Chương 240
Mẫu thân và thê tử đều khuyên bảo, Lâm Khai Đống nghe những lời thuyết phục kia thì cảm thấy không được tự nhiên lắm. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, hắn bưng canh chung lên, uống một hơi sạch sẽ, sau đó đưa sang bên cạnh cho nha hoàn: "Lấy đi!"
Ngữ khí không tốt lắm, rõ ràng là đã nổi giận.
Tần Thu Uyển khéo hiểu lòng người: "Tam Diệp, cầm chén đi đi! Phu quân không tức giận với ngươi mà chỉ là do tâm tình không tốt thôi."
Lý Hoan Hỉ: "..." Nam nhân bị bệnh như vậy thì tâm trạng có thể tốt sao?
Lâm Khai Đống luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không nghĩ ra cái gì hết, bữa cơm này ăn trong uất ức.
Lý Hoan Hỉ nhìn bữa cơm trước mặt, một miếng chắc cũng không được ăn, trong lòng nàng tức giận nghĩ. Mình cũng không thiếu bạc, lát nữa ra ngoài sẽ bảo tiểu nhị làm một bàn so với bàn này tốt hơn.
Tần Thu Uyển buông bát đũa xuống, dặn dò: "Thành thúc, đưa Hoan Hỉ trở về đi."
Lý Hoan Hỉ: "... Ta không về."
Tần Thu Uyển không đồng ý: "Bây giờ ngươi đã là người đính ước thì nên trở về chuẩn bị gả..." Nói đến đây, giật mình nói: "Ngươi làm thiếp, không thể nói là chuẩn bị gả được." Lại vung tay lên: "Mà quan tâm mấy cái đó làm gì, tóm lại, từ nay về sau, ngươi đừng ra ngoài nữa, cứ chờ kiệu hoa tới cửa đón ngươi là được."
Lý Hoan Hỉ từ nhỏ đã nóng tính, đến cả phụ thân nàng cũng không quản được nàng thì sao nàng có thể nghe lời Tần Thu Uyển?
"Ta muốn tối nay mới về."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Thành thúc, đến Lý gia thu hồi đính ước đi."
Lý Hoan Hỉ: "..."
Nàng dậm chân, hung hăng đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng kia cứ như là muốn dùng chân giẫm lên trên mặt đất tạo thành mấy cái động vậy.
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Quá tùy hứng."
Lâm mẫu thấy thế, cũng không tính nhúng tay vào. Thê thiếp mặt ngoài thì hòa thuận, nhưng cũng không thể trở thành tỷ muội tình thâm được. Hơn nữa, bà ta muốn nạp thiếp, thứ nhất là muốn ôm tôn tử, thứ hai là muốn áp chế uy phong của nhi tức.
Lý Hoan Hỉ xuất thân không tệ, bây giờ nhi tức có thể dùng việc hôn sự để nàng nghe lời, nhưng chờ nàng vào cửa, lại có hài tử thì chắc chắn sẽ khác… Lâm mẫu bưng nước trà lên che khuất ý cười bên môi.
Tiễn người đi rồi, Tần Thu Uyển đứng lên, duỗi lưng một cái, lại ngáp một cái: "Đến giờ ngủ trưa rồi."
Nàng phất phất tay: "Tam Diệp, thuê một gian phòng khác cho chủ tử ngươi đi."
Nói xong thì trực tiếp vào cửa.
Lâm mẫu đang bưng ly trà lập tức sửng sốt, nhìn về phía nhi tử hỏi: "Nó không có ý định ở cùng ta hả?"
Trên mặt Lâm Khai Đống còn miếng vải bọc vết thương, nghĩ đến những việc phát sinh hôm nay, trong lòng hắn đang rối loạn, thuận miệng nói: "Tâm tình của nàng không tốt, người lên trên lầu ở đi."
Nếu ở cùng một chỗ, nói không chừng còn cãi nhau. Cãi nhau lại đi tìm hắn tới chủ trì công đạo, thật phiền phức!
