Chương 245
Lúc bị đẩy ngã ra sau, Lâm mẫu cảm thấy rất hoảng hốt, nhưng sau khi rơi xuống đất phát hiện thân thể mình không đau đớn, mà lại nghe thấy nhi tử kêu lên một tiếng, vội vàng nghiêng đầu qua xem. Nhìn thấy vết máu trên bờ vai nhi tử vốn đã bao trùm lên hết áo nay lại còn lan ra nhiều hơn, mới biết mình đã chạm vào vết thương của hắn.
Sau nỗi lo lắng, lòng bà ta tràn đầy tức giận, muốn răn dạy lại nhi tức.
Nhưng nghĩ tới lá thiết kết thư kia, nếu bà ta làm ầm ĩ bây giờ thì sợ là nhi tức sẽ càng không tha thứ cho họ.
Nhi tức quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mệnh của nhi tử. Lâm mẫu vội vàng đưa nhi tử về bên cạnh thủy tạ, viện tử của Tần Thu Uyển cuối cùng cũng có thể an tĩnh trở lại.
Nàng cũng không nhàn rỗi, lập tức sai người đi đến Lý gia trang, nói là chuyện Lý Hoan Hỉ vào cửa không còn là do Giang phủ làm chủ nữa.
Hôn sự có lùi hay không thì đều phải xem người Lâm gia thế nào.
Lý gia trang cũng coi như là tai to mặt lớn, chuyện Lý Hoan Hỉ quấy rầy một người đã có thê tử gây xôn xao khắp nơi, bây giờ hôn sự có biến, người biết càng nhiều hơn.
Khi Lâm Khai Đống tỉnh lại, bầu trời đã trở nên tăm tối.
Thân thể của hắn đau đớn không thôi, giống như cả móng tay cũng đang đau, mí mắt cũng nặng, phải hao hết cả sức lực mới mở ra được, nhìn thấy nương đang ghé vào bên giường. Trong cơn đau đớn, lý trí của hắn dần dần trở lại, rất nhanh nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, hắn lo lắng không thôi, muốn ngồi dậy nhưng lại đụng phải vết thương trên vai, sau khi kêu đau một tiếng thì ngã trở về giường.
Động tĩnh lớn như vậy, làm Lâm mẫu ghé vào trước giường vốn không nỡ ngủ nhanh chóng thanh tỉnh, nhìn thấy nhi tử mở mắt, bà ta vui mừng: "Con đã tỉnh rồi?"
Thấy mặt nhi tử lộ vẻ thống khổ, bà ta vội vàng hỏi: "Còn đau không? Có phải lại đụng vào vết thương hay không?"
Nói đến thương thế của hắn, nước mắt của Lâm mẫu lại ứa ra: "Đại phu nói, con bị thương rất nặng, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Nếu không, để bị thương đến gân mạch thì sẽ không thể động võ."
Lâm Khai Đống cũng không muốn giày vò mình thành một tên phế nhân, nhưng hắn thực sự có chuyện phải làm: "Nương, người gọi Thu Dương tới cho con có được không?"
Lâm mẫu nhìn thoáng qua cửa sổ: "Con vừa mới tỉnh ngủ, cần phải điều dưỡng. Trời bên ngoài đã tối rồi, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói."
"Không thể chờ đến ngày mai được." Bây giờ, Lâm Khai Đống nửa bước khó đi, cần nương giúp một tay, vì để cho nương biết tầm quan trọng của câu chuyện nên có một số việc hắn cũng không dối gạt bà ta được. Hắn nắm chặt tay áo của nương: "Nương, hôm qua con đúng là... Đúng là đã gặp riêng một nữ tử... Thân phận nàng rất đặc biệt..."
Nhãn tình Lâm mẫu sáng lên: "Còn cao hơn cả Thu Dương sao?"
Lâm Khai Đống hít sâu một hơi: "Nàng là tình nhân của người khác."
Hai mẫu tử như là trăm miệng một lời.
Mặt mũi Lâm mẫu tràn đầy kinh ngạc. Đối diện với ánh mắt của nương, toàn thân Lâm Khai Đống cũng không được tự nhiên.
Sau khi kịp phản ứng, mặt Lâm mẫu hiện lên vẻ bất lực: "Bên ngoài nhiều cô nương như vậy, sao con lại đi tìm cái loại này?"
Nghĩ đến vẻ vội vàng của nhi tử, bà ta giật mình hỏi: "Thân phận của nam nhân cô nương kia rất cao sao?"
Nếu không thì cũng đâu sợ sự tình bại lộ lắm.
