Chương 241
Lúc trở về thì không nhanh bằng lúc đi đến, phải mất gần hai khắc đồng hồ, hai người mới có thể trở lại thủy tạ. Vừa mới rơi xuống đất, Lâm Khai Đống đã hạ giọng hỏi: "Thu Dương, Thất Nhật Lương kia của nàng có giải dược không?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc nhìn hắn: "Ta cũng không biết y thuật, độc vật tùy ý điều phối thì lấy đâu ra giải dược?" Lại nghi ngờ dò xét hắn: "Chàng hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ chàng quen nữ nhân kia?"
Nói đến đây, mi tâm nàng nhăn lại: "Lúc ta mới vào cửa, hai người hình như ở rất gần nhau..."
"Ta không biết nàng ta!" Lâm Khai Đống vội vàng ngắt lời: "Cũng không phải là tới gần gì, mà là nàng ta muốn ám sát ta, ta lấn người lên là vì muốn đoạt dao găm của nàng ta."
Tần Thu Uyển không tin lắm: "Vậy vì sao chàng phải lo lắng nàng ta có giải dược hay không?"
"Ta không phải lo lắng cho nàng ta." Lúc nãy trên đường, Lâm Khai Đống không hỏi, thứ nhất là vì hai người một trước một sau bay lượn không tiện hỏi, thứ hai cũng là vì đang bận tìm lý do.
"Ngân châm đó ở trên cổ tay nàng, nếu như không có giải dược, vạn nhật nó ngộ thương chính nàng thì phải làm sao?" Lâm Khai Đống lo lắng: "Đó là thứ độc vật gì, nàng đưa phối phương cho ta đi, lát nữa ta sẽ nhờ đại phu giúp nàng điều chế giải dược."
Tần Thu Uyển cười lạnh, điều phối giải dược cho thê tử là giả, giúp nữ tử áo trắng đào tẩu nghe ngóng phối phương mới là thật.
Nàng không chịu đưa ra, chỉ nói: "Ta tùy tiện cho độc dược vào nên không biết phối phương là gì."
Lâm Khai Đống: "..."
Tâm hắn rất bất an, tiếp tục truy vấn: "Ở trong đó có những dược liệu gì?"
Đối đầu với ánh mắt đầy thâm ý của thê tử, hắn đè xuống sự chột dạ trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Ta còn muốn giúp nàng phối mấy viên giải dược để bảo vệ thân thể."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Ta không nhớ rõ."
Lâm Khai Đống không cam tâm, tiếp tục hỏi: "Vậy đại khái là thứ dược liệu gì..."
"Ngân châm trong vòng tay của ta đã bắn đi hết rồi." Tần Thu Uyển giơ tay lên: "Lát nữa ta sẽ đi mua một vài loại dược giải độc, thế đã được chưa?"
Lâm Khai Đống: "..."
Nàng đã nói như vậy, nếu hắn còn tiếp tục truy vấn thì chắc chắn sẽ khiến nàng hoài nghi, hắn che miệng vết thương lại: "Nếu đã chọn độc vật thì đừng chọn loại nào một kích trí mạng, lỡ như bị ngộ thương thì sẽ không thể giải cứu được. Nàng còn nhớ hơn mười năm trước vụ việc Trương Trọng Đao xức thuốc lên trên cây đao hay không, kết quả là đã ngộ thương cả nhà, thê nhi chết thảm."
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, ngay sau đó vang lên giọng nói lo lắng của Lâm mẫu: "Khai Đống, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một bên hỏi, một bên dùng sức gõ cửa.
Tần Thu Uyển đưa tay ra mở cửa, khi Lâm mẫu vào cửa nhìn thấy nửa người toàn là máu tươi, trên mặt bao vải trắng, dáng vẻ chật vật không chịu nổi của nhi tử thì lập tức sợ hãi, chân mềm nhũn, đỡ khung cửa hỏi: "Chuyện này là thế nào?"
Bà ta cố gắng chống đỡ thân thể, chạy vội tới bên cạnh nhi tử vén y phục của hắn lên, khi nhìn thấy trên người Lâm Khai Đống còn có hai vết thương do kiếm gây ra thì trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tràn mi mà ra. Run rẩy hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Thu Uyển đỡ bà ta dậy: "Con ở sát vách nghe thấy có thích khách xâm nhập, lúc chạy tới thì vừa vặn nhìn thấy nữ nhân kia đang muốn giết phu quân, con đã đuổi ả ta đi rồi."
