Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 242

Chương 242
Lâm Khai Đống xuất thân tầm thường.

Nếu so sánh với những võ lâm thế gia như Giang phủ hay Lý gia thì thậm chí còn không thể gọi là người bình thường, mà chỉ có thể nói là rất kém cỏi.

Mà hắn ta có thể dựa vào chính sức mình được Giang Thu Dương cảm mến, được Lý Hoan Hỉ ái mộ, còn lọt vào mắt xanh của người kia, hoàn toàn là dựa vào tính cách tinh tế, biết cách quan tâm người khác của hắn.

Suy nghĩ cho ưu tư của giai nhân, lo lắng cho nỗi lo của giai nhân, nếu giai nhân bị thương thì hắn nhất định sẽ tự thân đến tận cửa an ủi, đồng thời đưa cả thuốc trị thương đến.

Phát hiện giai nhân không địch lại bị thương bỏ chạy, Lâm Khai Đống cũng muốn làm rõ độc vật trên ngân châm là gì, sau đó cầm giải dược mang tới cửa. Dù gì hắn cũng phải biết rõ ràng đó là loại độc vật gì, sau đó cáo tri cho đại phu, như thế thì sẽ vừa làm ít mà công lại to.

Hơn nữa, giai nhân cũng là vì gặp hắn mà mới bị thương, hắn nhất định phải tìm cách đến thăm.

Nếu cứ như vậy rời đi thì sẽ khiến người ta thất vọng và đau khổ.

"Mọi người về trước đi, con cần nghỉ ngơi hai ngày."

Lâm mẫu kinh ngạc.

Tần Thu Uyển đi ra tới cửa, nghe vậy thì quay trở lại, cười lạnh nói: "Chàng muốn ở cùng Lý Hoan Hỉ ư? Nằm mơ đi!" Trước khi rời đi, nàng bỏ lại một câu uy hiếp: "Nếu chàng không về cùng ta thì về sau cũng không cần về nhà nữa."

Ai cũng nghe ra là nàng đang tức giận.

Lâm mẫu hơi suy nghĩ một chút là liền hiểu được ý tứ của nhi tức.

Bà ta khuyên nhủ: "Khai Đống, chờ mãi Thu Dương mới đáp ứng cho Lý Hoan Hỉ vào cửa, con đừng làm loạn nữa. Thời gian còn nhiều, về sau chờ Lý Hoan Hỉ vào cửa thì hai người các con muốn ngày nào cũng dính với nhau thì cũng có thể."

Lâm Khai Đống: "..." Hắn không phải vì Lý Hoan Hỉ.

Hôm nay hắn chỉ ước gì Lý Hoan Hỉ có thể đi xa đến tận chân trời, sao có thể vì nàng mà ở lại?

Hắn thành thật nói: "Nương, con ở lại thật sự là vì dưỡng thương."

Lâm mẫu không tin: "Ngay cả ta mà con cũng lừa gạt, mấy vết thương vặt đó của con thì cần gì phải dưỡng." Nghĩ đến nhi tử ngay cả mình mà cũng dám lừa gạt, bà ta tức giận nói: "Ta mặc kệ con ở lại là vì cái gì, tóm lại buổi sáng ngày mai con nhất định phải đi!"

Để lại lời nói như vậy rồi bà ta phẩy tay áo bỏ đi.

Lâm Khai Đống cảm thấy thật đau đầu, đột nhiên cảm giác được mọi việc gần đây mình làm đều không quá thuận lợi, muốn làm chuyện gì cũng đều không làm được, còn làm cho mình đầy thương tích.

Sau khi Tần Thu Uyển trở về, trước tiên bổ sung châm vào trong vòng tay, rồi sau đó tiếp tục luyện công.

Lúc trời tờ mờ sáng, nàng lờ mờ nghe được sát vách có động tĩnh, sau khi nhìn qua cửa sổ, vừa vặn thấy được một thân ảnh cao tráng bay ra. Dù sắc trời không đủ sáng, nhưng chỉ bằng thân hình, nàng cũng nhận ra được người đó là Lâm Khai Đống.

Nàng không chút nghĩ ngợi, xách kiếm đuổi theo.

Hai phu thê võ công khó phân, nhưng Tần Thu Uyển không luyện cùng một con đường với bọn họ, nàng dựa vào thân pháp đặc thù, sau mấy lần lên xuống thì đã đuổi kịp người phía trước, nàng vù một tiếng rút kiếm trong tay ra, hét lớn: "Tặc nhân trốn ở chỗ nào?"