Lâm Khai Đống khẽ vuốt cằm, thấy nương còn định trách cứ, vội vàng ngắt lời: "Nương, chuyện này không thể truyền đi, phải làm cho Giang Thu Dương ngậm miệng lại."
"Hai người các con huyên náo thành ra như vậy, nó..." Lâm mẫu tức giận đập một cái lên giường, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Tần Thu Uyển đang tĩnh tọa, nghe thấy Lâm mẫu gọi vào từ bên ngoài, cất giọng nói: "Thành thúc, cho bà ta đi vào đi."
Nghe thấy nhi tức nguyện ý gặp mình, tiếng lòng của Lâm mẫu buông lỏng. Chỉ cần Giang Thu Dương còn có mấy phần tình cảm với nhi tử thì sẽ không đuổi tận giết tuyệt nhi tử nữa, vấn đề này sẽ giảm đi một nửa độ khó.
"Thu Dương, ta..."
Bà ta vừa mới mở miệng, Tần Thu Uyển đã ngắt lời: "Lâm phu nhân, vừa rồi ta thấy bà bận quá nên có chuyện quên nói cho bà. Bên Lý gia trang kia ta đã sai người đi nhắc lại là việc đón dâu sẽ không còn liên quan đến Giang phủ nữa rồi. Lúc ấy Lý thế bá đã nói hôn sự này nên bỏ đi thôi, nhưng bà lại muốn nạp Lý Hoan Hỉ vào cửa, vậy thì bà tự mình đi một chuyến đi."
Nói xong, phất phất tay: "Sắc trời không còn sớm nữa, Lâm phu nhân về sớm nghỉ ngơi đi."
Lâm mẫu còn chưa nói ra chuyện muốn nói, đương nhiên là sẽ không đi: "Thu Dương, Khai Đống nói với ta, nó có chuyện rất quan trọng phải thương lượng với con."
"Nếu đã đoạn thì phải đoạn triệt để, không có gì đáng nói cả." Tần Thu Uyển ra hiệu Thành thúc tiễn khách: "Ta không cho rằng giữa hai bọn ta có gì tất yếu phải gặp mặt. Về sau Lâm phu nhân cứ coi ta là người xa lạ là được."
Lâm mẫu hoảng hốt: "Thu Dương, nó thật sự có chuyện..."
Tần Thu Uyển nhanh chóng đáp lại: "Chuyện của hắn không liên quan gì đến ta."
Lâm mẫu thấy không mời nổi người, thử thăm dò: "Chuyện của Khai Đống và cô nương kia vào sáng nay, ngươi có thể làm như không nhìn thấy, đừng nói cho người khác hay không?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Tại sao? Dựa vào việc Lâm Khai Đống lừa ta nuôi hết nữ nhân này đến nữ nhân khác ở bên ngoài sao?"
Lâm mẫu á khẩu không trả lời được.
"Một ngày phu thê bách nhật ân, dù có tách ra thì ngươi cũng không muốn hại chết nó, có đúng không?"
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Nếu nói ra chuyện kia thì hắn sẽ chết sao? Nữ nhân kia hung ác thế à?"
Lâm mẫu cắn răng: "Thu Dương, coi như ta cầu xin ngươi."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Bà cầu xin ta là ta phải giúp bà sao? Bà cho rằng bà là ai?"
Bây giờ bà ta cũng không còn là bà bà của Giang Thu Dương nữa.
Bàn về chuyện này, bà ta còn là kẻ thù sát hại nàng.
Lâm mẫu đối diện với thái độ hùng hổ dọa người, một bước cũng không nhường này của nhi tức, bỗng nhiên cảm thấy trước kia lúc hai người bọn họ thường xuyên cãi nhau, nhi tức đã rất khách khí với bà ta.
Lâm mẫu không cam tâm, còn muốn nói nữa, Tần Thu Uyển làm bộ đưa tay: "Nếu bà không chịu đi thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Nhìn tư thế kia, giống như là muốn đánh người, Lâm mẫu đột nhiên nghĩ đến buổi chiều mình bị đánh thì vô thức lui về sau, sau đó liền bị Thành thúc túm ra ngoài.
Lâm mẫu bị đuổi ra khỏi thủy tạ, bộ dáng có chút chật vật, Lâm Khai Đống nhìn thấy nương vào, vội vàng hỏi: "Nương, nàng có đến không?"
"Nàng ta không chịu đến, cũng không chịu giúp con giữ bí mật." Sau khi bất lực, Lâm mẫu lại nhịn không được lên tiếng trách: "Rốt cuộc là bây giờ cuộc sống của con có chỗ nào không tốt vậy? Nạp Hoan Hỉ vào cửa, sinh mấy đứa bé là đủ rồi, sao còn đi ra bên ngoài trêu chọc mấy nữ nhân không đứng đắn nữa?"