Lâm mẫu không hề hoài nghi, cũng vô thức nghĩ rằng nhi tử đã bị thích khách làm tổn thương, truy vấn: "Nữ nhân? Từ khi nào mà các con lại đụng phải kẻ địch như vậy?"
Tần Thu Uyển để bà ta ngồi lên trên ghế: "Con và phu quân đều không biết ả." Lại cười lạnh nói: "Nương yên tâm, ả ta sẽ không có kết cục tốt đâu. Con đả thương ả mấy chỗ, trước khi ả đi, còn bị trúng độc châm trong vòng tay của con."
"Có trúng thật không?" Lâm mẫu nhìn tổn thương trên người nhi tử, cực kỳ phẫn nộ hỏi.
"Rất vừa vặn!" Tần Thu Uyển cũng tức giận: "Kẻ dám đả thương nam nhân của con thì phải trả giá thật đắt. Trên kim kia được tẩm toàn là kịch độc, ả dù có trốn được thì cũng không sống nổi được mấy ngày."
Nghe nàng nói như thế, Lâm mẫu cuối cùng cũng không còn hận nữa, ngược lại bắt đầu lo lắng cho nhi tử: "Đã hơn nửa đêm, cũng không tiện mời đại phu!"
Tần Thu Uyển đi đến trước mặt Lâm Khai Đống, cầm kéo lên cắt y phục của hắn: "Chỉ có mấy vết thương nhỏ, không cần mời đại phu..."
"A!"
Nàng bị tiếng kêu đau của Lâm Khai Đống ngắt lời.
Tần Thu Uyển cúi đầu xuống, không vui hỏi: "Chàng kêu gào cái gì?"
Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn nàng: "Nàng cắt vào thịt của ta."
Tần Thu Uyển kinh ngạc cúi đầu, quả nhiên là cái kéo của nàng đã cắt vào một miếng thịt chỗ ngực của hắn, nàng không thành tâm lắm xin lỗi: "Xin lỗi, do ánh nến quá mờ nên ta không thấy rõ. Chàng yên tâm, ta sẽ tận lực không làm đau chàng."
Lâm Khai Đống nhìn cái kéo đang xuyên thẳng qua y phục của mình, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Không bao lâu sau, chỗ eo lại vô cùng đau đớn. Hắn vội vàng đưa tay che lại, tức giận nói: "Thu Dương!"
Tần Thu Uyển giống như là bị kinh sợ vội vàng ném cái kéo trong tay ra, đương nhiên là lại lướt qua phần bụng dưới của Lâm Khai Đống rồi rơi xuống đất.
Không đợi hắn chất vấn, nàng đã trách mắng: "Chàng lớn tiếng như vậy làm gì? Lỡ như dọa ta làm ta đâm chàng một đao thì cũng là đáng đời chàng."
Lâm Khai Đống nhìn cái kéo đáp xuống, lông tơ dựng thẳng lên, toàn thân nổi da gà. Một lát sau phát hiện mồ hôi lạnh trên người mình đã chảy ròng ròng, đang muốn trách cứ vài câu thì lại phát hiện nữ nhân trước mặt so với mình còn tức giận hơn, hắn giận dữ: "Cái kéo của nàng vừa đâm vào đâu vậy?"
"Chàng tưởng ta muốn sao? Không phải là vì bị chàng dọa ư?" Tần Thu Uyển đứng lên lui sang một bên: "Chàng để người khác băng bó cho chàng đi."
Lâm mẫu nhìn hai người lời qua tiếng lại thì luôn cảm thấy có điểm gì đó quái dị.
Vấn đề này nếu bàn kỹ thì nhi tử căn bản không có sai. Nhưng nhi tức cũng là vì không cẩn thận mới cắt vào thịt, cái kéo bay ra cũng là do bị nhi tử hét lên dọa sợ.
Nhìn như rất bình thường, nhưng trong trí nhớ của Lâm mẫu thì nhi tức võ công cao cường, làm việc nhanh nhẹn, lá gan cũng lớn, chưa từng bị hù dọa. Bà ta cau mày nói: "Sao con làm việc không cẩn thận một chút?"
