tức giận sinh bệnh... Từng tội lỗi chồng chất, dù chưa cướp đi mạng người nhưng hành sự ác liệt, không biết trung trinh nhân nghĩa, không có chút liêm sỉ nào, bản quan theo luật phán ngươi hai mươi năm ở trong lao ngục."

Tội lớn nhất chính là tằng tịu, ép Dư gia nuôi con người khác, còn suýt nữa làm Dư mẫu tức chết.

Trần Tuyết Nương không ngờ mình chẳng qua là muốn sống mấy ngày tốt lành mà thôi vậy mà lại phải chịu tội danh nặng như vậy, lúc này mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

Toàn bộ quá trình Chu thị đều tham gia, lại còn canh chừng cho hai người tằng tịu, biết chuyện không báo là tội đầu, bao che là tội sau nên cùng tội với nữ nhi.

Thấy nữ nhi choáng, Chu mẫu còn có chút lo lắng, nhưng khi biết được mình cùng tội thì cũng hôn mê bất tỉnh.

"Trần Hòe dung túng nữ nhi phạm phải rất nhiều chuyện sai, dạy nữ vô phương, phạt lao dịch một năm."

Trần phụ: "..." Thật sự không ngờ tới.

Ông ta cho rằng mình nhiều nhất chỉ mất mặt, sau khi thê nữ vào tù thì càng thêm mất mặt mà thôi, nhưng không ngờ ông ta cũng phải chịu tội.

"Đại nhân, oan uổng quá." Trần phụ vô thức kêu oan.

"Ngươi không hề oan!" Đại nhân nghiêm nghị: "Nếu như ngươi biết quản thúc thê nữ thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tiểu nữ nhi của ngươi hai lần liên tiếp tằng tịu với tỷ phu cũng là do ngươi dung túng mà ra. Đến cả việc lớn như hôn sự cũng có thể cướp đoạt thì có thể thấy được cuộc sống của nguyên phối và đại nữ nhi trước kia của ngươi như thế nào."

Lời này rất có đạo lý, Trần phụ nghĩ nghĩ, lập tức lòng tràn đầy hối hận.

Đại nhân đã phán án, tất cả những người bị định tội trừ phi có chứng cứ mới, nếu không thì sẽ không sửa đổi.

Đừng nói là Trần phụ đã chịu phục, cho dù không phục thì cũng không làm được gì.

Dương Quy và nữ nhân đã thành thân tằng tịu với nhau, bắt người khác nuôi con giúp mình, có mưu đồ dùng tiền bạc bịt miệng Dư gia, làm hại Dư mẫu bệnh nặng suýt nữa qua đời. Nể tình không biết thân thế hài tử nên xử lý nhẹ hơn. Phán bồi thường hai mươi lượng bạc ròng dùng để xem bệnh của Dư gia trước kia, phán giam tám năm.

Tội danh của hắn có thể nhẹ như thế, thứ nhất là vì Dương gia một mực chắc chắn việc này là do Trần Tuyết Nương dựng lên, hơn nữa... phu thê Dương gia cũng nguyện ý hiến hai trăm lượng bạc ròng dùng để sửa cầu trải đường. Còn Trường Phong, nếu là huyết mạch của Dương gia đương nhiên sẽ được mang về nhà giáo dưỡng.

Lúc đi ra khỏi công đường, phu thê Dương gia đỡ lấy nhau, không có chút sức lực nào. Lúc nhìn thấy Tần Thu Uyển cũng không hận nổi.

Hoặc là nói, lúc này bọn họ đau lòng đến mức không để ý tới hận thù.

Trước đó bọn họ cũng chỉ dự định sẽ dùng mấy chục lượng để dẹp yên việc này, sau đó thấy Dư Khai Trực không chịu nhận bạc, người nhà bọn họ liền thương nghị là sẽ thà chết không chịu nhận tội. Đại nhân có hỏi đến thì đẩy hết lên người Trần Tuyết Nương.

Bây giờ phát hiện không thể thay đổi được, ai có tội danh cũng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, bọn họ cũng chỉ có thể dốc hết gia sản để giúp nhi tử bình an.

Vốn cho rằng quyên ra hai trăm lượng thì có thể giúp nhi tử sớm trở về, nhưng không ngờ vẫn bị phán giám tám năm. Nhưng trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, đây đã là kết quả tốt nhất.

Tần Thu Uyển đi ra khỏi công đường, bầu trời hoàng hôn, hào quang đầy trời, uất khí trong lồng ngực đã biến mất hoàn toàn.

Dư Khai Trực cầm hai mươi lượng bạc, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đã đạt được thứ mình muốn, thoải mái cười một tiếng với Tần Thu Uyển: "Vũ Nương, ta có lỗi với muội. Từ nay về sau, muội nhất định phải sống thật tốt."

Bên cạnh bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện, Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn lên, thấy Lâm Thịnh An đang ôm Đoàn nhi.

