Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 246

Chương 246
Không gạt được thì phải tìm cách đối phó.

Nếu như có thể có được một mối hôn sự đủ mạnh thì ai muốn đối phó với hắn cũng sẽ không còn dễ dàng như bây giờ nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Khai Đống quyết định sẽ dỗ dành Lý Hoan Hỉ trước.

Còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "Không phải ngươi rất yêu nàng ta sao? Còn lấy thân ra giúp nàng ta đỡ kiếm, đến lúc chỉ còn nửa cái mạng còn vụng trộm đi thăm người ta, sao lúc này lại câm như hến thế?"

Những chuyện này Lý Hoan Hỉ đều không biết.

Bởi vì từ sau khi bị Giang Thu Dương đuổi về, nàng vẫn luôn bị cấm túc, sáng nay trên đột nhiên có một tiểu nha hoàn lặng lẽ nói cho nàng, Giang phủ không thừa nhận mối hôn sự này. Sau khi hỏi kỹ, nàng mới biết được Giang Thu Dương muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn.

Lúc nhận được tin tức, Lý Hoan Hỉ vô cùng vui vẻ, lặng lẽ hạ sơn để thương lượng với Lâm Khai Đống, muốn nhắc hắn mau chóng tới cửa cầu thân. Ai ngờ còn chưa tới thì đã bị Giang Thu Dương ngăn lại.

Lúc này nghe thấy hắn lấy thân tương hộ, trong lòng Lý Hoan Hỉ càng thêm lung lay: "Đống ca ca, rốt cuộc có việc này hay không?"

Lâm Khai Đống rất muốn nói không.

Nhưng lời hắn nói có hữu dụng không?

Bây giờ Giang Thu Dương hận hắn tận xương, chỉ ước gì có thể phá tan tành hết chuyện của hắn. Có nàng ở ngay bên cạnh nhìn chằm chằm... Lâm Khai Đống nhắm mắt lại: "Đó là muội muội thanh mai trúc mã của ta, mấy năm trước bị thất lạc, gần đây bọn ta mới gặp lại... Hoan Hỉ, muội đừng nghe nàng ta nói bậy."

Lý Hoan Hỉ bán tín bán nghi.

Tần Thu Uyển tựa vào khung cửa: "Lần đầu tiên hai người bọn họ gặp gỡ chính là ở trong phòng này, lúc ấy ta chạy vào còn tưởng là thích khách nên đã đánh cho ả ta một trận. Lần này thì hơn nửa đêm gặp nhau, nói là huynh muội chắc cũng chẳng có ai tin!"

Lâm Khai Đống cực kỳ phẫn nộ: "Giang Thu Dương, ngươi đã nói chúng ta là người xa lạ, nếu đã không muốn nhận thì viện này bây giờ là của ta, còn xin ngươi đi ra ngoài!"

Tần Thu Uyển không di chuyển, kéo tay Lý Hoan Hỉ lại: "Nàng là thế muội của ta, ta đi cùng nàng."

Lâm Khai Đống lập tức nhìn về phía Lý Hoan Hỉ: "Nàng ta không có lòng tốt, muội bảo nàng ta đi đi."

Bây giờ Lý Hoan Hỉ rất muốn biết rõ ràng quan hệ của Lâm Khai Đống và nữ nhân kia rốt cuộc là như thế nào.

Dù Lâm Khai Đống đã nói là muội muội, nhưng Lý Hoan Hỉ vẫn không tin lắm.

Nàng thích Lâm Khai Đống, vì hắn mà có thể không so đo danh phận không màng thanh danh. Nhưng nàng cũng không muốn trở thành kẻ đần.

Lập tức nàng mặc kệ hắn, cứ cố chấp hỏi: "Nàng họ gì tên gì? Bây giờ đang ở nơi nào?"

"Hoan Hỉ, ta đã không muốn qua lại với nàng ta nữa, muội không cần phải biết những thứ này."

Tần Thu Uyển khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười giễu cợt quả nhiên là vô thanh thắng hữu thanh, một tiếng cười nói rõ tất cả mọi chuyện.

