Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 238

Chương 238
Còn nhớ vì không thể nạp Lý Hoan Hỉ vào cửa mà Lâm mẫu đã không ít lần nhắc chuyện này với Giang Thu Dương.

"Tới thì tới." Tần Thu Uyển vẫn tiếp tục động tác, kiếm trong tay càng thêm sắc bén: "Có nhi tử của bà ta ở đây, cũng không cần ta phải ra chào hỏi."

Thành thúc nghĩ cũng phải, cô nương đã không còn là cô nhóc hèn mọn đã từng cẩn thận từng li từng tí hầu hạ bà bà nữa rồi, lúc này đứng dưới hiên thưởng thức kiếm pháp cô nương nhà mình, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng: "Cô nương, kiếm pháp này cô học ở chỗ nào vậy?"

Tần Thu Uyển thu thế, điều hoà khí tức rồi cười nói: "Đêm qua trong lòng có cảm giác nên đã luyện kiếm trong mộng."

Trước kia cũng từng có tiền lệ như vậy, Thành thúc không hề hoài nghi, chỉ cho rằng cô nương nhà mình vì bị kích thích nên đã giác ngộ, vừa cảm thấy vui, mà lại có chút đau lòng.

Mệnh của cô nương quá khổ, phụ thân qua đời, nương tái giá. Phu quân ba năm không những phản bội nàng mà còn muốn lợi dụng nàng. Thành thúc tức giận trong lòng, lén lút nghĩ không thể cứ để cho mẫu tử Lâm gia được hời như vậy.

Một chén trà được uống xong, liền nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài thủy tạ.

Ngày mùa hè ở thủy tạ có tầng tầng lớp lớp những màn tơ, Tần Thu Uyển vừa giương mắt đã thấy Lâm mẫu đang tranh chấp với thủ vệ nha hoàn.

Nàng đang bưng một ly trà, dạo chơi ở bên ngoài.

Thấy nàng, nha hoàn thở dài một hơi: "Cô nương, lão phu nhân nhất định muốn vào, nô tỳ suýt nữa không ngăn được."

Lâm mẫu không hề khách khí: "Thu Dương, ta nói cho con biết, con làm vậy là không đúng. Các con là phu thê, sao có thể chia phòng ngủ được?" Bà ta tới gần, hạ giọng răn dạy: "Không những làm người ta bàn tán, mà mướn thêm phòng còn tốn bạc..."

"Ta sẵn lòng." Tần Thu Uyển đưa chén trà cho Thành thúc, lấy kiếm múa lên một đóa kiếm hoa tinh diệu, nói: "Ta luyện kiếm đang rất cao hứng, có chuyện gì thì để sau hẵng nói."

Nói xong thì quay người định đi vào.

Mặt mũi Lâm mẫu tràn đầy kinh ngạc, nhi tức lấy đâu ra lá gan mà dám để bà ta đứng ở chỗ này?

Ả nha hoàn canh cửa này thì như một cái đầu gỗ, nói với nàng ta cả buổi, không những tốn sức, còn làm cho người ta chế giễu. Thấy nàng sắp đi vào thủy tạ, bà ta gấp đến mức hô lên: "Thu Dương, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với con."

Tần Thu Uyển dừng chân quay trở lại: "Ta biết tâm ý của nương nên đã sai người chuẩn bị lễ vật đưa đến Lý gia trang rồi, người chỉ cần chọn một ngày đẹp trời rước Lý Hoan Hỉ vào cửa thôi."

Lâm mẫu khẽ nhếch miệng, sửng sốt một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Đợi đến khi cửa thủy tạ không còn một ai, bà ta mới hồi phục lại tinh thần nhìn về phía nha hoàn nhà mình, hỏi: "Vừa rồi ta nghe lầm hả?"

Mặt mũi nha hoàn tràn đầy vui mừng: "Chúc mừng phu nhân, Thiếu phu nhân cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt, chấp nhận cho công tử nạp thiếp."

Trên mặt Lâm mẫu nở một nụ cười tươi như hoa, nhìn bóng người tinh tế di chuyển bên trong thủy tạ, giật mình nói: "Hèn gì nàng ta tức giận."

Bất kỳ nữ tử nào đối mặt với sự tình như vậy, dù lời nói trong miệng rộng lượng đến đâu thì trong lòng đều sẽ có chút khó chịu. Giang Thu Dương vốn là một người ngay thẳng, lúc tức giận cũng chưa từng sẽ che giấu, khó trách nàng lại chặn bà bà là bà ta ở bên ngoài.

Bà ta lại dặn dò nha hoàn: "Chúng ta đi về phòng Khai Đống chờ nó trở về."

