Chương 243
Thiếu phu nhân cũng không muốn nghỉ ngơi, biết được hắn đi ra ngoài không lâu thì rất nhanh đã đuổi theo.
Khuôn mặt Lâm Khai Đống cứng ngắc nhìn nàng: "Thu Dương, ta không muốn làm phiền nàng."
Tần Thu Uyển chen lên xe ngựa, nói năng hùng hồn: "Nếu nương biết ta để chàng đi ra ngoài một mình, bà ấy chắc chắn sẽ trách ta. Vừa vặn ta ngày nào cũng luyện kiếm nên tâm trạng có hơi buồn bực, thuận tiện đi dạo cho khuây khỏa." Lại tràn đầy phấn khởi hỏi: "Chàng muốn đi đâu?"
Lâm Khai Đống: "..." Ta muốn trở về nghỉ ngơi.
Hắn đi ra ngoài là để gặp người, nếu không, với cơ thể bị trọng thương này của hắn thì đi lại cũng khó khăn, sao lại muốn chạy lên đường phố chịu khổ cơ chứ?
"Đi đâu cũng được."
Tần Thu Uyển gật đầu, dặn dò xa phu: "Đi đến tửu lâu lớn nhất."
Nàng cười cười: "Ngày nào cũng ăn đồ ăn trong đó, ăn đến phát ngán, vừa hay ra ngoài thay đổi khẩu vị."
Đến tửu lâu, Tần Thu Uyển chọn một bàn đồ ăn xong thì lao đầu vào ăn.
Lâm Khai Đống hờ hững nhìn nàng, hắn bị thương nặng như vậy nên có không ít thứ phải ăn kiêng, cộng thêm việc hắn phải uống không ít thuốc, nuốt nước bọt cũng khổ chứ đừng nói là ăn.
Tần Thu Uyển ngẩng đầu lên: "Sao chàng không ăn?"
Lâm Khai Đống lắc đầu: "Ta nhìn nàng ăn là được."
"Như vậy sao được?" Tần Thu Uyển ngoắc tay gọi tiểu nhị tới: "Đưa bát bổ thang tới cho vị công tử này, là cái loại mà nam nhân hay uống đấy."
Tiểu nhị lập tức hiểu ý, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Lâm Khai Đống rồi nhanh chóng lui xuống.
Lâm Khai Đống bị ánh mắt kia làm cho hoảng sợ, nhịn không được bèn lên tiếng nhắc nhở: "Thu Dương, nàng nói như vậy sẽ khiến cho tiểu nhị hiểu lầm."
Tần Thu Uyển ngỡ ngàng: "Hắn hiểu lầm cái gì?" Lại giải thích: "Nếu ta không nhấn mạnh là cho chàng uống, lỡ như hắn bưng cho chàng một bát canh bổ khí huyết nữ tử thì phải làm sao bây giờ?"
Lâm Khai Đống: "..." Nói thế nào cũng đều là nàng có lý.
Ngực hắn đau đớn nên cũng lười nói nhảm, dứt khoát ngậm miệng lại.
Ăn xong bữa cơm, Tần Thu Uyển hài lòng lên đường hồi phủ.
Lâm Khai Đống không được đi gặp người kia nên tâm trạng rất phiền muộn, còn bị ép uống một bát bổ thang, trên đường trở về cũng không buồn lên tiếng.
Tần Thu Uyển không quan tâm hắn có cao hứng hay không, sau khi trở lại thủy tạ thì bỏ mặc hắn rồi đi đến gian phòng nhỏ để rửa mặt.
Đợi nàng đi ra, thấy mặt Lâm Khai Đống đã đỏ tới mang tai, hô hấp dồn dập, trên trán còn đổ mồ hôi thì lập tức hiếu kì: "Chàng đang nóng sao?"
Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn nàng: "Nang bảo tiểu nhị cho ta uống thứ bổ thang gì vậy?"