"Vũ Nương, ta và hài tử cố ý tới đón nàng." Rồi nhìn về phía Dư Khai Trực, khách khí nói: "Dư huynh, bọn ta đi trước một bước."

Nhìn hai lớn một nhỏ dắt tay nhau đi xa, Dư Khai Trực giơ tay chạm vào lồng ngực trống rỗng, rốt cuộc cũng đã... lỡ mất rồi!

Sớm biết như thế, lúc trước hắn không nên quan tâm thứ gì mà lựa chọn Vũ Nương, như thế thì Dư gia cũng không phải chịu kiếp nạn lần này.

Ngày đó Trần phụ không thể trở về, trực tiếp bị đưa đến một nơi cách vài trăm dặm đang tu kiến đê đập. Mẫu nữ Chu thị có thể đời này cũng không trở về được, thế là, người về trên trấn chỉ còn lại Trần Bảo.

Hắn cầm bạc mẫu thân cho, nghĩ đến sau khi trở về sẽ phải đối mặt với lưu ngôn phỉ ngữ nên dứt khoát cắn răng ở lại trong thành.

Một nữ nhân mang theo hài tử là Trần Vũ Nương còn có thể ở lại đây buôn bán kiếm lời, hắn so với Trần Vũ Nương còn thông minh hơn, chẳng lẽ lại không làm được. Ngày đó hắn tìm một nhà trọ ở lại, dự định sẽ tìm một vài cửa hiệu trong thành rồi mới quyết định sẽ buôn bán cái gì.

Sau đó hắn phát hiện, sở dĩ Trần Vũ Nương có thể kiếm bạc là bởi vì có bí phương làm son phấn. Mà người hiểu được cách điều chế son phấn lại là bà đỡ nghèo túng mà nàng tình cờ đụng phải.

Không chỉ là son phấn, tất cả việc buôn bán to to nhỏ nhỏ trong thành này hoặc là phải có tiền vốn nhập hàng, hoặc là phải có bí phương. Đến cả việc mua một cái bánh nướng hay bánh bao thì cũng phải có tay nghề đặc biệt của riêng mình. Trần Bảo tìm rất nhiều ngày, bạc trong túi càng dùng càng ít. Cuối cùng, hắn chọn được một gian gà quay, bí mật học bí phương của người ta để tự mình buôn bán.

Hắn đã sớm nghĩ kỹ, những thứ khác đều không thể thu được tiền vốn quá lớn, nhưng gà quay thì khác, hắn có thể quay một con bán một con.

Nghĩ thì đẹp vô cùng nhưng đáng tiếc muốn làm gà quay, đầu tiên là gia vị ướp phải ngon miệng, còn phải điều chỉnh củi lửa không ngừng. Bên trong cửa hiệu người ta mười hai canh giờ đều có người theo dõi nên việc hắn bí mật theo dõi bí phương của người ta rất nhanh đã bị bắt tại trận.

Bọn họ vốn còn cho rằng hắn là tên trộm gà quay, nghĩ là chỉ cần đánh một trận cho xong việc, nhưng Trần Bảo sợ bị đánh liền nói là muốn mua bí phương làm gà quay.

Đông gia bán gà quay nghe hắn nói như thế thì sao có thể chịu được?

Đây là muốn trộm bí phương, cướp đi bát cơm của nhà mình mà!

Có câu không có đạo lý phòng trộm ngàn ngày, vị đông gia kia ra tay đánh người rất hung ác, trực tiếp đánh phế một cái tay của Trần Bảo, sau đó đưa đi đến nha môn.

Nha môn xử lý loại trộm vặt móc túi này cũng đưa đi làm lao dịch chỗ đê đập cách vài trăm dặm.

Thế là, hai phụ tử cách nhau vài trăm dặm đã có thể đoàn tụ.

Trần phụ tuy hận nhi tử vô dụng, nhưng nghĩ hắn là người nối dõi duy nhất của mình nên cũng chỉ có thể che chở cho hắn. Thời gian lao dịch rất lâu, đợi đến ngày hồi hương thì bản thân ông ta chắc cũng tích lũy được một chút, cho nên chỉ có thể tiếp tục làm việc.

Trần Bảo từ nhỏ đến lớn không thiếu ăn thiếu uống, cũng không biết làm việc nặng. Việc lao dịch rất mệt mỏi, thêm cả là không được ăn đồ ngon. Hai phụ tử tích lũy được một chút bạc, hắn ta liền lấy đi mua thịt ăn... Sau đó mấy chục năm, Tần Thu Uyển không còn thấy hai phụ tử đó nữa.

*

Sau khi người Dương gia trở về, đã bán đi cửa hiệu mấy chục năm của gia đình mới miễn cưỡng góp đủ hai trăm lượng bạc đưa đến nha môn. Sau đó, hai phu thê chỉ có thể dẫn theo Trường Phong mở quầy bán hàng, đáng tiếc, thanh danh nhà bọn họ không tốt nên việc buôn bán rất bết bát, tiền bỏ ra không thu hồi lại được, thế là lỗ vốn.