Lâm Khai Đống bị thương trên mặt, vốn dĩ không muốn gặp ai hết, sáng sớm cũng đã dặn dò người ta là bất luận ai tìm tới cửa cũng nói là hắn không có ở đó.

Tửu lâu tiểu nhị cũng không biết Lâm mẫu là ai, chỉ có thể thành thật truyền đạt lời của hắn.

Lâm mẫu phát hiện nhi tử không ở đây mới chạy đi tìm nhi tức, lúc này mới nói rõ thân phận của mình, muốn đi vào nhà, tiểu nhị không dám quyết định chạy đến hỏi Lâm Khai Đống, bây giờ mới trở lại mời người vào.

Vừa vào cửa, Lâm mẫu liền thấy trên mặt nhi tử có vết thương được bọc kín bằng vải trắng, sắc mặt nhanh chóng biến đổi: "Khai Đống, con làm sao vậy?"

Lâm Khai Đống ngăn đôi tay của nương sắp đưa qua: "Vết thương nhỏ thôi."

Lâm mẫu không tin, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Vết thương nhỏ thì sao phải bọc thành như vậy? Ai làm con bị thương?"

Câu hỏi đằng sau được nói bằng chất giọng lạnh lùng, giống như muốn tìm người kia để liều mạng.

Lâm Khai Đống trầm mặt, phân vân không biết nên nói hay không.

Lâm mẫu trừng mắt nhìn hắn: "Con nói đi! Ta cam đoan sẽ không hành sự lỗ mãng."

Nhìn nương muốn truy vấn đến cùng, dù sao việc này cũng không gạt được, Lâm Khai Đống bất đắc dĩ đành nói: "Là Thu Dương."

Lâm mẫu há to miệng. Nghẹn ngào hỏi: "Sao lại như vậy?"

Tình cảm đôi tiểu phu thê bọn họ từ trước đến nay đều không tệ, trước kia Lâm mẫu cũng không ít lần bởi vậy mà tức giận.

Nghĩ đến vừa nãy nhi tức còn lãnh đạm nói về việc đã định ra hôn sự, Lâm mẫu tự nhận là mình đã hiểu rõ nguyên do trong đó: "Con tránh nó đi là được!"

Lâm Khai Đống im lặng: "..." Đây là mẫu thân của hắn sao?

Hắn không muốn nói, chính là vì sợ mẫu thân lại ầm ĩ với Giang Thu Dương. Hiện tại xem ra là hắn buồn lo vô cớ rồi.

"Nó không vui thì con hãy tìm cách mà dỗ nó." Lâm mẫu biết là nhi tức ra tay, cũng tin vết thương của nhi tử chỉ là dạng nhỏ nhặt mà thôi, ngữ trọng tâm trường nói: "Các con đã ân ái ba năm, đột nhiên con phải nạp thiếp, nó khó chịu nổi giận với con cũng là hợp tình lý. Nó động thủ đánh người thì con nên tránh..."

Lâm Khai Đống nhíu mày lại: "Cái gì mà nạp thiếp?"

Lâm mẫu ngờ vực: "Con không biết sao? Vừa rồi Thu Dương nói với ta là đã sai người mang lễ đến Lý gia trang, chọn ngày tốt xong là có thể rước Hoan Hỉ vào cửa."

Lâm Khai Đống sợ đến mức đứng bật dậy: "Chuyện này xảy ra khi nào vậy?"

Nhìn nhi tử hoảng hốt, Lâm mẫu cũng kinh ngạc: "Nó đồng ý rồi, con còn sợ cái gì?" Mặt mũi bà ta tràn đầy xem thường: "Hai đứa là phu thê, nó có thương tâm hay phẫn nộ thì cũng chỉ là nhất thời thôi."

Bà ta kéo nhi tử ngồi lại trên ghế, thấp giọng nói: "Xuất thân của Hoan Hỉ không quá chênh lệch với nàng ta, chờ đến khi Hoan Hỉ vào cửa, hai người các con tình cảm tốt, đến lúc đó người sợ sẽ là Thu Dương. Ta sớm đã nói với con rồi, không thể quá nuông chiều nữ nhân này, nếu không để nàng ta biết mùi vị thì nàng ta sẽ không biết mình có bao nhiêu cân lượng..."

Sao Lâm Khai Đống có thể ngồi vững được?

"Nương, người đừng làm loạn nữa, Lý Hoan Hỉ không thể vào cửa!"

Đang nói chuyện, người đã xông ra ngoài.