Lý Hoan Hỉ nghe thấy tiếng cười kia thì càng không tin: "Nếu là thanh mai trúc mã thì đáng lẽ ta cũng phải gặp rồi chứ!"

Lâm Khai Đống đau đớn toàn thân vốn đã rất khó chịu. Nói mấy câu cũng phải miễn cưỡng lên tinh thần để ứng phó, mắt thấy Lý Hoan Hỉ không chịu nghe, trong lòng của hắn mắng Giang Thu Dương đến mức xối đầu, vẻ mặt chán nản: "Muội không tin ta ư?"

Hắn nhắm mắt lại: "Muội đi đi."

Lý Hoan Hỉ: "..."

Nàng tiến lên: "Đống ca ca, không phải ta không tin huynh. Mà hôm nay ta lén đi xuống núi là muốn hỏi bá mẫu khi nào sẽ tới cửa cầu thân. Ta thật sự muốn ở cùng huynh nên không muốn giữa chúng ta có thêm người nào khác, Giang Thu Dương nói như vậy... Ta thật sự không an lòng."

Lâm Khai Đống tình chân ý thiết: "Ta cũng thật sự muốn lấy muội."

Tần Thu Uyển chậc chậc lắc đầu, bỗng nhiên xoay người rời đi.

Nàng đi rồi, mẫu tử Lâm gia đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

Một hơi còn chưa xong, đã nghe thấy Giang Thu Dương sai người chuẩn bị ngựa xe: "Ta muốn đến ngõ Chân tửu lâu."

Mí mắt Lâm Khai Đống giật đùng đùng.

Bởi vì Viện nhi đang ở ngõ Chân tửu lâu!

Ở Bình thành này, những thế giao Giang gia mà Giang Thu Dương quen biết đều không có ai ở trong ngõ nhỏ. Nàng đến đó chắc chắn là đi tìm Viện nhi.

Lâm Khai Đống gấp đến độ hô to: "Giang Thu Dương, ngươi trở lại cho ta."

Tần Thu Uyển đã ra khỏi thủy tạ, cười lạnh nói: "Hai chúng ta là người xa lạ, ngươi đừng nói chuyện với ta."

Lâm Khai Đống: "..."

Hắn nhìn về phía nương.

Mặt mũi Lâm mẫu tràn đầy xem thường, một ả nữ nhân làm nhân tình cho người khác thì có biết nhi tử sắp nghị hôn cũng đã sao?

Càng tuyệt vọng thì càng tốt.

Thấy nương không di chuyển, mí mắt Lâm Khai Đống buông xuống: "Nương, coi như con cầu xin người."

Lý Hoan Hỉ thấy khi Giang Thu Dương nói là đi đến ngõ Chân tửu lâu thì Lâm Khai Đống lại vô cùng hoảng hốt, trong lòng đã có cảm giác: "Giang Thu Dương đi tìm nữ nhân kia à?"

"Không phải!" Lâm Khai Đống vội vàng đáp lại.

Lý Hoan Hỉ xoay người rời đi: "Huynh chịu thương nặng như vậy, ta đi giúp huynh mua chút thuốc trị thương."

Mua thuốc trị thương cũng không cần vội như thế. Lâm Khai Đống giãy dụa muốn đứng dậy, Lâm mẫu thấy mà đau lòng, vội vàng tiến lên đỡ.

Hắn nằm lại lên giường, nói: "Nương, đừng để Hoan Hỉ đi đến chỗ Viện nhi."

Lâm mẫu không quan tâm Viện nhi có biết Lý Hoan Hỉ hay không, nhưng cũng không muốn Viện nhi làm hủy hoại nhân duyên tốt của nhi tử mình. Thấy mặt mũi nhi tử tràn đầy lo lắng, bà ta đành phải đứng dậy đuổi theo.