Không bạc, bọn họ cũng không thể vào trong đại lao thăm nhi tử.

Về phía Trần Tuyết Nương, bọn họ cũng không có tâm tư để ý, Dù trong bụng nàng có huyết mạch nhà mình thì hai phu thê bọn họ cũng làm như không biết.

Đừng nói là cái đứa trẻ còn chưa sinh ra kia, kể cả Trường Phong, bọn họ cũng không thích. Có một nương ngồi tù, hài tử khó tránh khỏi sẽ bị người ta khinh bỉ.

Tôn tử mà Dương mẫu thương yêu nhất từ đầu đến cuối cũng chỉ có Đoàn nhi.

Mấy tháng sau khi Tần Thu Uyển tự mình đưa hàng trở về trấn, ngày đó chạng vạng tối Dương mẫu đã đến gõ cửa, muốn thăm Đoàn nhi.

"Nó không về cùng."

Con mắt Dương mẫu đỏ bừng: "Có phải ngươi cố ý không mang theo nó về hay không?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng vậy! Đoàn nhi sống rất tốt, các ngươi không cần lo lắng. Thịnh An coi nó như con đẻ, đã cho nó sửa lại họ Lâm, thêm vào tộc phổ Lâm gia."

Dương mẫu: "..."

Bà ta quá sốc, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Dù có hận có giận thì hai phu thê Dương gia cũng không thay đổi được suy nghĩ của Tần Thu Uyển. Tôn tử duy nhất của bọn họ bây giờ chỉ còn lại đứa trẻ mà hai người bọn họ không thích là Trường Phong.

Ba tổ tôn bọn họ sống không được tốt lắm, thời gian dần qua đã biến thành người nghèo nhất trên trấn.

Lúc trở về trấn, Tần Thu Uyển còn cố ý đi vào ngục thăm mẫu nữ Trần Tuyết Nương.

Lúc đó, hai mẫu nữ đang ngồi trong một gian tù chật chội. Ánh mắt Tần Thu Uyển rơi vào phần bụng phẳng lỳ của Trần Tuyết Nương, hiếu kì hỏi: "Hài tử đâu?"

Trần Tuyết Nương nhận ra nàng đến, hơi sửng sốt, thấy tỷ tỷ mặc hồng y lờ mờ xuất hiện trong căn phòng giam bẩn thỉu, giống như là trong căn phòng cũ nát đột nhiên xuất hiện một bộ đồ uống tinh mỹ không hề hợp nhau.

Sau khi kịp phản ứng nàng cười thảm một tiếng: "Trong đại lao này, cả ngày ăn uống còn kém hơn so với heo, khắp nơi đều là chuột và các loại côn trùng, ba ngày thì có hai ngày tiêu chảy, làm sao hài tử còn sống được?"

Nàng nhìn về phía đối diện: "Nhìn thái độ của phụ thân nó đối với nó như vậy, không ra đời có khi lại tốt."

Dương Quy núp ở một nơi hẻo lánh, mặc kệ hai mẫu tử chửi bới, nghe thấy giọng nói của Tần Thu Uyển, hắn bổ nhào về phía lan can: "Vũ Nương, ta sai rồi, nàng đợi ta có được hay không..."

Tần Thu Uyển nhíu mày, nàng đã tái giá rồi, Dương Quy nói vậy là có ý gì?

Không phải... là bị điên rồi chứ?

Nhìn thấy bọn họ sống không tốt, Tần Thu Uyển cũng không quan tâm.

Nghe được tin sau khi Dương Quy trở về, đầu óc có chút không bình thường điên điên khùng khùng, phu thê Dương gia muốn tìm một nhi tức khác cho hắn, nhưng đáng tiếc là không nữ nhân nào đồng ý gả.

Về phần mẫu nữ Chu thị, Tần Thu Uyển chưa từng nghe nói đến tin tức các nàng ra tù.

Rất nhiều năm sau, người trên trấn kể chuyện của Trần Vũ Nương rất hăng say, từ một nữ tử đồ tể, rồi đến tửu lâu Dương gia làm nhi tức, sau đó trở thành chưởng quỹ cửa hiệu son phấn. Sau khi tái giá còn có thể tìm được một Lâm Thịnh An thực tình ái mộ nàng. Câu chuyện của nàng cứ như là chuyện cổ tích vậy.

Nhất là chuyện tình cảm giữa nàng và Lâm Thịnh An, dù có giàu có cũng chỉ yêu thương lẫn nhau. Nghe nói có cô nương trên trấn đã xuất hiện tâm tư không nên có, trực tiếp cởi y phục ngay trước mặt hắn để quyến rũ hắn nhưng lại trực tiếp bị ném ra ngoài, hắn không hề thương hương tiếc ngọc chút nào.

Dường như tất cả kiên nhẫn và ái mộ của hắn đều đã dành hết cho Trần Vũ Nương rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment