Chương 247
Nghĩ đến đó, trong ánh mắt của Lý Hoan Hỉ liền tràn đầy sự tức giận.
Tần Thu Uyển chỉ nhìn qua đã đoán được tâm tư của nàng, tiếp tục lấy một hạt dưa ra cắn, mặt mũi xem thường: "Là do chính ngươi muốn đi theo."
Lý Hoan Hỉ á khẩu không trả lời được.
Nhưng sự thật chính là Giang Thu Dương đã ruồng bỏ Đống ca ca, mà nàng ta lại không bỏ được. Đã vậy còn kém cả cái đồ yêu tinh Viên nhi hay Biển nhi gì gì trước mặt này, cho nên nàng ta rất không phục.
Nàng ta nói với giọng điệu hung ác: "Ta cảnh cáo ngươi, về sau cách Đống ca ca của ta xa ra một chút."
Sự tình bị bại lộ, bây giờ Viện nhi chỉ ước gì mình và Lâm Khai Đống là người xa lạ, trầm giọng nói: "Bọn ta chỉ là cố giao."
"Ta không cần biết các ngươi là cố nhân hay là tân nhân, tóm lại, về sau ngươi đừng có lén lút ở cùng huynh ấy nữa. Nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lý Hoan Hỉ nói với giọng uy hiếp: "Nếu để cho ta phát hiện một lần nữa thì ta sẽ trực tiếp nói cho nam nhân của ngươi."
Viện nhi vô cùng tức giận, nhưng bây giờ thân thể nàng suy yếu, đừng nói là đánh nhau, dù là cãi nhau thì nàng cũng không có tinh thần mà cãi.
Đã rất nhiều năm rồi không có người nào dám làm càn trước mặt nàng, trong lòng Viện nhi càng nghĩ càng buồn bực, trong đáy lòng muốn phản kích nhưng lại nghe thấy chỗ cửa lớn bên ngoài phát ra một động tĩnh rất nhỏ.
Đại môn làm bằng gỗ lâu năm đều sẽ có vài điểm đặc biệt. Ví dụ như ở cái viện này của nàng, đại môn mỗi lần mở ra đều sẽ phát ra một tiếng "kít" rất nhỏ.
Sau khi nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, Viện nhi rủ mắt xuống, bởi vì thân phận đặc biệt mà ở chỗ này nàng không có bằng hữu, chỉ có hai nam nhân là thỉnh thoảng tới. Mà vào giờ này, ngoại trừ Lâm Khai Đống thì sẽ không có ai tới nữa.
Nàng thu hồi dao găm dưới tay, cả người mềm yếu vô lực tựa vào trên giường, đưa tay bụm mặt, nước mắt đổ xuống như mưa.
Vẻ điềm đạm đáng yêu này của nàng càng khiến Lý Hoan Hỉ tức giận: "Ngươi tốt xấu gì cũng là người luyện võ, khóc sướt mướt như vậy thì ra thể thống gì?"
Viện nhi khóc không thành tiếng: "Nữ tử Lý gia trang đều ghê gớm như vậy sao? Trước hôm nay... Ta không hề quen biết ngươi... Ngươi tìm tới cửa đánh ta, ta cũng không để tâm, nhưng ngươi hùng hổ dọa người như vậy... Bản thân ta bị trọng thương, đến tay còn không động nổi. Đánh không thắng, nói không lại... Còn không cho ta khóc sao? Ngươi thật là quá đáng..."
Lâm Khai Đống vừa mới đi vào trong viện thì đã nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, sau khi lo lắng thì bèn sai bảo: "Mau dẫn ta tới đó."
Lâm mẫu không yên lòng, nhanh chóng dặn dò: "Con đừng vội, cẩn thận thương thế của con."
Tần Thu Uyển quay đầu lại thì thấy có một đoàn người đang đến, Lâm Khai Đống không muốn ngoại nhân biết những chuyện này, lúc đến dưới hiên liền đuổi cái người đang đỡ hắn ra ngoài viện.
