Chương 239
Bây giờ Lâm Khai Đống rất sợ phải ở cùng một chỗ với nữ tử, bao gồm cả thê tử của mình. Cũng bởi vì thế mà buổi tối hôm qua lúc Giang Thu Dương muốn ở một mình, hắn cũng không cưỡng cầu.
Vớii Lý Hoan Hỉ cũng giống như vậy.
Cửa phòng vừa đóng, Lý Hoan Hỉ liền tiến vào trong ngực của hắn.
"Đống ca ca, huynh có vui không?"
Lâm Khai Đống: "..." Không vui lắm.
Lý Hoan Hỉ không nhìn thấy ánh mắt của hắn, cho là hắn cũng giống như mình đều rất chờ mong cái ngày này: "Ta nằm mơ cũng muốn quang minh chính đại ở bên huynh, bây giờ cuối cùng cũng đã đạt như ước muốn."
Nàng nói xong thì buông tay ôm eo nam tử ra đặt lên trên lưng hắn, một cái tay khác thì kéo cổ áo hắn.
Chỉ một lát sau, y phục của Lâm Khai Đống liền trở nên lộn xộn, hắn vội vàng đưa tay ngăn nàng lại: "Hoan Hỉ, như vậy không thích hợp."
Lý Hoan Hỉ nhìn chung quanh, mặt mũi tràn đầy ngờ vực: "Giang Thu Dương đã mặc kệ, mẫu thân huynh cũng ngầm thừa nhận cho chúng ta ở cùng một chỗ. Đây là phòng của huynh, sẽ không có người nào tới quấy rầy, sao lại không thích hợp? Trước kia ở chỗ đó chúng ta còn..."
Lâm Khai Đống vội vàng che miệng của nàng lại: "Hoan Hỉ, tóm lại là hiện tại không thích hợp, muội về trước đi."
Lý Hoan Hỉ càng không hiểu: "Đống ca ca, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Toàn thân Lâm Khai Đống không được tự nhiên, kéo nàng ta ra cửa, sau đó phát hiện không mở được cửa. Hắn khẽ nhíu mày, đưa tay ra đập cửa: "Bên ngoài có ai không?"
Tiểu nhị bên này đã bị nha hoàn của Lâm mẫu đuổi đi xa, Lâm Khai Đống đập cả buổi, bên ngoài một tiếng vang cũng không có.
Ánh mắt Lý Hoan Hỉ thay đổi, nhẹ nhàng tới gần bên tai hắn: "Không phải là nương của huynh cố ý đấy chứ?"
Lâm Khai Đống: "..." Đúng là có khả năng này.
Lý Hoan Hỉ đi ra đẩy cửa sổ, phát hiện cũng không mở đươc. Sau đó trên mặt nàng hiện lên vẻ xấu hổ, nhìn Lâm Khai Đống rồi lại vội vàng cúi đầu, tay đã bắt đầu cởi đai lưng, hai ba phát là đã lộ ra da thịt.
Lâm Khai Đống thấy thế, vội vàng tiến lên giúp nàng mặc lại y phục: "Hoan Hỉ, ta đã bảo là không thích hợp rồi mà."
Một nữ tử chưa gả mà cứ bị người ta cự tuyệt nhiều lần như thế, Lý Hoan Hỉ tức giận, lôi bộ y phục hắn khoác lên người mình ném đi: "Huynh là một đại nam nhân mà cứ xấu hổ cái gì? Chẳng lẽ nam nhân như huynh cũng có lúc không tiện?"
Lâm Khai Đống vội vàng dỗ dành: "Hoan Hỉ, ta có chỗ khó."
Hốc mắt Lý Hoan Hỉ rưng rưng nhìn hắn: “Có phải huynh hối hận rồi hay không?"
Lâm Khai Đống: "..." Đúng vậy!
Nhưng hắn là nam nhân, hai người qua lại với nhau, người chiếm tiện nghi của người ta lại chính là hắn. Cho dù hắn thật sự hối hận thì cũng không thể nói trước mặt nàng được. Quan trọng Lý Hoan Hỉ còn là cô nương Lý gia trang, nếu hắn nói thẳng, nữ trang chủ biết được xử lý hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?
"Không." Lâm Khai Đống lại nhặt y sam trên đất lên chùm vào người nàng, qua loa nói: "Ta đã trông mong ngày này từ rất lâu, nhưng hôm nay ta có việc. Hoan Hỉ, muội nhìn cái mặt này của ta, mà muội cũng hôn được sao?"
