Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 244

Chương 244
Lâm Khai Đống vốn đã bị thương rất nặng, sau khi đẩy Viện nhi ra ngoài thì đã dùng hết khí lực toàn thân. Nhìn thấy kiếm của Giang Thu Dương đâm đến, lý trí bắt hắn tránh, nhưng thân thể mệt mỏi và đau đớn lại làm cho hắn không thể động đậy nên chỉ có thể đứng yên chịu một kiếm này.

Kiếm vừa đâm vào thịt, lại là một cơn đau đớn khủng khiếp truyền tới, rốt cuộc hắn cũng không đỡ được nữ tử kia nữa.

Tay hắn buông lỏng, nữ tử bị hắn kéo xuống giường còn chưa đứng vững, trực tiếp té ngã xuống đất, lộ ra thần tình thống khổ. Tần Thu Uyển vẫn còn cảm thấy chưa đủ, rút kiếm về xong lại đâm về phía nữ tử.

Lâm Khai Đống đau đến mức khung cảnh trước mắt dần biến thành màu đen, lờ mờ nhìn thấy kiếm thế của Giang Thu Dương lại tới nữa, toàn bộ thân thể nhào về phía trước, ngăn trước người Viện nhi, miệng thì hô to: "Thu Dương, ngươi dừng tay lại."

Tần Thu Uyển xoay kiếm tránh khỏi Lâm Khai Đống, đâm vào người nữ tử.

Mặt Viện nhi lộ vẻ thống khổ, bên môi chảy ra máu.

Lâm Khai Đống nhìn thấy nữ tử mình cẩn thận che chở phải chịu tổn thương nặng như vậy, trong lòng vô cùng thống khổ, lập tức lửa giận ngút trời: "Giang Thu Dương, ngươi có nghe hiểu tiếng người hay không vậy?"

Tần Thu Uyển còn lớn tiếng hơn so với hắn: "Nữ nhân này trúng độc của ta, chắc chắn là thích khách đêm đó!"

Lâm Khai Đống phản bác: "Nàng không phải là thích khách!"

Tần Thu Uyển nhíu mày, lui sang một bên, ngồi xuống trên mặt bàn, nhìn hai người chật vật trên mặt đất: "Lâm Khai Đống, nửa đêm nàng ta vào trong phòng của ngươi, nhưng ngươi lại nói nàng ta không phải là thích khách. Mà đêm đó hai người các ngươi thắm thiết như vậy... Hôm nay ngươi lại tránh ta để đi gặp nàng ta, hai người các ngươi có phải đã sớm quen biết rồi hay không?"

Lâm Khai Đống vô thức phản bác: "Không."

"Không mà ngươi còn che chở cho nàng?" Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Còn dùng thân tương hộ nữa chứ, sợ là với nương của ngươi ngươi cũng không để ý nhiều như vậy. Lâm Khai Đống, ngươi đừng coi ta là đồ đần."

Lâm Khai Đống rũ mắt, nếu để Giang Thu Dương phát hiện hắn và Viện nhi âm thầm qua lại thì cũng không phải là một chuyện tốt.

Mấu chốt là chuyện này không thể để cho ngoại nhân biết được.

"Ta và Viện nhi quen biết rất nhiều năm, ta vẫn luôn coi muội ấy là muội muội." Lâm Khai Đống ngẩng đầu giải thích: "Mấy năm trước, muội ấy bị người ta bắt đi, ta đã đi tìm kiếm rất lâu nhưng không thu hoạch được gì cả, gần đây bọn ta mới được trùng phùng."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Thanh mai trúc mã à, ta hiểu rồi. Nhưng ta cũng không cấm ngươi qua lại với nữ nhân khác, nếu ngươi đã coi nàng ta là muội muội, thì nàng ta cũng là muội muội của ta. Nếu các ngươi quang minh chính đại làm thân thích qua lại thì ta cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng vì sao các ngươi lại hẹn gặp nhau buổi tối? Lén lén lút lút, rõ ràng là có tư tình!"

Lâm Khai Đống tiếp tục giải thích: "Ta sợ nàng hiểu lầm, cho nên mới hẹn gặp muội ấy trong đêm..."

Tần Thu Uyển phì cười, xen lời hắn: "Lâm Khai Đống, có phải ngươi cho rằng ta yêu ngươi thì dù ngươi có bịa ra chuyện vô căn cứ ta cũng sẽ tin không?"