Lâm Khai Đống biết mình đã làm sai nên lúc nương trách cứ cũng không có ý định cãi lại, một nguyên nhân nữa cũng là bởi vì bây giờ thân thể hắn đau đớn không dậy nổi tinh thần. Nhưng nghe thấy nương nói Viện nhi không đứng đắn, hắn nhịn không được bèn cãi lại: "Viện nhi không sai, vì số nàng khổ mới bị người ta nhốt vào đó, nếu như nàng gặp được con sớm hơn..."
Mắt thấy nhi tử vì nữ nhân bên ngoài mà cãi lại mình, Lâm mẫu giận không chỗ phát tiết: "Cho dù gặp được con sớm hơn thì ta cũng sẽ không cho phép nàng ta vào cửa!"
Lời nói cao cao tại thượng giống như cô nương nhà bình thường thì không xứng vào Lâm gia bọn họ vậy.
Nghe thấy nương gièm pha ý trung nhân, Lâm Khai Đống nhíu mày lại: "Nương, mặc dù Viện nhi xuất thân không tốt, nhưng nàng từ nhỏ đã học võ, võ công cũng không yếu, lấy nàng cũng không thể coi là làm nhục con."
"Người thường mà đòi trèo cao, Giang Thu Dương và Lý Hoan Hỉ, hai nàng đó có chỗ nào không thể so với nàng ta?" Sắc mặt Lâm mẫu nghiêm túc: "Có tận hai nữ tử thế gia thích con thì cũng đã chứng minh con có chỗ hơn người. Mà nàng ta thì sao? Nếu thật sự tốt như vậy thì đã được công tử thế gia cảm mến cầu hôn rồi, làm gì phải làm tình nhân cho người ta?"
Lâm Khai Đống càng thêm sốt ruột: "Nương, không thể nói như thế... Khụ khụ khụ..."
Mắt thấy hắn gấp đến mức ho khan, Lâm mẫu vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: "Khai Đống, ta thấy con là bị ma quỷ ám ảnh rồi." Bà ta không muốn cãi nhau với nhi tử, đứng lên nói: "Con bây giờ cần tĩnh dưỡng, đừng quá kích động, đi ngủ sớm một chút đi!"
Lâm Khai Đống ngày nào cũng nằm trên giường ngủ, vừa nãy cũng đã ngủ nửa ngày nên căn bản không thấy buồn ngủ chút nào, nhưng nương đã không muốn nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nương đóng cửa rời đi. Còn nghe thấy bà ta ở ngoài cửa dặn dò hạ nhân là không cho phép bọn họ vào quấy rầy.
Trong bóng tối, Lâm Khai Đống không buồn ngủ chút nào.
*
Lại đến buổi sáng, Tần Thu Uyển đang ở trong sân luyện kiếm, bỗng nhiên trông thấy một thân ảnh đỏ chót đi ngang qua.
"Hoan Hỉ, đến sớm thế?"
Lý Hoan Hỉ ngẩng đầu nhìn thấy nàng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đã không thể quản việc ta và Đống ca ca qua lại rồi."
"Ngươi nói đúng." Tần Thu Uyển gật đầu đồng ý: "Từ trước đến nay ta cũng không nghĩ đến việc sẽ ngăn cản các ngươi!"
Lý Hoan Hỉ là một cô nương tự tin, cái cằm khẽ nhếch: "Ngươi cản được sao?"
Ngụ ý là việc Giang Thu Dương đồng ý chuyện đính ước cũng là bởi vì nàng không ngăn được mới phải thỏa hiệp. Tần Thu Uyển phì cười: "Bất luận ta có phải là Lâm phu nhân hay không thì nếu ta muốn tách các ngươi ra ta vẫn có thể làm được. Nếu ngươi không tin, lát nữa ta sẽ đi tìm Lý thế bá..."
Lý Hoan Hỉ hoảng hốt: "Có bản lĩnh thì ngươi đừng tìm phụ thân ta."
Tần Thu Uyển nhanh chóng nói tiếp: "Ta không có bản lĩnh, chỉ có thể tìm Thế bá."
Lý Hoan Hỉ: "..."
Nàng ta vẫn cố gắng thuyết phục: "Ngươi và Đống ca ca đã viết thiết kết thư rồi thì nên buông tha cho nhau, đừng có quản chuyện của huynh ấy nữa."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta không quan tâm hắn ta thế nào, ta chỉ muốn xen vào việc của người khác nên có mấy lời muốn nói với ngươi."