Lâm mẫu nhìn nhi tử đã đi xa, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, chỉ có thể đứng dậy rời đi.
Chuyện để phu quân nạp thiếp, ai bày ra thì trong lòng cũng không dễ chịu, bà ta cũng lười nhìn sắc mặt nhi tức.
Còn nhiều thời gian mà, thời gian khóc còn ở phía sau.
*
Hai ngày sau đó, Tần Thu Uyển vẫn luôn luyện kiếm.
Giang phủ cách chỗ này cả trăm dặm, nếu cưỡi ngựa thì trong vòng một ngày là có thể tới nơi.
Lâm Khai Đống không tiện ra ngoài gặp người ngoài, Lâm mẫu hiếm lắm mới có một chuyến xa nhà nên hai ngày này đều ở bên ngoài đi dạo, vui đến mức quên cả trời đất.
Tần Thu Uyển cũng không sốt ruột, nàng còn phải đợi người muốn đợi mà.
Trong mắt ngoại nhân nàng giống như là bị kích thích nên cả ngày đều phải luyện kiếm, nhưng trên thực tế Tần Thu Uyển so với bọn họ còn dụng công hơn. Ban ngày nàng luyện kiếm, buổi tối thì ngồi luyện công, chỉ có mỗi buổi chiều là nghỉ ngơi.
Buổi tối ngày hôm đó, khi nàng đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa thì bỗng nhiên mở mắt ra, phi thân ra khỏi cửa sổ, đi thẳng đến tửu lâu.
Mấy ngày nay trời càng ngày càng nóng, cả ngày Lâm Khai Đống không ra khỏi cửa, dù có băng thì cũng cảm thấy oi bức không chịu nổi. Hắn sớm đã đề nghị tiểu nhị đổi cho hắn sang ở thủy tạ, thuận tiện cho nương ở cùng.
Tiền thuê thủy tạ rất đắt, người bình thường đều không nỡ thuê, Lâm Khai Đống ở ngay sát vách phòng nàng.
Tần Thu Uyển từ cây liễu bên hồ bay một đường đến nóc phòng thủy tạ sát vách, động tác nàng rất nhỏ, nhưng hai người trong phòng cũng không đơn giản, nhanh như chớp đã phát hiện ra bên ngoài có người.
"Ai?"
Là Lâm Khai Đống trầm giọng hỏi.
Tần Thu Uyển bay vào từ cửa sổ: "Là ta." Nàng lập tức nhìn thấy bóng hình xinh đẹp màu trắng đang được Lâm Khai Đống ôm vào trong ngực: "Vừa rồi ta phát giác có người tới, quả nhiên."
Nàng vừa vào cửa, hai người đã nhanh chóng tách ra.
Dưới bóng đêm có luồng kiếm quang bén nhọn lóe lên, kiếm trong tay nàng chỉ thẳng vào bóng hình xinh đẹp kia: "Ngươi là ai?"
Bóng hình xinh đẹp không lên tiếng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lâm Khai Đống bị bắt gặp tại trận, trong lòng đang chột dạ nên cũng không tiện giải thích.
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn làm tổn thương chàng ấy thì phải hỏi qua ta đã!"
Chữ "Ta" vừa dứt, kiếm quang trong tay nàng như nước chảy vạch một cái, như một vòng tia chớp trong đêm tối, xuất ra một luồng gió sắc bén, xông thẳng về phía nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng phi thân ra khỏi cửa sổ, lướt lên mặt hồ, dường như không có ý định đánh lại.
Nàng không muốn đánh, Tần Thu Uyển càng thêm hăng hái, hét lớn: "Tổn thương nam nhân của ta mà còn muốn chạy, không có cửa đâu!"
Nàng cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo.
Lâm Khai Đống: "..." Không có ai làm thương tổn ta hết!
Chuyện này thực sự không có cách nào giải thích.