"Ngươi tới đúng lúc lắm, bên trong đang ầm ĩ lắm đây, vừa nãy còn động thủ." Tần Thu Uyển vô cùng phấn khởi: "Ngươi mau đến khuyên nhủ đi."
"Đừng làm bộ hảo tâm nữa đi." Lâm Khai Đống lườm nàng.
Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến, tiếp tục cắn hạt dưa: "Ngươi không đến đây thì có thể sẽ có người mất mạng đấy."
Nghe vậy, mặt Lâm Khai Đống hơi biến sắc, dựa vào tường lảo đảo chạy vào trong. Liếc mắt đã thấy được Lý Hoan Hỉ với khí thế hung hăng, còn cả Viện nhi đang khóc lóc trông rất thê thảm.
"Lâm công tử, cuối cùng ngài cũng tới rồi." Vành mắt Viện nhi đỏ bừng: "Đồ nữ nhân điên này không những nói hai chúng ta có tư tình, mà còn tát ta!"
Nghe nàng nói như thế, nỗi lo lắng trên mặt Lâm Khai Đống nhanh chóng biến thành tức giận, nhưng lại rất nhanh đã kiềm chế lại: "Hoan Hỉ, ta chỉ coi muội là muội muội, sao muội có thể tùy tiện ra tay đánh người như vậy?"
Lý Hoan Hỉ thấy hắn bất mãn với mình thì chợt cảm thấy oan ức: "Đống ca ca, nữ nhân này uy hiếp ta."
Viện nhi không cam lòng yếu thế: "Vừa rồi nàng nói sẽ nói chuyện ta và ngài qua lại cho nam nhân của ta biết... Nhưng hai chúng ta rõ ràng thanh bạch... thì có thể có chuyện gì cơ chứ? Nếu để cho nàng nói năng xằng bậy thì cho dù Liễu lang không hoài nghi ta, ta cũng không chịu được lưu ngôn phỉ ngữ của người ngoài... Mệnh của ta thật khổ mà... Huhuhu..."
Nghe thấy tiếng khóc của nàng, Lâm Khai Đống chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta siết chặt, cùng với đó là cảm giác khó chịu, hắn bèn an ủi: "Cô đừng khóc, trên người cô còn có tổn thương cho nên lúc nào cũng phải thả lỏng, ta sẽ nói chuyện với muội ấy sau."
Từ lúc Lâm Khai Đống vào cửa, chỉ có duy nhất một lần nhìn thẳng Lý Hoan Hỉ nhưng cũng chỉ là để trách cứ nàng. Sau đó ánh mắt luôn dán chặt vào người Viện nhi.
Dù là nữ nhân nào thì cũng không thể chịu nổi khi người trong lòng tỏ ra ôn nhu với nữ tử khác, Lý Hoan Hỉ tính tình bá đạo, dù người trước mặt là thân muội muội của Lâm Khai Đống thì nàng cũng không nhẫn nhịn được, huống chi đây chỉ là một Thanh muội muội lớn lên từ nhỏ với hắn.
Đồng thời, giữa hai người này còn có gì đó mập mờ, để ý mới thấy là không đơn giản.
Lý Hoan Hỉ không những tức giận mà còn ủy khuất, vành mắt dần dần đỏ lên: "Đống ca ca, rốt cuộc huynh có muốn lấy ta nữa hay không?"
Nhãn tình Tần Thu Uyển sáng lên, câu hỏi này hay đó!
Lâm Khai Đống không thể chịu được khi bị Lý Hoan Hỉ quấy rầy, cho nên mới muốn nhờ Giang Thu Dương ra mặt đuổi người đi. Sau này tuy chuyện không thành, nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận mình muốn bội tình bạc nghĩa. Cho nên, dù vẫn bị Lý Hoan Hỉ quấy rầy, hắn cũng chỉ tùy tiện ứng phó, chứ không dám nói ra lời cự tuyệt.
Vô luận như thế nào thì việc Lâm Khai Đống vì Viện nhi mà muốn đoạn tuyệt với nàng ta cũng là thật!
