Chương 236
Trần Vũ Nương mặc một bộ y phục cũ nát, vẻ mặt hơi hoảng hốt: "Tình cảm trung trinh không đổi giữa bọn họ hoá ra cũng chỉ có như thế."
Sau khi Trần Tuyết Nương và Dương Quy vào tù, tuy cách lan can nhưng ngày nào cũng mắng chửi đánh nhau. Sau này, khi hài tử trong bụng Trần Tuyết Nương không còn, Dương Quy cũng không buồn quan tâm.
Hai người họ về sau đều oán hận lẫn nhau, làm gì còn có tình cảm nữa?
Trần Vũ Nương làm một lễ thật sâu: "Cám ơn ngươi đã thay ta nuôi lớn Đoàn nhi."
Nàng hóa thành một làn khói rồi biến mất, bình sứ trên bàn lại đầy thêm một chút.
*
Tần Thu Uyển mở mắt ra, phát hiện mình mặc một bộ trang phục rất năng động, bên hông còn cài một chiếc roi mềm, vòng tay trên cổ tay hình như cũng không đơn giản. Trong lòng bàn tay có mấy chỗ bị chai, chắc là vì luyện võ mà ra.
Xem ra lần này có thể đánh người rồi, bên môi nàng cong lên thành một nụ cười, tâm trạng vui vẻ.
Giương mắt nhìn về phía nam nhân trung niên ngồi ở chỗ chủ vị, cũng mặc một bộ y sam gọn gàng, bàn bên cạnh đặt một thanh đại đao, lúc này vẻ mặt ông ta tràn đầy xấu hổ: "Chất nữ Thu Dương, con yên tâm, lát nữa ta sẽ đuổi thứ nghiệt chướng kia đi, cam đoan nó sẽ không xuất hiện trước mặt phu thê các con nữa."
Một câu nói không đầu không đuôi làm Tần Thu Uyển cũng không tiện đáp lại, nhưng mà khi gặp phải chuyện gì lần đầu tiên thì thường thường nàng sẽ có cùng chung một tâm trạng với nguyên thân, lúc này nàng thậm chí còn cảm thấy nguy hiểm đến tính mệnh. Tóm lại, nếu người trước mặt muốn đưa người đi thì nàng làm ngược lại là được.
Nhưng nàng lại không biết trước khi mình đến nguyên thân đã nói cái gì, lỡ như việc đuổi người là yêu cầu của nguyên thân, nói mà không làm thì cũng quá kì quái.
Tần Thu Uyển đang nghĩ ngợi tìm lý do để tránh đi tiếp nhận ký ức, liền nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh, không bao lâu sau, một người mặc một bộ trang phục màu đỏ tinh tế đi vào trong phòng: "Phụ thân, con không đi!"
Nam nhân trung niên ở phía trên giận dữ mắng mỏ: "Ai cho ngươi vào?" Lại cất giọng: "Người đâu, đuổi nó đi, từ hôm nay cấm túc nó cho ta, không có sự cho phép của ta thì không được phép thả nó ra ngoài!"
Lập tức có mấy bà đỡ xông đến, mặc kệ nữ tử kia phản kháng kéo nàng ta xuống.
Tần Thu Uyển đứng dậy theo: "Ta muốn vào trong vườn đi dạo."
Nam tử trung niên sững sờ, lập tức bật cười: "Lý quản gia, mau dẫn đường cho Thu Dương cô nương."
Lý quản gia là một phụ nhân già dặn đã hơn bốn mươi tuổi, sau khi ra cửa, hạ giọng hỏi: "Cô nương muốn thuận tiện, xin mời đi theo ta."
Tần Thu Uyển: "..."
Dù gì cũng đã tìm được lý do, nàng cũng không muốn lằng nhằng nữa, đi theo ra khỏi viện tử.
Cô nương vừa bị kéo ra vẫn còn đứng cách đó không xa phản kháng, nhìn thấy Tần Thu Uyển ra bèn hét lớn: "Giang Thu Dương, ngươi là đồ phụ nhân ác độc chia rẽ uyên ương, ngươi ghen tị như vậy thì sớm ngày cũng sẽ không được chết tử tế, ta và Đống ca ca thực lòng yêu nhau, ngươi cho rằng ngươi tách bọn ta ra là được rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta không chết... Ư ư ư..."
Nàng hét đến chỗ này thì liền bị bà đỡ che miệng lại, sau đó nhanh chóng bị kéo đi.
Trên mặt Lý quản gia từ đầu đến cuối đều mang theo một nụ cười khách khí: "Cô nương, mời."