Lý Hoan Hỉ đối với hắn đang lúc tình nồng, trông thấy mặt hắn bọc băng, nhịn không được mà bật cười, hiếu kì hỏi: "Sao huynh lại bị thương?"
Lâm Khai Đống không muốn nói là bị thê tử đánh, chỉ nói: "Hôm qua ta bị người ta ngộ thương, đại phu nói cần tĩnh dưỡng."
"Không nghiêm trọng chứ?" Từ lúc vào đây, Lý Hoan Hỉ đã thấy tinh thần của Lâm Khai Đống vẫn còn ổn, không giống như là người bị thương nặng. Hơn nữa, với một người tập võ việc va va chạm chạm là khó tránh khỏi, nàng cũng không lo lắng lắm.
Lâm Khai Đống khoát khoát tay: "Chỉ là không thể hoạt động mạnh, lỡ như làm rách vết thương thì sẽ có thể bị hủy dung."
Lý Hoan Hỉ nhìn mặt của hắn, trong ánh mắt toàn là sự xấu hổ: "Nam nhân trên mặt có sẹo mới có mùi vị của nam nhân thực sự. Ta thích!"
Lâm Khai Đống: "..."
Nhưng hắn không thích!
Vừa nói chuyện, hắn vừa sửa sang lại y phục trên người Lý Hoan Hỉ, rồi lại kéo hắn tới bên cửa sổ.
Lý Hoan Hỉ vất vả lắm mới được một chuyến xuất sơn, cuối cùng cũng được quang minh chính đại ở cùng tình lang nên không muốn cứ rời đi như vậy. Nhìn cửa sổ, mặt mày khó xử: "Ta không ra được."
Lâm Khai Đống nhấc chân lên định đạp.
Cánh cửa sổ này đối với hắn mà nói chỉ như một tờ giấy trắng.
Lý Hoan Hỉ kéo hắn lại: "Động tĩnh quá lớn, lỡ như có người biết ta và huynh ở đây thì cho dù chúng ta đã có hôn ước, cũng thực sự khó nghe."
Nàng không sợ mất mặt, chỉ là không muốn rời đi mà thôi, lại đưa tay ra sờ mặt của hắn: "Đống ca ca..."
Nàng nhón chân lên, hôn vào môi hắn.
Lâm Khai Đống thật sự có thể đẩy ra, nhưng ở trước mặt Lý Hoan Hỉ hắn vẫn luôn biểu lộ ra dáng vẻ ôn nhu với nàng nên thực sự không dám vạch mặt ngay tại đây. Hắn chỉ vội vàng đẩy nàng ra, nhưng lại không dám đẩy quá mạnh.
Hành động này vào trong mắt Lý Hoan Hỉ, lại thành hắn đang ngại ngùng. Lúc này nàng còn hôn ác hơn.
Ở một bên khác, Tần Thu Uyển đang đưa Lâm mẫu về thủy tạ. Nàng cũng không phải hao tâm tổn trí để chiêu đãi, lại bắt đầu luyện kiếm.
Lâm mẫu xuất thân là người bình thường nên không biết tập võ. Nhưng vì sau này lấy võ vi tôn, nhìn thấy kiếm chiêu của nhi tức đẹp mắt, cộng thêm hôm nay biết được nhi tức chấp nhận nạp thiếp, mà còn có ý cho nhi tử và Lý Hoan Hỉ ở cùng một chỗ, thay đổi ghen tính ngày xưa... Hẳn là rất nhanh thôi là sẽ có thể có tôn tử ôm. Tâm trạng bà ta vui vẻ vô cùng, cũng không cảm thấy mình bị lãnh đạm, mỉm cười ngồi ở bên cạnh nhìn.
Tần Thu Uyển đã luyện xong hai bộ kiếm pháp, đã qua nửa canh giờ. Nàng tò mò hỏi Thành thúc: "Lý Hoan Hỉ đi chưa?"
Sắc mặt Thành thúc không tốt lắm, lắc đầu với nàng.
Lý cô nương quả thực không hiểu quy củ.
Còn chưa vào cửa mà đã dám ở cùng nam nhân một chỗ lâu như vậy, về sau còn không biết sẽ càn rỡ thế nào.
Lâm mẫu thấy thế, trên mặt toàn là ý cười: "Hai người bọn họ hiếm lắm mới được ở cùng một chỗ, chúng ta không cần quản."
Tần Thu Uyển thu thế: "Ta đói, mau bảo người mang thức ăn tới."