Nàng đưa tay chỉ về phía hai người không bò dậy nổi kia: "Chỉ với bộ dáng thân mật bây giờ của hai người, nói là tình muội muội còn nghe được." Nàng thu kiếm vào vỏ, vuốt vuốt kiếm tuệ, nói: "Trước đó ta giúp ngươi nạp Lý Hoan Hỉ, nhưng ta đuổi một con dê cũng là đuổi, một đám cũng là đuổi."

Nàng ngước mắt nhìn Viện nhi ngồi trên mặt đất, đau đến mức nước mắt rưng rưng: "Vị cô nương này, trước đây ta chưa bao giờ gặp ngươi. Nếu ngươi đã thích Lâm Khai Đống, vì muốn ở cùng một chỗ với hắn mà đến cả danh phận cũng không cần. Tình nghĩa thâm tình thắm thiết của các ngươi thực sự làm cho người ta cảm động. Con người của ta thì lại rất thích giúp người khác hoàn thành ước vọng."

Lâm Khai Đống nghe nàng nói chắc nịch chuyện giữa hai người có tư tình, còn nói cái gì mà "giúp người hoàn thành ước vọng", trong lòng liền có dự cảm không tốt.

Ngay sau đó, liền nghe thấy Giang Thu Dương nhàn nhạt nói: "Nhà ngươi ở nơi nào? Ta sẽ sai người tới cửa cầu thân."

Nghe nàng nói như thế, trong ánh mắt Viện nhi đầy vẻ bối rối, quay ra cầu cứu nam nhân bên cạnh.

Lâm Khai Đống cũng không muốn ép buộc nàng, nhìn thấy nàng bị thương đến mức không đứng dậy được. Thấy rõ sự cầu khẩn trong mắt nàng, hắn lập tức từ chối: "Không cần."

Tần Thu Uyển nhíu mày: "Lâm Khai Đống, trước kia lúc ta và ngươi quen biết, ta còn cảm thấy ngươi là hào kiệt đỉnh thiên lập địa. Nhưng gần đây ta phát hiện, ngươi thật sự không giống như những gì ta tưởng. Ngươi chiếm đoạt thân thể của Lý Hoan Hỉ, nhưng lại không chịu cho nàng nhập môn. Bây giờ vị này cũng giống vậy, người ta vào lúc nửa đêm còn trèo lên giường của ngươi, ngươi dù bị thương nặng như vậy cũng liều chết để tới gặp nàng, nhìn thế nào cũng thấy là lưỡng tình tương duyệt? Vì sao lại không chịu cho người ta một danh phận?"

Nói đến đây, nàng bày ra vẻ mặt kinh dị hỏi: "Chẳng lẽ là thiếp không bằng trộm? Ngươi thích lén lút yêu đương vụng trộm sau lưng người khác?"

Lâm Khai Đống: "..." Ngươi mới thích yêu đương vụng trộm!

Nếu có thể, hắn cũng muốn quang minh chính đại với Viện nhi.

Tần Thu Uyển lại nhìn về phía Viện nhi nằm trên đất: "Ngươi thâm tình như vậy, chẳng lẽ không muốn danh chính ngôn thuận với hắn, trở thành một đôi hiền khang lệ trên giang hồ?"

Viện nhi cúi đầu: "Vậy ngươi thì sao?"

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ngươi cũng đã gian díu với người có thê tử rồi mà còn có thể suy nghĩ vì ta. Ngươi rốt cuộc là giả hay thật? Hay là không biết xấu hổ vậy?"

Sắc mặt Viện nhi tái nhợt: "Đa tạ hảo ý của phu nhân, ta cũng không muốn chen chân vào giữa người và Lâm công tử."

"Ngươi nửa đêm chui vào trong phòng của hắn, rõ ràng là đã muốn chen chân vào rồi." Tần Thu Uyển sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ: "Chẳng lẽ ngươi chỉ là kỹ nữ lầu xanh, sở dĩ thâm tình như thế chỉ là vì bạc?"

"Im ngay!" Lâm Khai Đống giận dữ mắng.

Tần Thu Uyển trợn mắt nhìn sang: "Lớn tiếng như vậy làm gì? Ngươi lén lút tằng tịu với nữ nhân, đầu tiên là Lý Hoan Hỉ, sau này không biết chỗ nào lại xuất hiện thêm thanh mai trúc mã, ngươi còn dám lý luận với ta?"

Nàng vỗ mạnh tay lên bàn: "Mặc dù phụ mẫu ta không ở đây, nhưng gia nữ Giang gia bọn ta không bao giờ cho phép ngươi khi nhục như thế!"