Cùng lúc đó, kiếm thế như lôi đình ầm vang đâm xuống.

Lâm Khai Đống rút kiếm nghênh đón, mới phát hiện mình không chịu nổi sức lực này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Không có ai hiểu võ công của Giang Thu Dương hơn là hắn, nàng đâu chỉ có lợi hại từng đó mà đã hoàn toàn vượt trội hơn với những thế hệ trước trong giang hồ kia.

Hắn chỉ khẽ mất tập trung, mũi kiếm của nữ tử đã nghiêng sang một bên, trong khoảnh khắc liền đâm xuống vào chỗ hiểm trên ngực hắn, thấy mình sắp đi đời, hắn vội hô to: "Là ta."

Thứ đáp xuống cùng giọng nói của hắn chính là mũi kiếm của Tần Thu Uyển.

Nàng vội vàng thu thế, nhưng mũi kiếm sắc bén cũng đã xé rách da thịt của hắn, huyết nhục tung tóe, lờ mờ cũng có thể thấy được xương trắng. Tuy đã tránh vào chỗ hiểm, nhưng cũng cắt vào một tấc thịt bên cạnh chỗ hiểm kia, không cẩn thận là có thể lấy đi tính mệnh một người.

Mũi kiếm của Tần Thu Uyển đặt giữa cổ hắn: "Xoay đầu lại!"

Chỗ giữa ngực và bụng của Lâm Khai Đống đau đớn không thôi, quanh thân là tầng tầng lớp lớp mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy mình vừa mới trở về từ cõi chết, lập tức trong lòng tràn đầy may mắn.

Hắn vội vàng quay đầu lại: "Thu Dương, là ta."

Tần Thu Uyển hồ nghi: "Vừa mới sáng sớm, chàng lén lén lút lút chạy đi đâu?"

Lâm Khai Đống nghĩ mà sợ, đau đớn khiến cho hắn không đứng thẳng nổi, hắn quỳ một chân trên đất, vội vàng bịt kín vết thương làm cho vết thương càng thêm đau đớn kịch liệt, trong đau đớn sinh ra bực bội: "Trước khi nàng động thủ cũng không biết nhìn người hả?"

Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Buổi tối hôm qua chàng mới gặp phải ám sát, ta vừa mở mắt đã thấy có người chạy trốn, cứ tưởng là lại có người tới giết chàng. Cho nên lập tức muốn chặn người đó lại... Là ta không biết nhân tâm, là ta xen vào việc của người khác, thế đã được chưa?"

Nói đến đây còn nổi cơn tức giận xoay người rời đi.

Bay được một nửa lại trở về nhấc người lên.

Dưới cơn thịnh nộ, động tác của nàng đương nhiên cũng không được ôn nhu lắm, Lâm Khai Đống bị kéo mạnh mà suýt nữa ngất đi, không thể duy trì nổi bộ dáng công tử văn nhã của mình nữa rồi, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

Từ cửa sổ bay vào, Tần Thu Uyển vứt người lên trên mặt đất, cất giọng hô to: "Người đâu, mau tới đây."

Ngay sau đó, cửa phòng bị người đẩy ra.

Khi mọi người nhìn thấy Lâm Khai Đống nằm trên mặt đất, nửa người toàn là máu tươi thì đều kinh ngạc không nói nên lời.

Tối hôm qua bọn họ còn cảm thấy công tử nhà mình bị thương rất nặng, nhưng so với hiện tại thì thật sự không thể coi là tổn thương.

Tam Diệp chạy đến nhìn thấy tình hình như vậy, sợ đến mức run tay run chân, run giọng hỏi: "Công tử, người làm sao vậy? Lại bị tập kích à?"

Lúc Lâm mẫu biết được tin tức chạy đến, Lâm Khai Đống đã được người đỡ lên trên giường, bà ta vừa vào cửa thì thấy nhi tử ngực đầy máu, còn lờ mờ thấy được xương trắng bên trong, sợ đến mức mắt trợn trắng lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ người dậy, thật lâu sau, Lâm mẫu mới hồi phục lại tinh thần, khóc hỏi: "Là ai làm tổn thương con?"

Lâm Khai Đống đau đến mức không mở miệng được, oán hận trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển cũng không cần hắn cáo trạng, chủ động đứng lên: "Nương, là con."

Lâm mẫu trừng lớn mắt, bật thốt lên hỏi: "Sao lại như vậy?"