Lâm mẫu cũng rất đói bụng, từ nãy vẫn luôn ở bên cạnh ăn điểm tâm, nghe vậy cũng đồng ý: "Ta thích ăn heo sữa quay, da giòn thịt mềm, cắn một cái là tràn đầy mùi thịt, bảo tửu lâu mang một con tới đi." Lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Hai chúng ta ăn không hết, còn có thể gọi hai đứa Khai Đống tới ăn."
Tần Thu Uyển vốn không muốn ăn cái gì mà heo sữa quay, thấy bà ta muốn gọi cả hai người Lâm Khai Đống, lập tức liền đổi chủ ý.
Heo sữa quay không nhanh lắm, chắc phải mất hơn nửa canh giờ nữa mới có đồ ăn đưa tới.
Một canh giờ này đối với Lâm Khai Đống thực sự như là dày vò. Lý Hoan Hỉ vốn dĩ không biết dè dặt là thứ gì, dùng sức cọ thân thể vào người hắn, suýt nữa thì đã làm hắn gục ngã.
Nghe thấy nha hoàn của mẫu thân gọi hắn dùng cơm, còn dặn là phải mang theo Lý Hoan Hỉ đi đến thủy tạ.
Lúc hai người đi vào, thần tình trên mặt Lý Hoan Hỉ mặc dù cũng có chút vui vẻ, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ ai oán. Lâm Khai Đống đứng trước nhiều người cảm thấy không được tự nhiên lắm, không dám đối mặt. Tần Thu Uyển kiến thức rộng rãi, nhìn lên là biết hai người sự không thành.
Ánh mắt nàng thay đổi, dặn dò: "Thành thúc, bảo người tửu lâu đưa ra đây đại bổ thang chung thập toàn cho phu quân."
Lời vừa dứt, Lâm Khai Đống liền ngơ ngác.
Lâm mẫu sững sờ, rồi lại giật mình. Nhi tử vừa mới làm chuyện đó, đúng là cần bồi bổ, nghĩ vậy lập tức tán thưởng nhìn nhi tức.
Lý Hoan Hỉ đầu tiên là sững sờ, sau đó là kinh ngạc dò xét trên dưới toàn thân Lâm Khai Đống, thấy hắn hơi không được tự nhiên, nghĩ đến vừa nãy hắn liên tục từ chối, cộng thêm chén đại bổ thang thập toàn này thì còn có cái gì không hiểu nữa?
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, ánh mắt bất thiện trừng mắt qua nhìn Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển lơ đễnh, thấy nàng ngồi xuống, bèn nhắc nhở: "Hoan Hỉ muội muội, mặc dù người tập võ như chúng ta không có nhiều quy củ như người bình thường, nhưng ngươi thân là thiếp thất, cũng nên biết an phận một chút. Ta không cho ngươi ngồi, ngươi cũng chỉ có thể đứng!"
Lý Hoan Hỉ tức giận đến mức ngực phập phồng: "Giang Thu Dương, ngươi đừng quá đáng."
"Ai u, sao mà tính cách ngươi thô bạo vậy?" Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Ngươi còn không biết tôn ti như vậy thì lát nữa ta sẽ đi tìm Lý thế bá, bảo ông ấy đưa ngươi đi ra chỗ nào xa xa một chút." Lại nhìn về phía Lâm mẫu, cười nói: "Sau đó ta sẽ tặng cho phu quân một cô nương mỹ mạo nhu thuận lại có phúc khí khác."
Lâm mẫu đang định nói giúp vì tưởng nhi tức muốn bỏ việc hôn sự này, lập tức liền nuốt lời ra đến khóe miệng trở vào trong bụng.
Tính tình nhi tức thẳng thắn lại quật cường, lỡ như nàng thật sự giận dữ rồi nhất quyết muốn từ hôn thì không ai có thể ngăn được.
Lâm Khai Đống không đồng ý với việc thê tử ương ngạnh như thế, nhưng bây giờ trong lòng hắn cũng rất muốn thoát khỏi Lý Hoan Hỉ. Trong đáy lòng lại hận Giang Thu Dương sao không ghen tị ương ngạnh hơn chút nữa, sau đó đuổi người kia đi cho hắn.
Lý Hoan Hỉ nhìn tình lang, thấy mặt mũi hắn khó xử, không có ý muốn nói giúp mình. Trong lòng cảm thấy oan ức không thôi, nhưng cũng không dám ướng bướng. Nàng cũng chưa quên, trước đó nếu không phải Giang Thu Dương đổi chủ ý thì bây giờ nàng đã bị mang đến biên giới phía nam cách đây ngàn dặm rồi.