Gương mặt Tần Thu Uyển vẫn lạnh lùng, nhớ tới lời hán tử trung niên kia vừa mới nói là không cho phép nữ tử này quấy rầy phu thê bọn họ, mà cô nương này lại luôn mồm nói Đống ca ca. Nếu nàng đoán không đoán sai thì nữ tử trong miệng Đống ca ca chắc hẳn là phu quân của nguyên thân.
Ngay trước mặt nguyên phối mà dám khoa trương vậy sao?
Nàng nghiêm mặt đi theo quản gia đi vào một gian phòng, tìm một chỗ ngồi xuống.
Nguyên thân là Giang Thu Dương, xuất thân võ lâm thế gia, nhưng mà từ trước đến nay Giang gia nhân khẩu ít ỏi, đến đời phụ thân nàng đã là đơn truyền đời thứ ba. Vào lúc nàng mười tuổi năm, song thân dẫn nàng vào tạm cư trong nhà một thế giao, đúng lúc đó thì bị người ta ám sát, Giang phụ võ công cao cường, đương nhiên là sẵn sàng nghênh địch.
Đáng tiếc người tới sở hữu võ công quá cao, Giang phụ thành công cứu được gia chủ, nhưng chính mình lại bị thương nặng bất trị, không bao lâu sau liền buông tay rời khỏi nhân gian.
Giang mẫu là một nữ tử ôn nhu, không biết võ công, dung mạo lại đẹp, giao phó nữ nhi cho lão bộc Giang gia xong thì không bao lâu sau đã tái giá.
Từ nhỏ Giang Thu Dương đã tập võ, lúc song thân rời đi nàng càng cố gắng tập luyện hơn, tới năm mười lăm mười sáu tuổi, nàng đã là nhân tài thế hệ trẻ số một số hai trong giang hồ. Lúc này nàng gặp được Lâm Khai Đống, hai người vừa gặp đã yêu, nửa năm sau thì thành thân.
Sau khi kết hôn, hai phu thê rất là ân ái.
Chí ít thì Giang Thu Dương cũng cho là như vậy.
Nhưng sau khi thành thân ba năm, có một đêm trước khi đi ngủ, Lâm Khai Đống bỗng nhiên thẳng thắn với nàng, nói là mình đã làm sai một chuyện, đó là qua lại với một cô nương khác. Mỗi lần nhớ tới, là đêm đến hắn không thể say giấc, luôn cảm thấy có lỗi với thê tử.
Sau khi trái lo phải nghĩ, hắn quyết định thẳng thắn với nàng.
Song thân của Giang Thu Dương đã rời nàng mà đi, nàng sớm đã coi phu quân như thân nhân duy nhất của mình. Thấy hắn khóc lóc, tỏ vẻ hối hận, nàng tuy khó chịu nhưng cũng sẵn lòng tha thứ cho hắn. Sau đó nàng tìm trưởng bối của vị cô nương kia nói rõ việc này.
Vị trường bối này chính là người lúc trước Giang phụ liều chết cứu sống, biết được việc này, lập tức đuổi nữ nhi Lý Hoan Hỉ kia đi.
Đáng tiếc, trên đường xảy ra chuyện, Lý Hoan Hỉ bị người của Thiên Ma Cung bắt đi. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà nàng ta không những chỉ không bị Thiên Ma Cung bắt làm dược nhân hoặc là độc chiếm. Ngược lại còn luyện được một thân độc công, trở về tìm Giang Thu Dương báo thù.
Thiên Ma Cung người đông thế mạnh, Giang Thu Dương chỉ có một thân một mình, dùng hết toàn lực xong cũng giữ lại được một cái mạng. Nhưng võ công tẫn phế, trên thân cũng trúng độc, mấy năm cuối đời sống vô cùng thê thảm.
Điều làm cho nàng khó chịu chính là, phu quân Lâm Khai Đống lại có người mới. Hoặc có thể nói, hắn đã tính toán từ trước, lúc tách khỏi Lý Hoan Hỉ, hắn đã có người mới rồi.
"Cô nương, cô ngủ rồi ư?"
Tần Thu Uyển bừng tỉnh, đứng dậy mở cửa, dùng tay che đi ánh nắng nhiệt liệt bên ngoài, cười cười nói: "Chào."
Trên đường trở về, quản gia thử thăm dò: "Cô nương, cô còn muốn gặp gia chủ không?”
"Gặp!" Tần Thu Uyển cất bước đi về phía viện tử vừa nãy.
Lý gia chủ đã không còn ở đó nữa, sau khi đợi một khắc đồng hồ thì mới khoan thai đi tới, nhìn thấy nàng thì hiếu kì hỏi: "Thu Dương, nếu không gấp thì con tạm thời ở lại đây một thời gian. Sau đó ta sẽ sai người đưa thứ nghiệt chướng kia ra tận biên giới phía nam."