Bây giờ chuyện có biến, Lâm Khai Đống còn muốn kết mối hôn sự với Lý gia trang để bảo toàn tính mệnh, cách để dỗ dành Lý Hoan Hỉ hắn cũng đã nghĩ xong rồi. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ phải ở ngay trước mặt Viện nhi chính miệng đáp ứng mối hôn sự này.
Nghe thấy Lý Hoan Hỉ tra hỏi, Lâm Khai Đống vô thức nhìn Viện nhi một cái, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, nói: "Hoan Hỉ, muội quá kích động rồi. Hôn nhân là việc lớn không thể đùa bỡn, lát nữa ta sẽ đi đến Lý gia trang thương nghị thật kỹ lưỡng."
Lý Hoan Hỉ nghe vậy, cũng cho rằng hắn đã đáp ứng việc hôn sự, lúc này sắc mặt khẽ thả lỏng. Đôi mắt đẫm nước đã dần dần khô lại, bên môi còn mang theo một nụ cười ngượng ngùng.
Tần Thu Uyển xem náo nhiệt nên không chê chuyện lớn: "Lâm Khai Đống, ngươi thật sự muốn lấy nàng ta sao?"
Lâm Khai Đống nhíu mày quay đầu lại: "Chuyện này không liên quan gì tới ngươi."
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua Viện nhi: "Ta thay người khác hỏi thôi mà."
Cuộc sống của Viện nhi trải qua nhiều thăng trầm, cũng thấy qua nhiều loại người. Sao có thể không biết Lâm Khai Đống đang tận lực ổn định tâm tình của Lý Hoan Hỉ?
Trên đời này bất luận là chuyện gì, chỉ cần có hai người trở lên biết chuyện thì sẽ không thể coi là bí mật nữa. Trong phòng này có trọn vẹn năm người, Viện nhi tuyệt đối sẽ không chủ động bại lộ chuyện giữa nàng và Lâm Khai Đống. Cho nên dù trong lòng nàng có để ý như thế nào thì trên mặt cũng không dám biểu lộ ra.
Lâm mẫu vẫn luôn để bụng chuyện của nhi tử, không ai hiểu con bằng nương. Bà ta vừa nghe là biết, Lâm Khai Đống cố tình che che lấp lấp như vậy rõ ràng chính là vì không muốn đồ bỏ Viện nhi kia thương tâm.
Mất nhi tức là Giang Thu Dương, nên dù vô luận như thế nào bà ta cũng phải lấy cho bằng được Lý Hoan Hỉ, liền nói ngay: "Hoan Hỉ và Khai Đống qua lại lâu như vậy, nhờ trời xui đất khiến nên đã có tình nghĩa phu thê, còn thiếu một tờ giấy hôn thú nữa thôi. Đương nhiên phải bổ sung rồi."
Lý Hoan Hỉ thẹn thùng cúi đầu.
Lâm Khai Đống nghiêng đầu nhìn về phía nương.
Lâm mẫu nhìn lại nhi tử, khóe môi mỉm cười: "Khai Đống, con nói xem có đúng hay không?"
Tất cả mọi người đều đang ép hắn phải đáp ứng mối hôn sự này ngay trước mặt Viện nhi.
Lâm Khai Đống hiểu rõ trong lòng, nương làm vậy là vì muốn tốt cho mình. Sở dĩ hắn rơi vào tình cảnh như thế, tất cả đều phải trách cái đồ gậy quấy phân heo Giang Thu Dương kia. Hắn không muốn trả lời nương, ngược lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Ngươi đến đây làm cái gì?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Đây không phải là chỗ ở của ngươi, ngươi quan tâm ta đến hay đi làm gì?"
Viện nhi thực sự sợ nàng, vội vàng lên tiếng: "Giang cô nương, bây giờ ta cũng không tiện, mời cô về cho!"