Nếu nói là bằng hữu, Giang Thu Dương không biết nàng thì chắc chắn sẽ truy hỏi. Cho nên hắn còn chưa nghĩ ra lí do thoái thác thì hai người đã đánh nhau.
Chờ hắn đuổi đến thì hai người đã đánh nhau túi bụi ở ngoài thành.
Bản thân Tần Thu Uyển sở hữu võ nghệ cao minh hơn Giang Thu Dương rất nhiều, cộng thêm cả trên tay nàng đang có ám khí, ngay lúc đầu nàng đã chủ động tấn công nên chỉ sau một lúc nữ tử áo trắng đã rơi xuống thế hạ phong. Tần Thu Uyển nhấn nàng ta xuống đánh một trận, vốn là để hả giận nên ra tay không lưu tình chút nào.
Một khắc đồng hồ trôi qua, trên thân nữ tử áo trắng đã có mấy chỗ nhuốm máu, sau khi bị thương thì động tác càng thêm hạn chế, chỉ một chút mất tập trung là lại một luồng huyết quang bay ra.
Nàng không muốn chiến đấu, lập tức phi thân chạy mất.
Tần Thu Uyển còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lâm Khai Đống kéo lại, nàng cười lạnh một tiếng, tay trái nâng lên, ấn vào vòng tay trên cổ tay, trong bóng tối có mấy âm thanh rất nhỏ truyền ra, rồi bay đến giữa không trung dính vào trên thân nữ tử kia.
Nhưng chỉ như vậy, rồi rất nhanh đã biến mất trong rừng cây phía xa.
Tần Thu Uyển rút kiếm lại, mắng to: "Con mẹ nó, ngươi không biết phân biệt hả? Ta đang giúp ngươi lấy lại công đạo, ngươi kéo ta làm gì? Kéo ta để làm gì hả?"
Giọng nói tràn đầy tức giận, mà tay chân cũng không lưu tình chút nào.
Lâm Khai Đống khó mà chống đỡ nổi, lui về một bên giải thích: "Ta sợ nàng đuổi theo thì sẽ rơi vào bẫy của nàng ta, Thu Dương... Ta lo lắng cho nàng thôi... Nàng nhẹ tay một chút..."
Tần Thu Uyển thực sự muốn đánh người cho hả giận.
Lâm Khai Đống biết thê tử bây giờ đang tức giận, vốn là muốn dỗ dành nàng nên cũng không dám phản kích, cho nên, chỉ có thể liên tục bị đánh lui. Rất nhanh, khắp nơi trên người hắn toàn là vết thương, có một kiếm còn đâm vào bụng hắn, làm y phục hắn nhuốm máu.
Thấy thế, hắn tức giận nói: "Giang Thu Dương, nàng dám đả thương ta!"
Tần Thu Uyển thừa dịp hắn dừng lại, tiếp tục đâm thêm một kiếm, thành công đả thương hắn. Sau đó mới thu tay lại, cau mày nói: "Vì sao chàng không tránh?"
Lâm Khai Đống: "..." Hắn có tránh mà!
Nếu hắn không tránh thì làm gì còn mạng nữa?
Hắn cảm thấy mình thật oan ức: "Thu Dương, nàng ra tay phải có chừng có mực chứ."
Tần Thu Uyển không xin lỗi, chỉ nói: "Ta vừa mới đánh thích khách nên tâm trạng còn đang tức giận, lại bị chàng chọc tức nên không kịp thu hồi sức lực." Nàng đi lên trước, chạm vào chỗ đau của hắn.
Nàng cố tính nhấn mạnh vào, Lâm Khai Đống vì đau quá, không nhịn được mà hô lên.
Ngữ khí của Tần Thu Uyển không có chút kiên nhẫn nào: "Chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi mà, có cần phải tỏ vẻ như vậy hay không?" Lại oán trách: "Trước kia chàng cũng không vô dụng như thế, đến cả mấy chiêu này cũng không tránh được."