Tần Thu Uyển cười cười: "Không cần đâu."
Lý gia chủ sửng sốt.
"Vừa rồi lúc ta đi dạo trong vườn, vừa vặn đã gặp phải Hoan Hỉ muội muội. Nàng với phu quân của ta tình thâm ý trọng, nghe nàng nói gần nói xa, hình như phu quân của ta cũng hữu tâm với nàng. Nếu họ đã là một đôi hữu tình như vậy thì ta cũng không chia rẽ nữa." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý gia chủ, nàng tiếp tục nói: "Giúp người ta hoàn thành ước vọng cũng coi như là tích được một mối thiện duyên, chờ sau khi ta trở về, sẽ sai người đưa đến đây một phần sính lễ, rồi chọn ngày lành tháng tốt đón Hoan Hỉ muội muội vào cửa."
Nàng đứng dậy cáo từ: "Thế bá, ta phải trở về sắp đặt đây, xin phép cáo từ."
Mặt mũi Lý gia chủ tràn đầy áy náy: "Ta cũng không biết Hoan Hỉ lại như thế..."
Tần Thu Uyển đưa tay ngăn ông ta lại: "Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời."
Ra khỏi Lý gia trang, Tần Thu Uyển ngồi lên xe ngựa của mình.
Xe ngựa này thiết kế đặc biệt để đi đường nên toa xe rất rộng rãi, đệm giường mềm mại, quả thực là rất thoải mái dễ chịu.
Còn chưa đi được bao lâu, xe ngựa đã dừng lại, nàng rèm vén lên, một bóng người xông vào.
Tần Thu Uyển lâp tức nhìn thấy Lâm Khai Đống ngồi ở phía đối diện đang mỉm cười ôn nhu.
Lâm Khai Đống giúp nàng châm trà, hai tay dâng lên: "Phu nhân vất vả rồi."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Còn phải giúp chàng thu dọn cục diện rối rắm, đúng là vất vả."
Lâm Khai Đống cười gượng: "Đêm đó ta uống quá nhiều rượu, chờ ta tỉnh lại thì việc đã muộn. Phu nhân, ta thật sự xin lỗi nàng. Nàng yên tâm, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng."
Nói cứ như thật vậy.
Tần Thu Uyển không tiếp trà, thanh thản tựa lên trên gối đầu: "Chàng thề với trời đi."
Lâm Khai Đống sững sờ, sau đó lập tức lắc đầu bật cười: "Lời thề không đếm, sao lão thiên có thể quản được nhiều chuyện như vậy? Đã là phu thê ba năm, nàng còn không biết ta như thế nào à?"
"Cho dù không tính thì ta cũng muốn nghe." Tần Thu Uyển kiên nhẫn chờ đợi.
Rơi vào đường cùng, Lâm Khai Đống đành giơ bốn ngón tay chỉ thiên: "Ta Lâm Khai Đống thề, quãng đời còn lại sẽ không làm việc gì có lỗi với thê tử, nếu không, thiên lôi đánh xuống chết không yên lành."
Tần Thu Uyển không chấp nhận: "Chàng phải nói rõ ràng là thê tử Giang Thu Dương!"
Lâm Khai Đống kinh ngạc bật cười: "Thê tử của ta chỉ có mình nàng mà."
"Vậy cũng không chắc." Tần Thu Uyển rũ mắt, tự mình rót một chén trà: "Đúng rồi, quên nói cho chàng biết, ta đã nói chuyện rõ ràng với Lý thế bá rồi, sau khi về ta sẽ chuẩn bị một phần đính ước đưa qua đó, chọn ngày tốt đón Lý Hoan Hỉ qua cửa."
Lâm Khai Đống: "..."
Vẻ mặt ôn nhu của hắn không còn nữa, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Ta rõ ràng đã nói là không muốn qua lại với nàng ta nữa, sao nàng lại..."
Tần Thu Uyển so với hắn còn kinh ngạc hơn: "Phu quân, Hoan Hỉ muội muội thì không hề nói như vậy. Nàng nói ta là ác nhân chia rẽ đôi uyên ương, còn mắng ta là đố phụ, nói là cho dù ta có tách hai người ra thì cũng không chia rẽ được tình cảm của hai người. Nói gì thì nói, chàng cũng đã chiếm tiện nghi của nàng, ta cũng không nên ỷ vào ân tình của phụ thân mà ức hiếp một nữ tử như thế. Trái lo phải nghĩ, ta vẫn quyết định đón người trở về."
Sắc mặt Lâm Khai Đống rất khó coi: "Trước kia chúng ta đã hứa với nhau, một đời một thế một đôi người."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Chàng đang trách ta ư?"