Tần Thu Uyển đúng là cố ý ám chỉ tiểu nhị đưa loại bổ thang kia, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy... Nhưng ngoài miệng đương nhiên là không thể thừa nhận: "Chàng suy yếu thành như vậy, còn muốn ta nói sao?"
Lâm Khai Đống: "..."
Hắn nhắm mắt lại: "Nàng mệt mỏi nửa ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Thế là, Tần Thu Uyển nghe lời trở về nghỉ ngơi. Nhưng thật ra là ngồi luyện công ở gian phòng ốc khác.
Không bao lâu sau, Lâm mẫu trở về, biết được nhi tử ra ngoài đi dạo, sau khi lo lắng thì lại tức giận vì nhi tử không chịu ngồi yên: "Con bị thương nặng như vậy, sao còn muốn đi ra ngoài?"
Lâm Khai Đống nhìn nương: "Nương, con ra ngoài có chút việc."
Lâm mẫu nhìn hắn chằm chằm: "Chuyện quan trọng như vậy sao? Cảm thấy ngay cả mạng của mình cũng không cần để ý?"
Nghe nương răn dạy, trong lòng Lâm Khai Đống rất là bất lực, Giang Thu Dương như cái kẹo mạch nha dính chặt lấy hắn, làm cho hắn nửa bước cũng khó đi.
Nghĩ nghĩ, hắn bèn đuổi hạ nhân trong phòng đi rồi sai người ta đóng cửa lại.
Thấy nhi tử cẩn thận như vậy, Lâm mẫu liền nhíu mày lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử, Lâm Khai Đống hạ giọng: "Nương, con có một số việc phải giấu diếm Thu Dương để ra ngoài xử lý."
Lâm mẫu hiếu kì: "Chuyện gì vậy?"
Lâm Khai Đống biết chắc là nương sẽ hỏi, cho nên mới không chịu nói ra. Hắn cũng không còn cách nào khác mới phải ra hạ sách này: "Nương, người đừng hỏi nữa. Dù sao đây cũng là chuyện tốt đối với Lâm gia chúng ta, nếu Thu Dương biết thì sẽ tức giận."
Chuyện tốt đối với Lâm gia có thể khiến tức giận Giang Thu Dương cũng không nhiều, con mắt Lâm mẫu sáng lên: "Con muốn đi gặp Hoan Hỉ?"
Ở một trình độ nào đó mà nói thì suy đoán này cũng không tính là sai.
Lâm Khai Đống gật đầu: "Gần như là vậy."
Lâm mẫu không phản đối việc nhi tử và những nữ nhân khác bồi dưỡng tình cảm, lúc đưa nhi tử ra cửa thì cũng không nhịn được nhắc nhở: "Bây giờ trên thân con có nhiều tổn thương như vậy, phải cẩn thận một chút, đừng để chịu thêm vết thương nào nữa."
Sắc mặt Lâm Khai Đống một lời khó nói hết. Nương cho rằng hắn là cái đồ dâm tặc sao?
Vất vả lắm mới có thể đi ra ngoài, Lâm Khai Đống cũng lười giải thích, sau khi lên xe ngựa thì dặn dò: "Đi đến Chân tửu lâu."
Chân tửu lâu là đại tửu lâu số một số hai trong thành này, muốn vào trong đó ở, nếu không phải người giàu có thì chắc chắn là không chịu đựng nổi.
Xa phu có hơi bất ngờ, Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn hắn: "Nhanh."
Xe ngựa phi rất nhanh, nhanh chóng dừng ở bên ngoài tửu lâu.
Lâm Khai Đống lập tức xuống xe, nhưng trước khi vào cửa đã quay lại dặn dò: "Ngươi đỗ xe ngựa ở ngõ nhỏ bên kia chờ ta, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
Xa phu thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, cũng không hỏi nhiều, nhận mệnh lui ra.
