Chương 237
"Ta không trách nàng." Lâm Khai Đống kiên nhẫn dỗ dành: "Ta không muốn giữa chúng ta có người khác chen vào, mối hôn sự này không thể thành được. Nàng hãy trở về nói rõ ràng lại cho Thế bá biết đi."
Nói xong, còn cất giọng bảo xa phu quay đầu.
"Ta không đi." Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: "Nói lời phải giữ lời, ta không làm được chuyện nói mà không giữ lời, muốn đi thì chính chàng đi đi."
Lâm Khai Đống: "..."
Hắn tiếp tục dỗ dành: "Thu Dương, nạp thiếp không phải chuyện đơn giản như nàng nghĩ đâu, về sau giữa hai chúng ta sẽ có một nữ nhân khác, Hoan Hỉ xuất thân không tệ, hai nàng lại là thế giao, đến lúc đó nàng sẽ phải chịu ủy khuất."
"Chỉ cần chàng vui thì ta không sao hết." Tần Thu Uyển thoải mái ngáp một cái: "Đừng nói nữa, hôm qua đi mất một đêm, ta muốn ngủ một lát."
Sau đó, Lâm Khai Đống quả nhiên không lên tiếng nữa, còn ôn nhu giúp nàng đắp kín chăn.
Giang Thu Dương chịu gả cho hắn cũng chính là bởi vì sự ôn nhu này của hắn.
Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, xe ngựa đã ngừng, Tần Thu Uyển vén rèm lên nhìn thì phát hiện đã trở về Lý gia trang.
Lâm Khai Đống ở sau lưng nàng lên tiếng: "Thu Dương, ta không muốn giữa chúng ta có người thứ ba, cũng không chịu nổi việc nàng phải chịu oan ức, ta không thể cùng giường chung gối với những nữ nhân khác. Việc hôn sư này ta không đồng ý."
Tần Thu Uyển phì cười.
Tên cẩu nam nhân, nữ nhân hắn trăng hoa ở bên ngoài mà hắn không dám bỏ, phải chạy đến nhờ Giang Thu Dương giúp một tay.
Hắn không đồng ý thì sao không tự mình tới cửa nói đi!
"Không thể cùng giường chung gối thì cũng chung gối rồi." Tần Thu Uyển vẫn chưa tỉnh táo, uể oải nói: "Nếu chàng thực sự không muốn thì tự mình đi vào cự tuyệt đi. Lý thế bá cũng đã từng gặp chàng, có ân tình của phụ thân ta, ông ấy sẽ không ép chàng phải chấp nhận nữ nhi của ông ấy đâu."
Lâm Khai Đống khó xử nói: "Nhưng chuyện này. . . rất xấu hổ. Thu Dương, nàng giúp ta lần này đi."
"Giúp?" Tần Thu Uyển nhấn mạnh cái chữ này, đưa tay giật ngọc bội bên hông hắn xuống, đưa ra ngoài phân phó: "Thành thúc, thúc đi ra chỗ cửa phía sau, tìm một người trong sơn trang đưa ngọc bội này cho Lý Hoan Hỉ, bảo với nàng là Đống ca ca đang ở cửa sau chờ nàng."
Lâm Khai Đống thay đổi sắc mặt, vội vã muốn cướp ngọc bội lại.
Tần Thu Uyển nhanh hơn hắn kéo ngọc bội về phía mình, giữ chặt trong lòng bàn tay: "Chàng nói là không có chút tình ý nào với nàng, nhưng trong lời nói của nàng lại không phải như vậy, ta không biết nên tin ai, đương nhiên phải để các người đối mặt nói chuyện. Nếu như hai người nhìn nhau ghét bỏ thì ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Khai Đống không tốt lắm, kiềm chế lại nỗi bực bội trong lòng, kiên nhẫn nói: "Chúng ta đã là phu thê mấy năm, nàng hẳn phải hiểu ta làm người như thế nào chứ, sao ta có thể lừa nàng được?"
Tần Thu Uyển giơ tay ném ngọc bội ra ngoài.
Lâm Khai Đống phi thân ra ngoài đoạt lại, động tác tiêu sái tự nhiên, sau khi đứng vững thì nghiêm mặt nói: "Thu Dương, nàng đừng tùy hứng như vậy. Việc nạp thiếp không hề đơn giản, nhất là thân phận Lý Hoan Hỉ lại cao, đến lúc đó nhẹ không được nặng không được, nàng sẽ phải chịu ủy khuất."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Lời này của chàng nói cứ như là ám chỉ ta không biết tốt xấu vậy. Ta cũng là vì muốn tốt cho chàng mà."