"Buổi sáng con vừa mới tỉnh dậy thì liền thấy có bóng người bay ra, con tưởng là thích khách, cho nên liền..." Tần Thu Uyển chỉ chi: "Như vậy."

Lâm mẫu nhíu mày: "Khai Đống, hôm nay chúng ta phải lên đường, sáng sớm con còn định đi đâu?"

Lâm Khai Đống không muốn nói chuyện lúc này.

Bởi vì lúc này hắn đau đến mức còn chẳng muốn nói dối nữa, cũng không quan tâm các nàng nghĩ như thế nào.

Đại phu chạy đến, giúp hắn băng bó xong thì cảm thán nói: "Nếu chỉ lệch một tấc nữa thôi thì công tử dù may mắn không chết, cũng phải dưỡng hơn nửa năm."

Lâm mẫu thở phào, cho người đưa đại phu đi, nhìn nhi tử nằm trên giường mà vô cùng đau lòng: "Con không biết tránh sao?"

Lâm Khai Đống: "..." Lại là câu này!

Hắn né! Né!

Nếu hắn không tránh thì làm gì còn mệnh chứ?

Lâm mẫu lại nhìn về phía Tần Thu Uyển, trách cứ: "Con cũng thật là, ngay cả nam nhân mình mà cũng không nhận ra, mắt của con để trang trí hả?"

"Trời chưa sáng, chàng lại chạy nhanh như vậy." Tần Thu Uyển nói rất nghiêm túc: "Tối hôm qua con mới đuổi theo tên thích khách kia, nghĩ lại chuyện đó, đương nhiên con phải cố gắng bắt kẻ đó lại rồi, cho nên mới ra tay độc ác." Thấy Lâm Khai Đống đánh trống lảng, nàng trầm giọng nói: "Chàng còn chưa nói là sáng sớm này muốn đi đâu đấy?"

Lâm Khai Đống làm bộ khốn đốn, hai mắt nhắm nghiền.

Tần Thu Uyển hừ lạnh: "Hôm qua chàng không muốn đi, có phải là muốn đi tìm Lý Hoan Hỉ để tạm biệt hay không?"

Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn nàng: "Không phải!"

"Chàng hung ác như thế làm gì?" Tần Thu Uyển lại cười lạnh: "Ta thấy chàng bị ta nói trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận."

"Ta đã nói là không phải!" Lâm Khai Đống không còn kiên nhẫn.

Tần Thu Uyển còn không kiên nhẫn hơn so với hắn: "Vậy chàng đi làm gì?"

Lâm Khai Đống: "... Mua lương khô."

Tần Thu Uyển nhìn về phía Lâm mẫu: "Nương, mấy chuyện này người có tin không?" Nàng đưa tay chỉ hạ nhân khắp phòng: "Nhiều người chờ hầu hạ như vậy, cần gì chàng phải tự đi mua lương khô?"

Lâm Khai Đống nhìn bộ dạng hùng hổ dọa người của nàng, giống như nhất quyết phải truy ra nguyên do. Ánh mắt hắn thay đổi, thuận miệng nói: "Ta muốn đi mua bánh bao muối cho nàng."

Nghe vậy, ánh mắt Lâm mẫu tràn đầy đau lòng: "Vậy trước khi đi con cũng phải nói một tiếng chứ!"

Bà ta không hề hoài nghi nhi tức cố ý động thủ.

Cho dù trong lòng nhi tức có oán khí, nhưng dù gì cũng là phu thê ba năm, tình cảm sâu đậm. Dù có muốn hả giận thì cũng sẽ không hạ thủ hung ác như vậy.

Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn hờ hững: "Nương, có chỗ người không biết. Trước khi người đến, con đã quyết định việc hôn sự, trong lòng của chàng cũng hổ thẹn nên đã đi mua bánh bao muối một lần rồi. Nhưng hồi đó con không ăn, toàn bộ dành cho người phía dưới. Nếu chàng ấy hiểu con thì cũng phải biết con không thích món đó. Hơn nữa, sắp đến giờ lên đường, cho dù chàng muốn mua giúp con thì cũng không cần phải tự mình đi." Nàng dùng kiếm chỉ vào người hắn: "Theo con thấy, nhất định là chàng lén lút đi gặp tình nhân, sau khi bị con đả thương mới cố ý nói như vậy, muốn để cho con áy náy sau đó không hỏi nguyên do nữa."

Lâm mẫu không đồng ý với nàng: "Thu Dương, nó đã bị thương thành ra như vậy, con đừng hung ác như thế."