Vừa đi được ra ngoài nhà trọ, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa của Giang Thu Dương đã đi xa, sau khi hỏi người bên cạnh mới biết được nữ tử áo đỏ cũng vừa lên xe. Lâm mẫu lo lắng đến mức dậm chân, muốn đuổi theo ngăn cản nhưng đáng tiếc là xe ngựa đã đi xa rồi.

Bà ta không thể đi, thứ nhất là vì không biết chỗ đó ở đâu, thứ hai là cũng không biết người đó như nào nên chỉ có thể đứng tại chỗ mà sốt ruột.

Trở lại phòng, Lâm Khai Đống nghe nói hai nữ nhân đã đi đến ngõ Chân tửu lâu, nghĩ đến bây giờ Viện nhi còn đang trúng kịch độc, Giang Thu Dương và Lý Hoan Hỉ từ nhỏ đã tập võ, lại còn không phải là hai nữ nhân dễ đối phó, một lời không hợp thì rất có thể sẽ động thủ luôn. Hắn dùng hết lực khí toàn thân ngồi dậy: "Ta phải tự mình đi xem."

*

Trong xe ngựa, gương mặt Lý Hoan Hỉ rất lạnh lùng: "Giang Thu Dương, tốt nhất là ngươi không gạt ta, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

Từ lúc đến nơi đây Tần Thu Uyển vẫn luôn luyện công, những ngày qua nàng cũng không được nghỉ ngơi nên vừa lên xe ngựa đã chợp mắt: "Ta cũng không cần ngươi tin."

Lý Hoan Hỉ giận: "Chẳng lẽ ngươi nói bậy?"

"Có phải nói bậy hay không, ngươi đi nhìn là biết." Tần Thu Uyển ngáp một cái: "Đừng có ầm ĩ nữa, ta phải ngủ một lát. Ngươi thích thì đi."

Lý Hoan Hỉ: "..."

Chưa đến một khắc đồng hồ, xe ngựa đã dừng lại bên ngoài viện của Viện nhi.

Lý Hoan Hỉ nhìn tiểu viện thanh u, chỗ này cách đường phố phồn hoa rất gần, nhìn qua là biết có giá trị không nhỏ. Nàng ghen tỵ hỏi: "Không phải Đống ca ca mua cho nàng ta đấy chứ?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không biết."

Lý Hoan Hỉ bất mãn: "Đống ca ca có tòa nhà như vậy hay không ngươi cũng không biết, vậy ngươi biết cái gì?"

Thành thúc đã tiến lên gõ cửa.

Người mở cửa vẫn là lão bộc kia, ông ta không muốn cho hai người vào cửa, nhưng mà cũng không dám đuổi người đi nên bèn chạy đi bẩm báo.

Rất nhanh, ông ta lại quay lại, dẫn hai người đi vào.

So với hôm qua, hôm nay Tần Thu Uyển tâm bình khí hòa, đôi môi thậm chí còn khẽ nhếch lên.

Vào cửa, Lý Hoan Hỉ nhìn thấy một nữ tử áo trắng ngồi bên cạnh bàn, nhíu mày hỏi: "Là nàng ta?"

Sắc mặt Viện nhi trắng bệch, nói chuyện cũng hữu khí vô lực: "Lâm phu nhân, ta có việc cần thương lượng với ngài."

Tần Thu Uyển gật đầu, chìa tay ra: "Vị này là cô nương Lý gia trang, cũng là thiếp thân mà ta đã từng muốn nạp cho Lâm Khai Đống, đương nhiên, hôn sự này đã bị ta rũ bỏ. Chỉ là người Lâm gia vẫn muốn nạp nàng."

Sắc mặt Viện nhi càng thêm tái nhợt, việc Lâm Khai Đống sắp thú thê đúng là quan trọng, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng nhất trước mắt. Nàng cố chấp nhìn Tần Thu Uyển: "Ta cần giải dược."

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không có."

Viện nhi: "..."

"Ta không tin." Nàng nhìn về phía vòng tay trên tay nàng: "Mang đồ vật như vậy trên tay rất dễ ngộ thương mình. Ta không tin ngài không có giải dược."