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Nương thấy ta ba năm không có dấu hiệu gì nên đã rất là không kiên nhẫn rồi, lúc đầu cũng muốn nạp thiếp cho chàng, bây giờ thì vừa hay. Nếu nương biết thiếp thất của chàng là nữ tử của Lý gia chủ thì có khi còn rất vui vẻ nữa đấy. Chàng không phải rất hiếu thuận sao, vậy chàng nạp Lý Hoan Hỉ vào để nương chàng cao hứng một chút đi."
Lâm Khai Đống nhíu mày: "Cái gì mà nương ta? Đó cũng là nương của nàng!"
Tần Thu Uyển không muốn tranh luận việc này với hắn, cất giọng dặn dò: "Làm phiền tiểu ca giúp ta mời Tam tiểu thư của các ngươi ra, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Sắc mặt Lâm Khai Đống biến đổi: "Không cần."
Mi tâm hắn nhăn chặt lại: "Thu Dương, nàng bảo nàng ta ra làm gì?"
"Đối chất đó!" Tần Thu Uyển khoanh tay tựa lên trên xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống: "Nếu chàng đã không có tình ý với nàng ta thì cứ đối mặt nói cho rõ ràng đi."
Lâm Khai Đống đi lên phía trước, kéo nàng vào trong xe ngựa: "Nàng ấy với ta thật sự cũng có mấy phần tình ý, ta là vì muốn tốt cho nàng..."
"Không cần tốt với ta." Tần Thu Uyển thò đầu ra, cười nói: "Tiểu ca đã đi vào mời rồi, lát nữa là hai người sẽ có thể gặp mặt."
Nghe vậy, Lâm Khai Đống hoảng hốt quay lại, thấy không ngăn cản được người gác cổng, đành phải dặn dò: "Thành thúc, sắc trời không còn sớm, chúng ta hãy tranh thủ thời gian xuống núi đi."
Đường xuống núi ở ngay bên cạnh, Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn.
Lâm Khai Đống bị nàng thấy thì sợ hãi trong lòng, nụ cười trên mặt cứng ngắc, vẫn không quên trêu chọc: "Thu Dương, có phải nàng phát hiện phu quân của nàng tuấn dật có một không hai nên cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ hay không?"
"Chàng chột dạ!" Tần Thu Uyển chắc chắn nói.
Nụ cười của Lâm Khai Đống càng rạng rỡ: "Sao có thể như vậy được?"
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tần Thu Uyển, đưa tay ra muốn ôm nàng vào lòng.
Tần Thu Uyển tránh khỏi tay hắn: "Đừng đụng vào ta!"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nàng, Lâm Khai Đống lập tức sững sờ.
Trong lòng của hắn có chút bất an, liền nghe thấy nữ tử bên cạnh ghét bỏ nói: "Trời nóng như vậy, ai muốn ôm ôm ấp ấp với chàng chứ?"
Nghe nàng nói như thế, Lâm Khai Đống liền thả lỏng, cười nói: "Lát nữa chúng ta vào nhà trọ, bảo chưởng quỹ cho vào trong phòng nhiều băng một chút, đến lúc đó dù có mệt mỏi thì cũng sẽ không cảm thấy nóng."
Trong lời nói hình như có thâm ý.
Tần Thu Uyển giống như không nghe thấy, lại nhắm nghiền hai mắt.
Thấy thế, trong lòng Lâm Thịnh An càng thêm bất an.
Nếu là lúc trước, nghe thấy lời nói đùa như vậy, Giang Thu Dương hoặc là làm bộ tức giận, hoặc là sẽ mắng hắn vài câu. Còn nếu không tiện động phòng, nàng sẽ nói thẳng luôn chứ chưa từng lạnh nhạt như vậy.
Sau đó suốt dọc đường, trong xe ngựa vô cùng an tĩnh.
Sau gần nửa canh giờ, xe ngựa tiến vào Bình thành, Thành thúc đỗ xe ngựa ở bên ngoài nhà trọ lớn nhất ở đây, Tần Thu Uyển đứng dậy liền đi, căn bản không quan tâm đến người bên cạnh.
Lâm Khai Đống đã có thể chắc chắn là Giang Thu Dương thật sự tức giận.
Nghĩ đến lúc nãy, nàng nhất quyết muốn hắn và Lý Hoan Hỉ đối chất, chẳng lẽ nàng đã nảy sinh nghi ngờ?
Tần Thu Uyển tiến vào nhà trọ, nói với tiểu nhị đang bước ra chào đón: "Cho ta một gian thủy tạ, chọn cho vị công tử sau lưng một gian phòng bình thường là được."
Lâm Khai Đống kinh ngạc, chạy lên phía trước hai bước: "Ta và nàng cùng ở một phòng, cần gì phải thuê thêm một gian phòng khác?"