Trong lời nói tràn đầy sự ghét bỏ không hề che giấu.
Lâm Khai Đống cảm thấy mình còn oan ức hơn cả Đậu Nga, hắn không tránh ư?
Nữ nhân này đánh hắn cứ như kẻ thù, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ hiểm, hơn nữa, trước đó nàng toàn dùng roi, Lâm Khai Đống chỉ biết chiêu thức dùng roi của nàng, cho dù động tác nàng có tăng tốc lên hay sức lực tăng lên thì hắn cũng có thể né tránh.
Nhưng kiếm pháp này thật sự là lần đầu tiên hắn gặp nên hắn cũng không hề biết kiếm thế tiếp theo sẽ tới như nào, sao có thể tránh được?
Tần Thu Uyển kéo y phục của hắn xuống, giúp hắn băng bó vết thương.
Trong lúc đó, Lâm Khai Đống nhìn động tác của nàng tràn đầy khí thế, thật sự sợ tiếp theo nàng sẽ lại bắt đầu rút kiếm, cho dù đang được nàng giúp băng bó, hắn vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, trái tim dâng lên tận cổ họng.
Trên đường trở về, Lâm Khai Đống thử thăm dò: "Thu Dương, nàng học kiếm pháp từ khi nào vậy?"
Tần Thu Uyển đã sớm nghĩ ra câu nói để đáp lại: "Ngay đêm vào ở thủy tạ, ta đã ngộ ra ở trong mộng."
Lâm Khai Đống: "..."
"Kiếm pháp tinh diệu thật, nàng có thể dạy ta không?"
Tần Thu Uyển cảm thấy thật kinh tởm, nàng dù có ra bên ngoài tùy tiện nhặt một tên ăn mày để dạy, cũng không thèm dạy cho cái tên vô ơn Lâm Khai Đống này.
"Chàng chữa khỏi vết thương đi rồi nói sau." Trong giọng nói của nàng tràn đầy sự mất kiên nhẫn: "Người kia đã mò vào tận bên giường chàng rồi mà chàng còn không phát hiện?"
Lâm Khai Đống: "..."
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Ban ngày ta ngủ không ngon nên ngủ hơi sâu chút."
Tần Thu Uyển tiếp tục trách cứ: "Cũng không biết kêu lên, chàng câm điếc hay gì?"
Lâm Khai Đống chỉ có thể tiếp tục giải thích: "Ta vừa định kêu thì nàng đã chạy tới. Thu Dương, vừa rồi may mà có nàng."
Dù gì hai người cũng chưa đối mặt, cứ coi như là thích khách là được rồi.
Nếu không thì muốn giải thích cũng rất phiền toái.
"Hiện tại đã biết ta thế nào chưa?" Ngữ khí Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ đắc ý: "Lần tiếp theo nếu có người dám động thủ với chàng, ta nhất định sẽ đánh cho kẻ đó răng rơi đầy đất!"
Lâm Khai Đống gượng cười hai tiếng.
Tần Thu Uyển lại hiếu kỳ hỏi: "Người vừa rồi hình như là nữ tử, ta không nhớ là chàng có kẻ địch nào như vậy, chàng có nhận ra là ai không?"
Lâm Khai Đống chỉ có thể lắc đầu: "Ta không."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy chắc là ăn trộm rồi." Nàng cười lạnh một tiếng: "Vòng tay ngân châm chàng tặng ta đã đổi thành Thất Nhật Lương, nếu nàng ta không quay lại tìm ta thì trong vòng bảy ngày chắc chắn sẽ chết lạnh!"
Lâm Khai Đống kinh ngạc thốt lên: "Thất Nhật Lương gì cơ?"
"Là một loại độc mà ta mới điều phối." Tần Thu Uyển khẽ cười: "Chính là tập hợp mấy loại độc vật lại với nhau, có thể cũng chẳng cần bảy ngày."
Lâm Khai Đống: "..."