Đúng vào lúc xa phu sắp rời đi, lại nghe thấy chủ tử dặn dò: "Việc này không thể để cho Thiếu phu nhân biết."
Dặn dò xong xuôi, Lâm Khai Đống mới cất bước vào cửa, đuổi tiểu nhị chào đón đi chỗ khác rồi một mình đi về phía hậu viện.
Hậu viện ở đại tửu lâu có không ít phòng ốc, bên trong cũng có không ít khách nhân, vì để thuận tiện cho việc đi lại nên ở bên kia cũng có đại môn.
Lâm Khai Đống từ phía sau cửa đi ra ngoài, lại vòng vào một ngõ nhỏ, lúc này mới tiến vào một trạch viện u tĩnh.
Mgười mở cửa là một lão bộc lưng còng, lúc nhìn thấy Lâm Khai Đống, lão bộc không ngạc nhiên, sau khi cho hắn vào cửa thì đóng chặt đại môn lại.
Chỉ giây lát, Tần Thu Uyển cùng theo hắn tiến vào ngõ nhỏ.
Lâm Khai Đống là một rất người cảnh giác, lúc đi theo hắn, nàng không dám đi quá gần. Lúc vào Chân tửu lâu, còn suýt nữa bị hắn trông thấy.
Tần Thu Uyển cười lạnh, vượt lên đầu tường nhảy vào.
Sau khi Lâm Khai Đống vào cửa thì hướng về phía hậu viện quen thuộc mà đi, trong viện u tĩnh vô cùng, không có một người nào.
Hắn trực tiếp đẩy cửa chính phòng ra, liền thấy một nữ tử mảnh mai nằm trên chiếc giường có màn tơ màu hồng, hắn tiến lên, lo lắng hỏi: "Viện nhi, nàng sao rồi?"
Nữ tử tên là Viện nhi mặt mũi tái nhợt, nghe thấy động tĩnh thì nghiêng đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy u oán: "Ta còn tưởng rằng chàng không tới."
"Sao có thể như vậy được?" Lâm Khai Đống xốc màn tơ lên, ngồi ở mép giường, nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Ta đã muốn đến đây từ lâu rồi, nhưng Giang Thu Dương một tấc cũng không rời khỏi ta, buổi sáng lúc ta ra cửa nàng ta còn đi theo sau..."
Nữ tử ung dung ngắt lời: "Ta không muốn chàng nhắc đến nàng ta."
"Được, không đề cập tới nàng ta nữa." Lâm Khai Đống nắm chặt tay của nàng: "Giang Thu Dương nói ngân châm bên trong vòng tay của nàng ta có kịch độc, nàng có trúng độc không?"
"Nếu ta không trúng thì cũng sẽ không nằm ở nơi này." Viện nhi cười gượng: "Khai Đống, chàng có giải dược không?"
Lâm Khai Đống áy náy lắc đầu: "Ta đã hỏi rồi, nhưng chính Giang Thu Dương cũng không biết rõ rốt cuộc đó là thứ độc vật gì, nàng ta cũng không có giải dược."
Nghe vậy, trong ánh mắt Viện nhi tràn đầy thất vọng.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Lâm Khai Đống nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy thì trong lòng càng thêm áy náy: "Viện nhi, đều là do ả nữ nhân ngoan độc Giang Thu Dương kia, nếu không phải nàng ta động thủ bừa bãi thì nàng cũng sẽ không trở nên như vậy. Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ chữa khỏi cho nàng."
Viện nhi nhắm nghiền hai mắt, không tiếp lời.
Lâm Khai Đống nhìn dung nhan tú mỹ của nàng, nhịn không được xoay người hôn lên.
Hắn vừa mới uống chén bổ thang kia, dược hiệu còn bị hắn đè ép. Lúc này thấy được người trong lòng, làm sao hắn còn có thể nhịn được?
Viện nhi mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "Ta nghe nói chàng cũng bị thương?"