"Nhìn ngươi mà phát phiền." Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Lâm Khai Đống, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hôm nay ngươi đừng có mà xuất hiện ở trước mặt ta."
Nói xong thì trực tiếp đi vào hậu viện.
Lâm Khai Đống còn muốn đuổi theo, nhưng một tiểu nhị khác đã tiến lên đón, chìa tay về phía thang lầu: "Khách nhân, mời đi qua bên này."
Bình thành phồn hoa, buổi tối đèn đuốc sáng trưng. Tần Thu Uyển nghiêng đầu dựa vào nóc nhà, nhìn cảnh trí xung quanh, cảm nhận làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến nàng vô cùng hài lòng. Nàng bắt chéo, ngón chân vểnh lên khẽ lắc lắc, trong lòng thì nghĩ đến cách ứng đối về sau.
Bỗng nhiên nhận ra bên cạnh có thêm một người, nàng xoay người ngồi dậy, cùng lúc đó rút roi hất lên, sức lực vô cùng hung tợn.
Dù Lâm Khai Đống đã vội vàng né tránh nhưng vẫn bị đầu roi đánh vào mặt, bỗng chốc cảm thấy khuôn mặt nóng rát đau đớn.
Người bị đau thì sẽ rất dễ mất không chế, Lâm Khai Đống cũng giống vậy, cả giận nói: "Thu Dương, là ta!"
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Ta biết là ngươi mà." Nói xong thì roi trong tay lại lần nữa hung hăng vung ra.
Lâm Khai Đống vừa mới đứng vững, thấy thế liền phi thân lui lại, không thể tin mà hét lên: "Nàng điên rồi sao?"
Một roi vừa rơi xuống, Tần Thu Uyển lại tung một roi ra.
Mãi đến khi đuổi được hắn ra khỏi thủy tạ thì mới thu tay lại.
Lâm Khai Đống đứng ở cửa viện, thu liễm vẻ tức giận trên mặt, kiên nhẫn hỏi: "Thu Dương, nàng làm sao vậy?"
"Cút xa ta ta một chút." Tần Thu Uyển quay người trở về.
Lâm Khai Đống sờ vết thương trên mặt, rất không cam tâm, nghĩ đến sự khác thường của thê tử, trong lòng của hắn càng bất an, thử thăm dò hỏi: "Thu Dương, có phải có người nói hươu nói vượn với nàng chuyện gì hay không?"
Tần Thu Uyển không trả lời.
Buổi sáng hôm sau, sau khi Tần Thu Uyển tinh dậy thì Thành thúc liền bưng một khay thức ăn tiến vào, cười nói: "Bánh bao thịt muối của thành bắc ăn rất ngon, nửa đêm hôm qua cô gia đã đi mua nó về."
Tần Thu Uyển hừ nhẹ: "Thúc ăn đi."
Thành thúc kinh ngạc, bỏ bánh bao xuống: "Cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đối với lão bộc đã nuôi lớn Giang Thu Dương, Tần Thu Uyển cũng không muốn giấu diếm: "Cái tên hỗn trướng kia, hắn và Lý Hoan Hỉ không chỉ xảy ra một đêm bất ngờ như hắn nói, mà hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau. Lý Hoan Hỉ yêu hắn, hắn thì không bỏ được, mới nhờ ta xuất mã, dựa vào ân tình của phụ thân với Lý gia trang để Lý gia chủ đuổi nàng ta đi. Người phong lưu khoái hoạt là hắn, nhưng ác nhân lại bắt ta làm, hắn quá cơ trí."
Thành thúc nhíu mày: "Liệu sẽ không có hiểu lầm gì chứ?"
Tần Thu Uyển tới gần, thấp giọng nói: "Thúc hãy sai người đến Lý gia trang, cần phải cho Lý Hoan Hỉ biết tin tức chúng ta ở nơi này. Có phải hiểu lầm hay không thì nhìn là biết." Nghĩ đến cái gì đó, nàng lại bổ sung: "Việc chuyện ta ở chỗ này cũng không cần phải giấu diếm ngoại nhân."
"Cô gia không phải loại người này đâu." Thành thúc nói thầm, trước khi rời đi còn không quên mang khay bánh bao đi.
Buổi chiều, Tần Thu Uyển đang ở trong sân luyện kiếm, bỗng nhiên thấy Thành thúc vội vàng chạy tới: "Cô nương, Lâm phu nhân đến."
Mẫu thân Lâm Khai Đống đã đến rồi.
Đời trước cũng đến, đáng tiếc khi đó Lý gia đã đuổi người đi. Bà ta có yêu thích Lý Hoan Hỉ đến mức nào thì cũng chỉ có thể thất vọng trở về.