Lâm mẫu thấy thế, tưởng là nhi tử còn bận tâm đến tâm trạng của nhi tức nên mới cự tuyệt việc nạp thiếp, giận dữ hét lớn: "Lâm Khai Đống!"

Lâm Khai Đống bị hét mà sững sờ.

"Trong mắt con chỉ có Giang Thu Dương, chỉ lo nó có khó chịu. Nhưng con có từng nghĩ tới ta chưa?" Lâm mẫu nghĩ đến việc nhi tử đã thành thân ba năm mà vẫn luôn không có tin tức tốt, vành mắt đỏ lên vì tức, ẩn ẩn có chút hơi nước, oán hận nói: "Hôm nay nếu con dám cự tuyệt mối hôn sự này thì về sau cũng đừng nhận ta là nương nữa."

Lâm Khai Đống không biết phải làm sao, đi trở về bên cạnh bà ta: "Nương, việc này không phải như người nghĩ đâu."

"Vậy thì như nào?" Lâm mẫu giận dữ mắng: "Mối hôn sự này cũng đã được nàng đồng ý, mà con vẫn còn muốn cự tuyệt, đầu óc con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Đúng vậy." Một giọng nữ thanh duyệt cách cánh cửa truyền đến, hai mẫu tử trong phòng giật mình, bắt đầu hồi tưởng xem khi nãy có nói cái gì không nên nói hay không.

Tần Thu Uyển đẩy cửa ra: "Phu quân, nương nói đúng. Ta đã đáp ứng, chàng cũng chiếm tiện nghi của người ta, nữ tử người ta còn thích chàng, vì sao chàng còn cự tuyệt?"

Lâm Khai Đống thở dài một tiếng: "Thu Dương, ta đã hứa là sẽ một đời một thế một đôi với nàng."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Nói như vậy là chàng quyết tâm không muốn nạp Lý Hoan Hỉ vào cửa?"

"Đúng!" Lâm Khai Đống nói như chém đinh chặt sắt.

Tần Thu Uyển cười, cất giọng nói: "Hoan Hỉ muội muội, hiện tại muội thấy thế nào?"

Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Lâm Khai Đống biến đổi.

Mà ở cửa, có một nữ tử mảnh mai mặc hồng y đang đứng đấy, ánh mắt lúc này không thể tin, hai hàng thanh lệ đã rơi xuống gương mặt.

Lâm mẫu: "..." Chuyện này hình như không đúng lắm.

*

Vừa nãy sau khi Lâm mẫu đi, Tần Thu Uyển lại bắt đầu luyện kiếm.

Đã lâu không luyện, tay nàng có chút cứng, mấu chốt là mãi mới có thể quang minh chính đại luyện võ nên nàng quá hào hứng. Nhưng vừa mới khởi thế luyện mấy chiêu thì Lý Hoan Hỉ lại tìm tới.

Luyện kiếm khi nào cũng có thể luyện, vẫn là chính sự quan trọng hơn.

Nàng lập tức cho Lý Hoan Hỉ đi vào, đi thẳng vào vấn đề: "Ta đã sai người ta đưa đính ước tới."

Lý Hoan Hỉ hơi đắc ý: "Coi như là ngươi biết điều. Tình cảm giữa ta và Đống ca ca không phải là thứ mà khoảng cách có thể ngăn cách..."

Tần Thu Uyển không muốn nghe về chuyện hai người thề non hẹn biển thế nào: "Ta đã hỏi rồi, phu quân không chấp nhận cho ngươi vào cửa."

Lý Hoan Hỉ cười nhạo: "Không thể nào."

Giọng nói của nàng vừa chắc chắn lại tự tin: "Tâm ý của Đống ca ca đối với ta, ngươi sẽ không hiểu đâu, "

Có thật lòng hay không thì thử một lần là biết.

Thế là, Tần Thu Uyển dẫn nàng đến phòng của Lâm Khai Đống, vừa vặn nghe được Lâm mẫu đang uy hiếp nhi tử nếu không nạp thiếp thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử.

Lý Hoan Hỉ đứng tại chỗ liền ngây dại.

Sau đó nghe thấy Lâm Khai Đống chém đinh chặt sắt cự tuyệt việc nạp thiếp thì lòng nàng càng bối rối. Nàng nhìn nam nhân mấy ngày trước còn ở trên giường thân mật với mình, khóc lóc hỏi: "Đống ca ca, Giang Thu Dương đã đáp ứng rồi, vì sao huynh vẫn connf cự tuyệt?"

Lâm Khai Đống thực sự không ngờ được lời mình nói lại bị Lý Hoan Hỉ nghe được, vô thức bật thốt lên hỏi: "Sao muội lại ở chỗ này?"