Lâm Khai Đống gật đầu: "Nếu không phải là bởi vì bị thương thì ta đã sớm tới thăm nàng."
Hắn nói xong lại muốn hôn tiếp.
Viện nhi đưa tay đẩy hắn ra: "Nếu có tổn thương thì hãy tĩnh dưỡng cho tốt đã."
"Đúng vậy!" Cửa sổ bị đẩy ra, một bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng tiến vào.
Lâm Khai Đống nheo mắt, giương mắt nhìn sang, người đứng trước cửa sổ chính là Giang Thu Dương.
Thấy rõ người tới, tâm hắn lập tức vừa bối rối lại vừa chột dạ. Nhưng hắn biết, càng là thời điểm này thì càng không thể sốt ruột, hắn hít thở sâu một hơi rồi nói: "Thu Dương, sao nàng cũng tới đây?"
Tần Thu Uyển khoanh tay chậm rãi tới gần: "Ta không theo tới thì ta cũng không biết ở bên ngoài ngươi còn có một vị hồng nhan tri kỷ như thế này."
Viện nhi nhắm nghiền hai mắt, không lên tiếng.
Lâm Khai Đống giải thích: "Không phải như nàng nghĩ đâu."
Tần Thu Uyển thăm dò nhìn người trên giường: "Đó là loại nào?" Nàng đưa tay chỉ vào chiếc giường Lâm Khai Đống đang ngồi: "Ta biết nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, không ít cô nương còn chủ động bày tỏ cõi lòng với thượng nhân, nhưng thấy hai người các ngươi nói chuyện... Ta thấy cũng không phải hồng nhan tri kỷ, chẳng lẽ là nhân tình sao?"
Lời này thật khó nghe, sắc mặt Lâm Khai Đống nghiêm lại: "Thu Dương, nàng nói chuyện phải có chừng có mực."
"Nói chuyện không có chừng mực nhiều nhất thì cũng chỉ bị đánh." Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Nhưng làm chuyện không có chừng mực rất có thể sẽ bỏ mạng."
Nàng đưa tay rút kiếm đâm về phía nữ tử trên giường.
Động tác lần này nhanh chóng, Lâm Khai Đống chỉ thấy kiếm quang xẹt qua trước mắt, cũng không kịp rút kiếm, chỉ đành đưa tay ra cản.
Hắn vốn nghĩ khi Giang Thu Dương nhìn thấy tay của hắn thì sẽ cố kỵ. Thật không ngờ kiếm thế kia không giảm chút nào, còn cứa rách cả tay của hắn.
Hai ngày trước hai người mới đánh nhau, kiếm pháp chú trọng tốc độ, nhưng kiếm Giang Thu Dương lại giống như đao pháp đại khai đại hợp, sức lực cực lớn. Lâm Khai Đống không dám dùng tay lấy cứng đối cứng, chỉ có thể thu trở về.
Lúc thu hồi, cũng chưa quên kéo người trên giường.
Lâm Khai Đống gầm thét: "Giang Thu Dương, nàng điên rồi?"
Kiếm trong tay Tần Thu Uyển kéo ra một bông kiếm hoa mỹ diệu, lại đâm về phía hai người: "Ta thấy người bị điên là ngươi mới đúng. Nữ nhân này dính độc của ta, rõ ràng chính là thích khách đêm đó, con mắt của ngươi bị mù rồi hả?" Nàng giận dữ mắng mỏ: "Mau buông ra cho ta."
Không thể thả ra được.
Nữ tử trên giường mặc y sam màu hồng, Lâm Khai Đống không ngờ Giang Thu Dương lại còn nhận ra được, kinh ngạc qua đi, hắn vội vàng kéo nữ tử kia rút lui: "Thu Dương, trong này có hiểu lầm."
Kiếm của Tần Thu Uyển đã đâm vào bả vai hắn.
Lâm Khai Đống: "..." Đau quá!