"Ngươi khiến cho đôi phu thê ân ái bọn ta biến thành người lạ, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu. Ngươi nghĩ ngươi bảo ta đi thì ta sẽ phải đi sao?" Tần Thu Uyển hừ lạnh một tiếng: "Việc này chưa xong đâu!"
Lâm Khai Đống giận dữ: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ngươi trả lời câu hỏi của nương ngươi đi, quan tâm đến ta làm gì?" Nói xong lại nhìn về phía Lý Hoan Hỉ: "Ngươi nhìn xem, hắn lằng nhà lằng nhằng như vậy, không có chút bộ dáng sảng khoái nào, có vẻ là không thật tâm muốn lấy ngươi rồi. Thế muội, nghe ta khuyên một câu đi, tên cẩu nam nhân này không đáng tin cậy, còn không bằng cho hắn và ả Viện nhi kia song túc song tê, xem bọn họ có thể có được kết cục như nào..."
Sao Lý Hoan Hỉ có thể không nhìn ra được Lâm Khai Đống đang trả lời qua loa cho xong, nước mắt không khống chế nổi mà tràn mi, nghe thấy Tần Thu Uyển nói, nàng ta bèn trừng mắt nhìn qua: "Ngươi cho rằng ai cũng tuyệt tình giống như ngươi sao?"
Hạt dưa trong tay Tần Thu Uyển đã cắn xong, nàng phủi tay: "Ngươi hữu tình, vậy ngươi cứ dây dưa với bọn họ đi!" Nàng nhìn về phía lão bộc bên ngoài: "Phiền ông đưa chút nước trà đến, cắn hạt dưa cả buổi, ta cũng khát nước rồi."
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người trong viện đều bị chuyện tình cảm lằng nhằng này giày vò đến mức suýt nữa thì mất trí, nàng lại còn la ó, còn cắn hạt dưa, coi nơi này là trà lâu, còn nàng là khách đến xem hí à?
Viện nhi giận dữ: "Giang cô nương, hôm nay chỗ của ta không đãi khách!"
Tần Thu Uyển xem thường, nhìn về phía Lâm Khai Đống: "Ánh mắt của ngươi thật chẳng ra làm sao cả. Ả nữ nhân hẹp hòi như vậy, đến nước trà cũng không nỡ bỏ ra, đạo đãi khách cơ bản cũng không hiểu." Lại nhìn về phía Lâm mẫu: "Lâm phu nhân, bà nghĩ đúng rồi đấy, nàng ta không xứng với con của bà đâu. Kẻ này mà trở thành Lâm thiếu phu nhân, về sau khách tới cửa nàng ta đến cả chén nước chén trà cũng kiệt xỉ không mang lên... Chậc chậc chậc, nói thì dễ mà nghe thì khó!"
Viện nhi: "..."
Nàng tức thở hổn hển: "Ta có như thế nào cũng không tới phiên ngươi bình luận! Giang cô nương tốt nhất cô vẫn nên lo cho mình đi, kẻ nhiều chuyện giống như cô chỉ sợ không ai thèm lấy đâu, cô sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại."
"Ta có sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng là do ngươi hại, chẳng liên quan gì đến tính cách của ta cả." Tần Thu Uyển lại lấy hạt dưa ra cắn: "Vẫn là câu nói kia, ngươi chen chân vào giữa phu thê bọn ta, mặc dù ngươi đã cho ta thấy rõ bộ mặt thật của tên cẩu nam nhân kia, nhưng việc ngươi chen chân vào giữa bọn ta là sự thật, việc này chưa xong đâu. Ta nói thẳng luôn, phàm là chuyện gì có thể làm ngươi khó chịu thì ta đều nguyện ý làm. Trong đó bao gồm cả việc nói xấu ngươi trước mặt Lâm phu nhân. Ngươi cũng đừng nóng giận, chỉ là mấy câu nói mà thôi, so với việc đoạt nam nhân của người khác cũng không tính là gì cả."
Không khí trong viện trở nên thật an tĩnh.