Tần Thu Uyển quay mặt đi.

Bầu không khí ngưng trệ, Lâm mẫu nhìn cái này lại nhìn cái kia, không biết nên khuyên như thế nào. Đương nhiên, với tình cảm sâu đậm của đôi tiểu phu thê này thì cũng không cần bà ta phải hao tâm tổn trí. Tâm tư bà ta lập tức chuyển đến nơi khác: "Hôm nay không đi được."

Tần Thu Uyển giật mình: "Lâm Khai Đống, có phải chàng cố ý bị thương để được ở đây thêm mấy ngày nữa hay không?"

Lâm Khai Đống trào máu lên tận cổ, trong miệng đầy mùi máu tươi, nhìn như sắp ói ra.

Sau đó hắn phun máu ra thật, phun lên chăn mền và trên cả mặt đất.

Cứ như là oan uổng lắm!

Lâm mẫu thấy thế, bà ta vốn còn đang hoài nghi nhi tử, lập tức quên hết rồi nhào tới: "Khai Đống, sao con lại hộc máu?" Bà ta lo lắng: "Người đâu, mau đi mời đại phu."

*

Người bị thương thành như vậy, dù là ba hay năm ngày cũng đừng nghĩ đến việc lên đường, Lâm Khai Đống cũng muốn dưỡng thương cho tốt sau đó mới đi thăm người kia.

Đáng tiếc, Giang Thu Dương luôn ở bên cạnh, một tấc cũng không rời khỏi hắn.

Tần Thu Uyển nhìn thấy sự nóng ruột hiện rõ trên khuôn mặt hắn, trong lòng vô cùng thoải mái. Có nàng ở đây, Lâm Khai Đống đừng nghĩ lại đến việc có thể đi lại tự nhiên, cũng không thể nào có thể bí mật gặp người kia.

Tần Thu Uyển không ngủ được, ban ngày ở trong sân luyện kiếm, buổi tối lại luyện công trong phòng.

Lâm Khai Đống nhìn thấy, hiếu kì hỏi: "Thu Dương, sao gần đây nàng hay dụng công vậy?"

Vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn thản nhiên, thuận miệng nói: "Ta phải trông coi chàng, không dám ngủ."

"Thu Dương, ta không sao đâu. Dù sao cũng có hạ nhân hầu hạ, nàng cứ trở về đi ngủ đi!" Lâm Khai Đống khuyên bảo: "Ban ngày rảnh rỗi thì cũng có thể ra ngoài đi dạo, không cần trông coi ta đâu."

"Chúng ta là phu thê, thương thế của chàng còn là do ta làm, trong lòng ta cảm thấy rất áy náy." Tần Thu Uyển trầm giọng nói: "Chàng đừng có khuyên ta nữa, bất luận chàng nói cái gì thì ta cũng sẽ không rời đi đâu."

Lâm Khai Đống: "..." Nàng cứ rời đi đi, van cầu nàng!

Lâm mẫu bảo đại phu dùng thuốc trị thương tốt nhất cho hắn, nên chỉ chớp mắt hai ngày, vết thương của hắn đã đóng vảy, Lâm Khai Đống cũng có thể thử xuống giường đi lại.

Hắn vô cùng nóng ruột đi dạo trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài viện tử.

Tần Thu Uyển luyện kiếm trong sân, lo lắng nhìn hắn nói: "Chàng muốn ra ngoài sao?"

Lâm Khai Đống không ngừng gật đầu.

Thấy thế, Tần Thu Uyển thu kiếm vào vỏ: "Đi, ta đi cùng chàng."

Lâm Khai Đống: "... Nàng cứ luyện kiếm đi, ta không muốn làm phiền nàng."

Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Đã là phu thê thì nên giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ chàng đang bị thương, việc luyện kiếm cũng rất nguy hiểm, cũng nên có người ở cạnh chăm sóc chàng."

Nói xong thì liền vào cửa thay y phục.

Sắc mặt Lâm Khai Đống phức tạp.

Hai ngày trước Giang Thu Dương nhất định muốn ở riêng phòng với hắn, hắn cảm thấy nàng quá xa cách với mình, có chút kỳ quái.

Mà bây giờ, hắn chỉ hận không thể xa cách giống như trước kia.

Nhìn cửa lớn đóng chặt, Lâm Khai Đống cất bước đi nhưng vẫn không quên dặn dò hạ nhân: "Bảo Thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi cùng ta."

 
Bình Luận (0)
Comment