Lý Hoan Hỉ khóc lóc truy vấn: "Vì sao huynh không đồng ý cho ta vào cửa?"

"Ngươi không cần khóc." Tần Thu Uyển rộng lượng khoát khoát tay: "Dù sao thì ta cũng đã hạ đính ước, mối hôn sự này đã là ván đã đóng thuyền, còn nhiều thời gian mà, giữa các ngươi có hiểu lầm gì thì đều có thể nói rõ ràng." Lại nhìn về phía Lâm Khai Đống: "Ta chỉ muốn trở thành một người tốt bụng, chàng không cần cảm động, cũng không cần cám ơn ta."

Lâm Khai Đống: "..." Ta cám ơn tám đời tổ tông nhà ngươi.

Lý Hoan Hỉ nghĩ vậy cũng đúng, lệ trên mặt dần dần ngừng lại: "Đống ca ca, Thu Dương tỷ tỷ đã không nhớ gì về lời thề của hai người lúc trước nữa rồi, huynh cần gì phải nắm mãi không thả?"

Lời này cũng được Lâm mẫu đồng ý, bà ta cao hứng tiến lên kéo Lý Hoan Hỉ lại: "Ai u, cô khuê nữ này thật xinh đẹp, ta thật sự là càng nhìn càng thích."

Trên mặt Lý Hoan Hỉ vẫn còn nước mắt, được bà bà tương lai khen ngợi, chợt cảm thấy ngượng ngùng, hơi cúi đầu: "Bá mẫu."

Lâm mẫu vuốt ve tay của nàng, ánh mắt rất là hài lòng.

Lâm Khai Đống vô cùng nóng vội, ban đầu mục đích của hắn khi thẳng thắn nói cho Giang Thu Dương việc này, chính là muốn mượn thế của nàng để hất Lý Hoan Hỉ ra, cũng không phải là vì muốn nạp nàng ta vào cửa.

Nhưng ngay trước mặt Lý Hoan Hỉ, có mấy lời thật sự là không nói nên lời, hắn trầm ngâm một lát, bèn nói: "Hoan Hỉ, muội về trước đi."

Lý Hoan Hỉ sửng sốt: "Ta vất vả lắm mới được xuống núi một chuyến, Đống ca ca, huynh..."

Tần Thu Uyển đứng dậy, đưa tay kéo Lâm mẫu: "Nương, thủy tạ mát mẻ, người đi với con nghỉ một lát."

Lâm mẫu lập tức đã hiểu, từ trước đến nay bà ta đều thích làm trái lại với nhi tức, đây là lần đầu tiên bà ta cam tâm tình nguyện thuận theo nhi tức, liên tục gật đầu rồi cất bước đi ra ngoài: "Ta thực sự cũng muốn đi đến đây một chút, trước kia ta chưa từng có cơ hội đi vào thủy tạ."

Nói xong thì nhanh chóng lẻn đi.

Lúc ra cửa Tần Thu Uyển vừa vặn nhìn thấy Lý Hoan Hỉ đang ôm ấp yêu thương, mà mặt mũi Lâm Khai Đống thì lại cứng ngắc.

Thành thúc vẫn đứng ở ngoài cửa, vội vàng đi theo: "Cô nương, người đừng khó chịu."

Tần Thu Uyển cười, ý vị thâm trường: "Truyền tin tức Tam cô nương của Lý gia trang đang hẹn hò tình lang đi đi, nhớ là phải nói rõ chuyện hai người tự nguyên qua lại."

Từ trước đến nay Thành thúc luôn nghe lời cô nương nhà mình nên lập tức đi làm.

Tần Thu Uyển nhìn về phía nam. Bởi vì sợ vị kia ghen tị nên Lâm Khai Đống mới không kịp chờ đợi đã muốn hất Lý Hoan Hỉ ra. Bây giờ không như mong muốn, mắt thấy Lâm Khai Đống sắp phải nạp thiếp, nàng cũng không tin vị kia còn nhịn được.

Lâm mẫu phía trước thấy nhi tức không đi theo, lại quay trở lại kéo tay nàng: "Thu Dương, bọn họ ít khi được gặp nhau, chúng ta không nên quấy rầy."

Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Nhưng mà hình như phu quân muốn cự tuyệt..."

Ánh mắt Lâm mẫu thay đổi, nhanh chóng ra quyết định: "Người đâu, mau ra khóa cửa sổ lại."

Tần Thu Uyển: "..." Quả nhiên là mẫu thân, Lâm Khai Đống nhất định sẽ cám ơn bà.

 
Bình Luận (0)
Comment