Nhìn nàng nổi giận đùng đùng, Lâm Khai Đống bỗng nhiên chột dạ, nghĩ đến chuyện giữa hắn và Viện nhi không thể để bại lộ, còn phải cầu xin Giang Thu Dương giữ bí mật, lập tức nhẹ giọng lại: "Thu Dương, chuyện của Lý Hoan Hỉ đúng là ta có lỗi với nàng, nhưng giữa ta và Viện nhi thật sự không phải như nàng nghĩ, bọn ta chỉ là huynh muội, quan hệ thế nào..."

Tần Thu Uyển cười lạnh thành tiếng: "Hơn nửa đêm ôm ấp nhau, bị trọng thương giấu diếm thê tử và nương chạy đến tận nơi thăm hỏi, vào lúc nàng gặp nguy hiểm thì liều mạng dùng thân tương hộ. Như vậy mà còn dám nói là trong sạch, chỉ sợ trên thế gian này sẽ không có người trong trắng nữa."

Nói gần nói xa cũng đã nhận định hai người tằng tịu.

Viện nhi luống cuống: "Phu nhân, người hiểu lầm rồi."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Cho dù là hiểu lầm thật." Không đợi hai người thả lỏng, nàng đứng lên, tiếp tục nói: "Ta cũng không bao giờ dung thứ cho tên nam nhân liên tục lừa gạt ta. Lâm Khai Đống, kể từ hôm nay, chúng ta không còn là phu thê nữa, về sau ngươi tự đi mà giải quyết cho tốt."

Nói xong thì cất bước đi ra ngoài: "Lát nữa trở lại nhà trọ, ta sẽ đưa thiết kết thư lên."

Nghe vậy, Lâm Khai Đống liền muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cái bàn để đứng thẳng, trước mắt toàn là màu đen. Hắn nghĩ lúc này mình chỉ cử động một chút thôi thì chắc chắn sẽ ngã xuống đất ngất đi.

Ra bên ngoài cửa lớn, sắc mặt Thành thúc phức tạp: "Cô nương, cô thật sự bỏ được sao?"

"Vốn là không bỏ được." Tần Thu Uyển nhảy lên xe ngựa: "Nhưng may mà hắn đã làm ra mấy trò khiến ta buồn nôn, ta bây giờ nhìn thấy hắn, tựa như là nhìn thấy cứt chó đính vào giày. Thành thúc, cái thứ đồ chơi vừa thối lại vừa buồn nôn như thế, ta không quăng đi nhanh, chẳng lẽ còn phải mang về nhà sao?"

Thành thúc trầm mặc, lặng lẽ liếc trộm vẻ mặt chủ tử nhà mình.

Thấy mặt mày nàng lạnh nhạt, trên mặt không mảy may có một ý cười, rõ ràng là đang không vui lắm. Nhưng mà cũng chỉ là không vui chứ không hề thương tâm.

Đợi đến khi Lâm Khai Đống đuổi ra đến cổng thì bên ngoài cổng đâu còn chiếc xe ngựa nào nữa?

Hắn trở lại, nói với Viện nhi yếu ớt: "Nàng trở về nghỉ ngơi trước, ta đi tìm nàng ta đã."

Mặt mũi Viện nhi tràn đầy lo lắng: "Chàng nhất định phải khiến nàng ta ngậm miệng."

Quan hệ của hai bọn họ dù là như thế nào cũng không thể truyền đi. Nếu không, hai người bọn họ đều sẽ xong đời.

*

Tần Thu Uyển rời đi không lâu, Lâm mẫu đã phát hiện việc nhi tức đuổi theo.

Bà ta muốn ra ngoài tìm nhưng lại không biết hành tung của hai người. Chỉ hi vọng nhi tử tinh ý có thể cắt đuôi được nàng ta, đừng để bị bắt gặp tại trận.

Đang lúc vô cùng nóng ruột, liền thấy xe ngựa của nhi tức ở bên ngoài thủy tạ. Lâm mẫu căng thẳng trong lòng, nhưng vẫn có làm ra sắc mặt như thường: "Thu Dương, con lại đi đâu đây?"

Mặt mày Tần Thu Uyển vẫn bình thản: "Thành thúc, giúp ta chuẩn bị bút mực."

Lâm mẫu chú ý đến từng nhất cử nhất động của nàng, nghe nàng nói như thế, lập tức hỏi: "Chuẩn bị bút mực làm gì? Con muốn viết cái gì?"

Lời hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, bà ta cũng không cho rằng nhi tức rõ ràng đang không vui sẽ trả lời mình.

Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy nữ tử phía trước trả lời: "Viết thiết kết thư."