Tần Thu Uyển uống một hớp trà: "Con lo lắng cho chàng, vừa rồi lúc con cầm cái kéo đó tay con còn run rẩy không ngớt."
Lâm mẫu: "... " Đúng là có đạo lý.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nha hoàn trực đêm đã sớm gọi mấy người nằm ngủ tỉnh dậy.
Tần Thu Uyển vừa lui đi thì có mấy người vây lên trước, Tam Diệp là thiếp thân nha hoàn bên người Lâm mẫu, làm việc rất tỷ mỉ, có chức vụ rất cao trong đám hạ nhân. Thấy nàng tiến lên băng bó, tất cả mọi người cũng chỉ có thể trợ thủ.
Chưa tới một khắc đồng hồ sau, Tam Diệp đã băng bó xong chỗ bị thương của Lâm Khai Đống, lúc đang sửa sang lại vải trắng thì vui mừng nói: "Phu nhân yên tâm, công tử võ nghệ cao cường, đã tránh khỏi chỗ yếu hại nên cũng chỉ bị thương ngoài da."
Lâm mẫu vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài.
Tam Diệp phân phó người dọn y sam đã rách và huyết thủy đi, nhìn Tần Thu Uyển: "Thiếu phu nhân có bị thương không?"
Trên thân Tần Thu Uyển ngoại trừ y sam không còn sạch sẽ thì mấy chỗ còn lại đều vẫn ổn.
Lâm mẫu nghe Tam Diệp nói, thuận thế nhìn lại, sau đó nhận ra có gì đó không ổn: "Thu Dương, trên người con không có chút tổn thương nào, vậy vì sao trên thân Khai Đống lại nhiều vết tím xanh như vậy?"
Nghe vậy, Tần Thu Uyển ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Lâm Khai Đống.
Nàng thản nhiên nói: "Con không biết."
Lâm Khai Đống: "..." Da mặt có dày cũng chỉ dày đến mức độ này thôi!
Lâm mẫu kinh ngạc: "Sao con lại không biết?"
Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Lúc con chạy tới, phu quân đã cướp dao găm trong tay của nữ nhân kia, đây là chàng nói với con. Con chỉ là lờ mờ nhìn thấy hai người đứng rất gần nhau."
Ngụ ý là khi đó hắn đã bị thương rồi.
Lâm Khai Đống nhìn nàng, ánh mắt kỳ dị.
Tần Thu Uyển bày ra vẻ mặt vô tội nhìn lại.
Thành thân ba năm, bất luận ban đầu Lâm mẫu có hài lòng với nhi tức là Giang Thu Dương bao nhiêu thì sau này cũng khó tránh khỏi sinh ra không ít mâu thuẫn. Nhất là một hai năm gần đây, bụng Giang Thu Dương không có tin tức tốt nào truyền đến, Lâm mẫu càng bắt bẻ nàng nhiều hơn.
Giang Thu Dương tính tình ngay thẳng, hầu hết lần bà ta gây sự thì nàng đều cố nhẫn nhịn, nhưng việc nạp thiếp nàng một bước cũng không chịu nhường, cho nên, hai bà tức vì thế mà ầm ĩ không ít lần.
Chỉ cần bọn họ ầm ĩ lên là lại phải nhờ Lâm Khai Đống ra mặt hòa giải.
Không có người nào hiểu được nỗi khó xử khi bị kẹp ở giữa hai nữ nhân rõ ràng hơn Lâm Khai Đống. Trong đáy lòng hắn muốn vạch trần Giang Thu Dương nói dối... Muốn nói tổn thương trên mặt hắn, hay bao gồm tất cả tổn thương trên thân thể hắn đều là do nữ nhân này làm ra.
Nhưng sau khi nói thì sẽ thế nào?
Nương chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, chắc chắn sẽ trách cứ thậm chí là mắng chửi nàng, đến lúc đó, lại là hắn phải đứng ra dỗ dành. Hắn âm thầm nghiến răng, nuốt nỗi uất ức xuống bụng: "Đúng vậy, trước khi Thu Dương vào cửa con đã bị thương rồi."
Lâm mẫu rất bất mãn: "Bị thương sao không kêu lên?"
Tần Thu Uyển vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Cho nên con mới nói là chàng ngu đó, đánh nhau không dùng tay thì cũng phải dùng miệng, đánh không lại còn không biết kêu. Ta ở ngay sát vách, kêu một tiếng khó như vậy sao?"
Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn nàng, ra hiệu nàng đừng được một bước lại tiến thêm một thước.
Thế là Tần Thu Uyển lập tức ngừng nói lại, nàng đứng lên, ngáp một cái: "Bận rộn suốt một đêm rồi, ta phải trở về ngủ một lát. Ngày mai còn phải lên đường nữa."
Lâm mẫu vốn còn muốn trách cứ nàng không quan tâm nhi tử, nghe câu nói phía sau bèn kinh ngạc hỏi: "Ngày mai lên đường?"
Tần Thu Uyển quay đầu, giật mình hỏi: "Con không nói cho mọi người biết sao?" Nàng vuốt vuốt mi tâm: "Xem cái trí nhớ của con này. Nương, người cũng về sớm ngủ đi, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ lên đường."
Biết sắp được lên đường về nhà, Lâm Khai Đống cũng rất bất ngờ, nhưng người kia đã bị thương, hắn phải tự mình đi thăm hỏi, sao có thể bỏ đi vào lúc này?
"Ta bị thương, cần dưỡng thương hai ngày."
"Chúng ta ngồi xe ngựa chứ đâu cần chàng cưỡi ngựa." Tần Thu Uyển không hiểu nổi, trong ánh mắt còn mang theo sự khinh bỉ mơ hồ: "Chỉ có một chút vết thương nhỏ mà chàng còn dám nói là mình cần dưỡng thương sao?"
Giữa hai phu thê bọn họ cứ có gì đó không đúng.
Từ trước đến nay, Lâm mẫu đều chưa từng thấy nhi tức quên chuyện gì, dưới cái nhìn của bà ta thì Giang Thu Dương cố ý không nói cho mẫu tử hai người việc phải lên đường cũng có thể là vì thấy nhi tử bị thương nên mới nói sắp phải lên đường, mục đích là vì muốn giày vò nhi tử... Hẳn là vẫn còn tức giận vì chuyện nạp thiếp.
Vì để được ôm tôn tử, Lâm mẫu đành chấp nhận nhượng bộ.
Cũng là bởi vì bà ta nhìn ra được, mặc dù nhi tử mất không ít máu nhưng quả thật cũng chỉ là bị thương ngoài da.
Trước kia Lâm mẫu cũng từng nhìn thấy nhi tử bị thương, gãy xương xẻo thịt cũng có. So với những cái kia thì mấy vết thương này vốn dĩ cũng không tính là gì.
"Tam Diệp, mau đi thu dọn hành lý đi."
Lâm Khai Đống nhíu mày: "Nương, dù sao chúng ta trở về cũng đâu có việc gì làm, không cần gấp gáp như vậy. Trước tiên cứ nghỉ ngơi hai ngày rồi lên đường sau."
"Thu Dương muốn về, vậy chúng ta cứ về đi." Ánh mắt Lâm mẫu ám chỉ hắn đừng có lắm miệng nữa.
Lâm Khai Đống khăng khăng nói: "Hôm qua con nghe người ta nói là trời sẽ có mưa, hai ngày nữa chúng ta hẵng đi."
Lâm mẫu thấy nhi tử không muốn đi, vô thức nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Thu Dương, hay là chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi đi?"
"Nương, người cho rằng chuyện nạp thiếp chi cần nói mồm là được rồi sao?" Tần Thu Uyển bẻ ngón tay: "Chúng ta còn phải sắp đặt viện tử, chuẩn bị hạ nhân hầu hạ cho nàng, còn phải chuẩn bị kiệu hoa, lại có phải chọn người đón dâu. Chúng ta vẫn luôn tốn thời gian ở nơi này, lát nữa kiểu gì Lý thế bá cũng lại sẽ phái người tới mời..."
Đúng là sau này sẽ phải làm nhiều chuyện thật.
Nhưng nếu tính kỹ thì cũng không cần gấp gáp như vậy. Nhưng Lâm mẫu gấp, lỡ như Lý Hoan Hỉ sau khi trở lại Lý gia trang lại quay trở lại khiêu khích, trong cơn tức giận Giang Thu Dương muốn lui mối hôn sự này thì phải làm sao bây giờ?
"Ngày mai đi luôn đi!" Lâm mẫu quyết định.
Lâm Khai Đống: "..." Vậy bên kia phải làm sao bây giờ?