Viện nhi đang rất lo lắng, nàng vốn đã hư nhược nên cũng không có nhiều tinh thần lắm. Hơn nữa, những người này ở lại càng lâu thì càng dễ dàng làm cho ngoại nhân chú ý. Đến lúc đó, không cần nàng bại lộ mà ngoại nhân cũng có thể đoán được phần nào quan hệ giữa bọn họ.
Nghĩ đến đây, nàng vô cùng hoảng hốt, che ngực vội nói: "Lâm Khai Đống, mau dẫn nương ngài và những kẻ phiền toái này rời đi đi!"
Lâm Khai Đống nhìn sắc mặt nàng khó coi, vội vàng an ủi: "Cô đừng có gấp, ta sẽ dẫn bọn họ đi ngay."
Lý Hoan Hỉ có tình tình ương ngạnh, đứng yên tại chỗ lạnh lùng nói: "Nếu nàng ta không đồng ý rời khỏi huynh thì ta sẽ không đi!"
Lâm mẫu đồng ý: "Viện nhi cô nương, ta không quen biết cô nên cũng không muốn ở lại nơi này. Cô chỉ cần thề với trời là từ nay về sau sẽ không còn gặp nhi tử ta nữa thì ta sẽ lập tức đi, tuyệt đối không quay đầu."
Lâm Khai Đống đương nhiên là sẽ không nghe theo: "Nương!" Nói xong, thì lập tức nhận được ánh mắt nghiêm nghị của nương, hắn vội hiểu ra là không nên lấy cứng đối cứng, bèn che ngực: "Nương, miệng vết thương của con đau quá."
Lâm mẫu hoài nghi nhi tử đang giả vờ, nhưng lại sợ lỡ như. Bán tín bán nghi tiến lên đỡ hắn: "Có thật là đau không?"
"Thật đó!" Lâm Khai Đống tựa vào người mẫu thân: "Con muốn đi gặp đại phu. Hình như vết thương bị rách rồi, còn phải đi băng bó lại."
Lâm Khai Đống dùng hết lực khí toàn thân chạy đến đây, Lâm mẫu không dám buông lỏng nên chỉ có thể đi theo.
Lý Hoan Hỉ tức đến mức nước mắt tuôn rơi, mắt thấy mẫu tử bọn họ như là chỉ sợ tránh không kịp, nàng bèn hét lớn: "Lâm Khai Đống, rốt cuộc huynh có muốn lấy ta hay không?"
Viện nhi rũ mắt, giống như không nghe thấy câu nói này.
Tần Thu Uyển nhìn mẫu tử bọn họ, nói: "Người ta đã không muốn trả lời ngươi rồi, ngươi còn đứng ở đây hỏi, đúng là không hiểu chuyện!"
Lý Hoan Hỉ giận: "Giang Thu Dương, chuyện này không liên quan tới ngươi!"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Lời khuyên hay đến mấy cũng không thuyết phục được quỷ, ngươi chỉ muốn nghe thứ mà mình muốn nghe. Vậy ta nói cho ngươi biết, Lâm Khai Đống muốn lấy ngươi, nhưng vì vết thương tái phát nên không kịp trả lời. Còn Viện nhi cô nương này không phải nhân tình của hắn mà chỉ là muội muội thanh mai trúc mã của hắn." Nói đến đây, nàng nghĩ nghĩ: "À mà ta cũng chưa từng nghe nói hắn có một người muội muội như vậy."
Nếu Lý Hoan Hỉ thật sự muốn giả ngu cho qua thì cũng sẽ không đứng ở chỗ này, nghe nàng nói như thế, tức giận đến mức ngực phập phồng: "Lâm Khai Đống, huynh điếc rồi sao?"
Lâm Khai Đống giống như không nghe thấy, bộ dáng hư nhược tựa vào người mẫu thân, chuẩn bị đi ra ngoài.
Ánh mắt Lý Hoan Hỉ đột nhiên trở nên mãnh liệt, rút kiếm đâm thẳng về phía Viện nhi.
Viện nhi thét lên, Lâm Khai Đống đột nhiên quay đầu lại, phi thân lao tới.