Bộ dáng của nhi tức lúc này nhìn như là đã bắt gặp nhi tử rồi, Lâm mẫu vừa chột dạ vừa khẩn trương, vốn dĩ không nghĩ nhiều, vô thức hỏi lại: "Thiết kết thư là cái gì?"

"Lâm Khai Đống tằng tịu với một nữ nhân khác ở bên ngoài." Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại: "Chúc mừng Lâm phu nhân, lại sắp có được một giai tức nữa rồi. Ta trời sinh có tính ghen tị, thực sự không xứng với cạnh cửa Lâm gia các người nên tự mình rời đi."

Giọng nói vô cùng châm chọc, rõ ràng là đang nói ngược lại suy nghĩ thực sự.

Nàng tiến vào thư phòng bên trong thủy tạ của mình, Thành thúc lập tức đưa bút mực giấy nghiên lên.

Thấy nhi tức nâng bút viết, Lâm mẫu vội vàng nhào ra ngăn lại: "Thu Dương, chuyện lớn như vậy không thể đùa cợt."

Tần Thu Uyển hờ hững nhìn bà ta: "Lâm phu nhân, từ lâu bà đã không thích ta, bây giờ thì vừa vặn, ta cũng không thích mẫu tử các người. Về sau tất cả chúng ta không ai phải chiều theo ai cả, chuyện tốt như vậy bà còn cản ta làm gì?"

Lòng Lâm phu nhân tràn đầy bối rối, tuy có ghét bỏ Giang Thu Dương nhưng bà ta chưa từng nghĩ đến việc hưu nàng để lấy nữ tử khác.

Bà ta giữ tay Tần Thu Uyển lại: "Trong này chắc chắn có hiểu lầm."

Tần Thu Uyển đưa tay đẩy bà ta ra: "Ta tận mắt nhìn thấy, chính tai lắng nghe, chắc chắn là không có hiểu lầm. Lâm Khai Đống thực sự qua lại với một nữ tử khác ngoài Lý Hoan Hỉ. Đúng rồi, chính là nữ thích khách áo trắng đêm đó làm hắn bị thương. Nam nữ trẻ tuổi hơn nửa đêm gặp gỡ, ôm ấp lẫn nhau thì còn có thể có hiểu lầm gì?"

Lâm mẫu bị đẩy, lảo đảo lui lại mấy bước, còn muốn tiến lên ngăn cản thì đã thấy tay nàng như rồng bay phượng múa viết một trang giấy rồi nhấn thủ ấn.

"Nhi nữ giang hồ không có nhiều quy củ như vậy. Lát nữa ta sẽ mang giấy hôn thú về, sau đó nhờ cái người ban đầu đưa lễ thành hôn cho ta đi giải thích. Như vậy thì sẽ không có ai hiểu lầm quan hệ của ta và các người nữa."

Lâm mẫu: "..."

Bà ta cầm lấy tờ giấy còn chưa khô mực kia, cảm thấy thật hoang mang lo sợ.

Cũng may Lâm Khai Đống rất nhanh đã quay lại, nhìn thấy nhi tử bị thương, Lâm mẫu giật mình, vội vàng nghênh đón: "Chuyện này là thế nào?"

Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Ta nhìn thấy thích khách đương nhiên là sẽ rút kiếm ra đâm, nhưng Lâm Khai Đống quá yêu thương nàng ta, dù bản thân bị trọng thương cũng xong lên chặn kiếm nên việc bị thương cũng đâu có gì lạ đâu."

Mặt mũi Lâm Khai Đống tràn đầy lo lắng, ánh mắt nhìn về phía tờ giấy trong tay mẫu thân, chỉ quét mắt một vòng đã nhìn ra đại khái tình huống, hắn vội vàng nói: "Thu Dương, ta có lời muốn nói với nàng."

Lâm mẫu lo lắng cho vết thương của nhi tử, vội vàng cho người mời đại phu tới.

Tần Thu Uyển vung tay lên, đuổi hai mẫu tử ra ngoài: "Không có gì đáng nói cả. Cút đi."

Nếu là lúc trước, Lâm Khai Đống bị nàng đẩy ra như vậy thì tuyệt đối sẽ không có khả năng ngã xuống, nhưng lúc này toàn thân hắn đau đớn, dựa vào chí lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng đứng được. Bị nàng đẩy như thế thì trực tiếp té ngã xuống đất.

Lâm mẫu không biết võ công, căn bản cũng không đứng vững được, mạnh mẽ đập vào người con trai.

Thành công đập cho Lâm Khai Đống choáng váng.

 
Bình Luận (0)
Comment