"Nhưng ta đúng là không có." Tần Thu Uyển đứng lên: "Vốn ta có lòng tốt nói cho ngươi việc này, lời nói xong rồi, ta cũng nên đi thôi."

Lý Hoan Hỉ không phải người biết nhẫn nhịn, thấy Viện nhi xem nhẹ mình, xông lên trước hỏi: "Ngươi và Lâm Khai Đống có quan hệ thế nào?"

Viện nhi lắc đầu: "Không có quan hệ gì hết."

Lý Hoan Hỉ không tin: "Vì sao hai người các ngươi lại lén lút gặp nhau?"

Viện nhi nhắm mắt lại: "Lâm phu nhân..."

"Ngươi có thể gọi ta Giang cô nương." Tần Thu Uyển ngắt lời nàng: "Hôm qua ta đã đưa thiết kết thư cho Lâm Khai Đống, ta đã không còn quan hệ gì với Lâm gia nữa rồi."

Nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Viện nhi vội vã gọi lại: "Giang cô nương có thể nghe ta nói một câu được không?"

Tần Thu Uyển giống như không nghe thấy.

Thấy thế, Viện nhi cũng không thèm quan tâm đến Lý Hoan Hỉ, nói luôn: "Giang cô nương, có có thể giúp bọn ta giữ bí mật được hay không?"

Nhất định là không thể.

Viện nhi cũng cảm thấy không thể, bởi vì Lý Hoan Hỉ cũng đã tìm tới đây. Trong nội tâm nàng càng nghĩ càng sợ, lại nói: "Giang cô nương, đã là nữ nhân thì tội gì phải làm khó nữ nhân, ngài giúp ta lần này đi."

Lý Hoan Hỉ nhẫn nhịn từ nãy nên giờ lửa giận ngập trời, mấy lần bị xem nhẹ làm nàng ta không nhịn được nữa, một bàn tay đáp xuống.

Nếu Viện nhi không bị thương trúng độc thì có lẽ còn có sức liều mạng. Nhưng bây giờ suy yếu thành ra như vậy, tuy đã thấy bàn tay kia đánh tới, nhưng lại không trốn được.

Nghe thấy sau lưng có tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Tần Thu Uyển bỗng nhiên dừng chân lại, móc hạt dưa trong ví ra quay người lại, bộ dáng tràn đầy phấn khởi.

Lý Hoan Hỉ: "..."

Viện nhi ôm mặt, trừng mắt nhìn Lý Hoan Hỉ, lạnh lùng nói: "Lý cô nương, cô đừng tưởng có Lý gia trang tựa lưng là có thể tùy ý ức hiếp người khác, cô có biết ta là ai không?"

"Ngươi chỉ là một nữ nhân vô liêm sỉ câu dẫn Đống ca ca của ta mà thôi, có thể có thân phận gì ghê gớm?" Mặt mũi Lý Hoan Hỉ tràn đầy giễu cợt: "Nếu nam nhân của ngươi biết ngươi làm chuyện này, đừng nói là giúp ngươi làm chỗ dựa, sợ là còn hận không thể đập chết ngươi."

Nàng càng nói càng cảm thấy có đạo lý, lại giơ tay ra tát.

Vành mắt Viện nhi đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi khinh người quá đáng!"

Lý Hoan Hỉ nhướng mày: "Vậy ngươi muốn như nào?"

Hai người giằng co một lúc lâu, ai cũng không chịu nhận thua.

Bỗng nhiên có tiếng cắn hạt dưa truyền đến, hai người nhìn về phía đó, chỉ thấy Giang Thu Dương đang tựa vào khung cửa, vẻ mặt hứng thú, đối diện với ánh mắt của hai người, còn khoát tay nói: "Không cần để ý đến ta, các ngươi cứ tiếp tục."

Lý Hoan Hỉ: "..." Nàng ta đang xem kịch sao?

Nữ nhân này chắc chắn là cố ý mang mình tới!

 
Bình Luận (0)
Comment