Heo sữa quay được đưa ra, ánh mắt Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua Lý Hoan Hỉ đang đỏ bừng hai mắt, nhịn không được mà bật cười, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi mà?
Nàng gõ bàn một cái nói: "Hoan Hỉ, giúp ta rót chén canh."
Lý Hoan Hỉ đưa tay chỉ vào chóp mũi của mình, mắt mũi trợn tròn, nghẹn ngào hỏi: "Ngươi dám sai ta làm việc?"
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng: "Thế nào, không muốn làm hả?" Nàng cầm khăn xoa xoa khóe môi: "Ngươi không làm thì cũng không cần miễn cưỡng, còn nhiều cô nương khác muốn làm lắm."
Nàng nhìn về phía Thành thúc ở bên cạnh: "Làm phiền Thành thúc đi giúp ta một chuyến đến Lý gia trang, nói là vụ hôn sự này coi như thôi..."
Lý Hoan Hỉ: "..."
Nàng oán hận tiến lên, nổi giận đùng đùng múc một chén canh, “ầm” một tiếng đặt vào trong tay Tần Thu Uyển.
Thấy thế, Tần Thu Uyển lại cười: "Hoan Hỉ, vẫn là câu nói kia, ngươi không cần miễn cưỡng đâu." Lại thúc giục: "Thành thúc, nhớ là mang cả đồ đính ước về, thay ta tạ lỗi với Lý thế bá."
Vành mắt Lý Hoan Hỉ đỏ bừng, tay chân nhẹ nhàng lại múc một chén canh nữa đặt vào trong tay Tần Thu Uyển, động tác ôn nhu, ánh mắt không dám ương ngạnh nhưng vẫn trừng mắt nhìn nàng.
Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng đâu ép ngươi phải làm thiếp, trước đó ta không nguyện ý, ngươi nói ta ghen tị. Hiện tại ta đáp ứng, ngươi còn bày ra bộ dáng này, vậy rốt cuộc ta phải làm như thế nào ngươi mới hài lòng?" Nàng giật mình nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm thê?"
Lâm Khai Đống nheo mắt: "Thu Dương, mau uống canh đi, lát nữa lạnh rồi thì không ngon đâu."
Đúng vào lúc này, tiểu nhị tửu lâu đưa một tô canh chung vào, Tần Thu Uyển khoát tay, tiểu nhị kia biết điều đưa vào tay nàng, sau đó thi lễ một cái rồi nhanh chóng lui ra.
Tần Thu Uyển bưng bát canh chung lớn chừng bàn tay, mở cái nắp ra, thổi nguội rồi đặt ở trước mặt Lâm Khai Đống, ngữ khí ôn nhu: "Phu quân, uống nhanh đi!"
Ánh mắt Lâm mẫu thúc giục nhi tử.
Lâm Khai Đống: "..." Ta không cần bổ.
Thấy hắn bất động, Tần Thu Uyển chậm rãi thở dài một tiếng: "Chúng ta đều là người một nhà, chàng đừng ngại ngùng. Lần cuối cùng chàng vào phòng ta, đến giờ đã là nửa tháng rồi..."
Suy đoán trong lòng của Lý Hoan Hỉ đã trở thành sự thật. Hoá ra vừa nãy Lâm Khai Đống đẩy nàng ra, thật sự là bởi vì không tiện.
Nàng bất chấp nỗi oan ức, con mắt hạ dò xét nam nhân trước mặt một lượt, còn trẻ như vậy mà đã không được rồi?
Nàng không hề có suy nghĩ muốn rời khỏi hắn, chỉ lén lút suy nghĩ, lát nữa sẽ đi tìm một đại phu cao minh phối thuốc, nhất định phải chữa khỏi bệnh này cho hắn mới được.
Lâm Khai Đống nhận ra được ánh mắt của người chung quanh, trong lúc nhất thời tâm tư liền rối loạn.
"Ta không cần uống bổ thang."
Nói xong liền đẩy canh chung về.
Tần Thu Uyển lại đẩy lại trước mặt hắn: "Phu quân, giấu bệnh sợ thuốc là không được. Hơn nữa, đồ ăn đã mua của tửu lâu không thể trả lại, chung canh này phải có giá trị mấy lượng bạc."
Lâm mẫu nghe vậy, cũng thấy đổ đi thì đáng tiếc quá: "Khai Đống, thê tử con thương con, con mau uống đi."
Lâm Khai Đống: "..." Người thật sự là mẫu thân của con à!