Hai người đối thoại ở khoảng cách xa nên âm thanh rất lớn. Lâm mẫu ở sát vách vừa mới tỉnh dậy thì liền nghe được, vội vàng chạy ra.
Buổi tối hôm qua lúc hai bà tức bọn họ nói chuyện, Lâm mẫu đã hiểu rõ, muốn khuyên Giang Thu Dương quay lại sợ là sẽ vô cùng gian nan.
Sau Giang Thu Dương thì nhi tức Lâm mẫu hài lòng nhất chính là Lý Hoan Hỉ.
Lúc này nghe thấy Giang Thu Dương nói cái gì mà muốn xen vào việc của người khác, sao bà ta có thể ngồi vững được?
"Hoan Hỉ, con đã đến rồi sao?" Lâm mẫu không nhìn Tần Thu Uyển bên trong thủy tạ, nhiệt tình kéo Lý Hoan Hỉ lại: "Tối hôm qua Khai Đống còn kể với ta về con..."
"Hắn chịu tổn thương nặng như vậy mà còn có thể nói chuyện phiếm sao?" Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Lâm phu nhân, mặc dù bọn ta không còn là phu thê, nhưng có câu nói không nhả ra thì không thoải mái. Cái tính tình ăn trong chén nhìn trong nồi này của Lâm Khai Đống thật sự là không được."
Lý Hoan Hỉ nghe thấy lời này, mi tâm nhíu chặt: "Giang Thu Dương, ngươi có ý gì?"
"Ăn ngay nói thật mà thôi." Tần Thu Uyển đứng bên cạnh lan can, hỏi: "Lý Hoan Hỉ, ngươi không hiếu kỳ vì sao ta lại bỏ hắn sao?"
Lý Hoan Hỉ hừ lạnh: "Hẳn là do Đống ca ca không nhịn được ngươi."
"Là ta phát hiện hắn lén lút qua lại với nữ nhân khác." Dưới ánh mắt kinh hoảng của Lâm mẫu, Tần Thu Uyển mỉm cười tiếp tục nói: "Nữ nhân kia là tình nhân của người khác, tối hôm qua hắn vẫn còn muốn tìm ta thương lượng, muốn ta giữ bí mật giúp hắn."
Nữ nhân nào cũng sẽ để ý đến nữ tử khác bên cạnh tình lang. Lý Hoan Hỉ cũng giống vậy.
Lâm mẫu thấy tình thế không ổn, đưa tay kéo nàng lại: "Hoan Hỉ, trùng hợp Khai Đống vừa tỉnh, chúng ta đi vào đi!"
Tính tình Lý Hoan Hỉ vốn rất tùy hứng, chuyện nàng đã muốn biết thì rất ít người có thể cản trở được, Lâm mẫu không biết võ công nên căn bản cũng không kéo được nàng.
"Giang Thu Dương, ngươi nói rõ ràng mọi chuyện đi."
Ánh mắt Lâm mẫu cầu khẩn.
Tần Thu Uyển buông tay: "Lâm phu nhân không cho ta nói!"
Lý Hoan Hỉ nhìn về phía Lâm mẫu: "Thật sự có một nữ nhân như vậy sao?"
Tần Thu Uyển đáp: "Chắc chắn bà ta sẽ nói là không có."
"Không!" Lời nói của Lâm mẫu vừa ra khỏi miệng thì đúng lúc đó Tần Thu Uyển cũng trả lời, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn.
Sắc mặt Lý Hoan Hỉ tái nhợt, sải bước như một đóa hồng vân bay lượn tiến vào thủy tạ sát vách.
Có chuyện náo nhiệt sắp xảy ra, Tần Thu Uyển cũng đề khí, bay đến viện sát vách.
Lý Hoan Hỉ mặc kệ người ngoài, sau khi tiến vào chính phòng thì trực tiếp hỏi Lâm Khai Đống đang nằm trên giường: "Huynh có nữ nhân khác bên ngoài?"
Lâm Khai Đống nhìn khí thế hung hăng của Lý Hoan Hỉ, không trả lời luôn.
Hắn còn phải cân nhắc.
Hắn cũng không cho rằng Giang Thu Dương sẽ giúp hắn giữ bí mật, nhìn tư thế của nàng ta cứ như là hận không thể chiêu cáo những chuyện này cho toàn thể bàn dân thiên hạ biết hết.
Cho nên, chuyện giữa hắn và Viện nhi rất có thể sẽ không gạt được mọi người.